Nhưng dưới đáy lòng anh luôn có một thanh âm cảnh báo cho chính mình, Tô Vận Nhi không phải Tô Ân Huệ, anh không thể đem sai lầm của Tô Ân Huệ trút lên thân thể cô. Trầm tư đã lâu thẳng đến khi trên màn hình laptop nhảy ra một tấm ảnh, lúc này, xuất hiện một dung nhan tuyệt sắc diễm lệ, tươi cười kia, vẫn khiến đáy lòng anh ấm áp, làm cho anh suy nghĩ ba năm, cũng hận ba năm !

Vì cái gì anh còn có thể giữ lại ảnh chụp của cô ?

Âu Thừa Duẫn phẫn nộ cầm laptop màu bạc lên, hung hăng ném lên mặt đất, bởi vì trải một tầng thảm thật dày, màn hình lại khôi phục lại một mảnh màu lam, không hề thay đổi.

Âu Thừa Duẫn lại lần nữa trở về sô pha, khuôn ngực màu lúa mạch phập phồng nhảy lên, lại làm cho tức giận trong cơ thể không chút nào giảm bớt.

Vận Nhi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn mặt trăng sáng dần nhô lên cao, một dải ngân hà huyền ảo, trên bầu trời cao điểm vài vì sao, dệt thành một đường cong sáng ngời. Vận Nhi thực thích ở nơi này ngắm cảnh đêm, nhà họ Âu rộng lớn rất khác biệt, vị trí phòng cô vừa vặn có thể nhìn đến một mảnh ánh sáng ngọc tinh khiết kia, giống như vươn tay, là có thể chạm đến ngôi sao lớn nhất.

Mỗi ngày trước khi ngủ ở trên ban công ngắm sao, cũng thành một thói quen của cô.

Từ khi đến Viễn Thái đi làm, Vận Nhi cũng dưỡng thành thói dậy sớm, cho dù là cuối tuần, cô cũng mở to đôi mắt, không hề buồn ngủ.

Nghĩ chỗ ngồi này là nhà họ Âu xinh đẹp, không khí sáng sớm thực trong lành, Vận Nhi nhanh chóng rửa mặt sau đó chuẩn bị xuống lầu dùng cơm.

Trải qua mấy ngày ở chung, Vận Nhi đã quen thuộc cùng những người hầu này, trên người Vận Nhi một chút kiêu ngạo của thiên kim tiểu thư cũng không có, hơn nữa thực hiền hoà, mọi người đều thích cô, chẳng qua khi đối mặt với Âu Thừa Duẫn lại là một thái độ vô cùng cung kính .

“Phu nhân, có thư của cô!” Vận Nhi mới vừa đi đến cửa lớn, chú Chung từ bên ngoài đi vào đã đem thư đưa cho Vận Nhi.

Vận Nhi nghi hoặc tiếp nhận, một gói thật dày được đóng gói tinh mỹ, hẳn là ảnh chụp linh tinh gì đó. Vận Nhi lại trở về, bắt tay vào mở thư, đang nhìn đến địa chỉ là từ Đức gửi đến, Vận Nhi lập tức hiểu được. Lần trước gấp gáp trở về, cô đều quên lấy lại ảnh chụp của cô cùng Âu Dương.

Vừa nghĩ đến hành trình đi Đức lần đó, Vận Nhi khẩn cấp muốn nhìn xem những danh thắng cổ tích cô đã đi qua ở sau lưng cô là cảm giác gì.

“A, thực xin lỗi!” Chỉ lo nhìn ảnh chụp trong tay, quên nhìn phía trước, Vận Nhi vừa mới chuẩn bị bước chân lên lầu, liền đụng tới một bức tường thịt cứng rắn, cô theo tiềm thức liền mở miệng xin lỗi.

Không được đáp lại, cũng không nhìn thấy bóng đen trước mặt tránh ra, Vận Nhi lúc này mới nâng mặt lên. Khi nhìn đến thân hình vĩ ngạn trước mắt, cô bị dọa lui về phía sau hai bước, Âu Thừa Duẫn hôm nay ở nhà ?

Vận Nhi vỗ ngực, bộ dáng nai con chấn kinh làm cho Âu Thừa Duẫn không hờn giận nhíu mày, lơ đãng cúi đầu nhìn đến ảnh chụp trong tay cô, khóe miệng nhếch lên một chút tươi cười không dễ phát hiện, Vận Nhi cứ như vậy đứng ở trước mặt anh, cũng không có tính mở miệng nói chuyện.

Gặp mặt xấu hổ như vậy làm cho lòng bàn tay Vận Nhi đổ đầy mồ hôi, giống như có một loại cảm giác bị xem xét làm cho Vận Nhi cảm thấy thực không thoải mái, một đoạn thời gian này Âu Thừa Duẫn biểu hiện rất khác thường, cô vẫn là ít chọc tới anh thì tốt hơn.

Thật cẩn thận đem ảnh chụp cầm trong tay, cô chuẩn bị lướt qua bên người anh chạy lên lầu, nhưng anh lại đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích.

Thân hình cường tráng bị vây dưới bộ áo ngủ màu trắng mê ly mà gợi cảm, làm cho Vận Nhi không tự giác cúi đầu không nhìn anh, nâng bước chân lên, chậm rãi bước tới bên cậnh, chỉ cảm thấy hơi thở dựa vào cô càng gần, cô lại càng khẩn trương.

“Em rất sợ tôi ?” Khi bước qua bên người anh, Vận Nhi bỗng dưng bước chân nhanh hơn, cánh tay lại bị một cỗ lực lượng mãnh liệt giữ chặt, ngay sau đó, cô liền ngã vào cái ôm ấp quen thuộc kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play