Tuy rẳng chỉ ở đây có một tuần ngắn ngủi, nhưng vẫn làm cho Vận Nhi vô cùng quyến luyến. Được kết bạn với một người hào sảng như Âu Dương là một sự may mắn trong cuộc đời cô.
Sau khi lên xe, Âu Thừa Duẫn không
thèm liếc mắt nhìn Vận Nhi một cái nào, người đàn ông này thật giống như con tắc kè hoa, Vận Nhi cũng không biết tính cách thật của anh ta là
như thế nào. Ban ngày thì tỏ vẻ lạnh lùng với cô, vì cớ gì buổi tối lại
muốn ôm cô ngủ? Theo ấn tượng của cô, thì chỉ có hai lần. Nhưng mà thật
sự rất ấn tượng, nó gợi lên lòng hiếu kỳ của cô. Trên người anh, dường
như có ẩn chứa bí mật nào đó, làm cho cô không thể kềm lòng được. Cô rất muốn được tự tay xé rách lớp mặt nạ đó, vạch trần anh. Nhưng khi nhìn
thấy thái độ cao ngạo không ai bì nổi kia của anh, cô lại không có can
đảm, dù sao dưới lớp vỏ bọc kia, bọn họ cũng không là gì của nhau hết.
Khi máy bay lên cao, Vận Nhi vẫn không nói câu nào với Âu Thừa Duẫn. Sắc
mặt Âu Thừa Duẫn trầm ngâm. Vận Nhi không biết anh suy nghĩ cái gì, cũng lười phải suy nghĩ. Đi xuyên qua đám đông trong phi trường, bờ vai rộng của Thừa Duẫn như che chắn cho cả thân hình nhỏ bé của Vận Nhi. Kính
râm thời trang vô vùng hợp với khuôn mặt hoàn mỹ của anh. Các siêu sao
cũng chỉ được đến thế là cùng. Phong thái đẹp đẽ vô cùng, chỉ tiếc là
trên người anh lại toát ra ám khí khiến người khác e dè.
Trong
đám người dường như có một đôi mắt sắc bén vẫn luôn dừng lại trên người
Vận Nhi. Âu Thừa Duẫn cúi người thì thầm vào tai Vận Nhi : “Em ra xe
trước chờ tôi, chút nữa tôi sẽ ra.” Nói xong rồi đi về phía đường dành
cho khách quý.
Hai người đàn ông đeo kính râm đứng ở nơi đó vô
cùng bắt mắt, cho dù không cố ý nhưng trên người bọn họ vẫn như toát ra
ánh hào quang. Vận Nhi kiễng chân nhìn thoáng qua người đàn ông đứng bên cạnh Thừa Duẫn. Dáng vẻ lạnh lùng thờ ơ không che dấu được sự quyến rũ
của anh ta. Đây là lần đầu tiên, Vận Nhi nhìn thấy Mẫn Thiên Hữu. Lúc
Vận Nhi vừa ra tới cổng phi trường, đã có sẵn một người đàn ông nghiêm
nghị kính cẩn ở đó chờ cô, ngồi trên chiếc Bently màu trắng đã được
chuẩn bị sẵn từ sớm.
Vận Nhi biết người lái xe chính là trợ thủ
đắc lực của Âu Thừa Duẫn - Tín. Chỉ một lúc sau, Âu Thừa Duẫn đã đi ra,
mãi cho đến lúc ngồi vào xe anh mới gỡ cặp kính râm trên mặt xuống, có
vẻ như anh rất sợ người khác nhận ra thân phận của mình. Vận Nhi không
khỏi thầm khinh bỉ. Lúc công khai tán tỉnh với mỹ nhân tóc vàng sao
không thấy anh ta sợ người khác nhận ra? Hứ, khinh bỉ hắn.
“Tín, anh chở tôi về công ty trước, sau đó chở cô ấy về nhà họ Tô.” Âu Thừa
Duẫn không chấp ánh mắt khinh thường của Vận Nhi đang lườm mình, khoé
miệng khẽ cong lên, nở nụ cười như có như không.
“Quay về nhà họ Tô?” Vận Nhi vừa nghe, lập tức cảm thấy tinh thần tỉnh táo lại.
“Trở về sau tuần trăng mật, không nên về báo tin cho cha mẹ à?” Âu Thừa Duẫn nheo mắt lại, cất giọng mỉa mai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT