Vận Nhi cũng không tiếp tục hỏi nữa, Hứa Tâm Lam hoảng hốt, cô nhìn có thể nhìn thấy, cũng cảm thấy có một loại dự cảm không tốt, như là đã xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết!
“Đúng rồi, Vu Nặc đã quyết định gả cho anh hai của tớ!” Hứa Tâm Lam đột nhiên nhớ chưa nói chuyện quan trọng này cho cô biết, Vận Nhi nghe xong có chút giật mình, tuy rằng cô cũng có thể đoán được kết quả sẽ như vậy, nhưng mà, Hứa Minh Nhân thì sao, “Vậy anh cả của cậu...”
“Ai, anh cả của tớ lần này thật sự bị tổn thương sâu sắc, không biết đã đi đâu, cũng không ai tìm thấy anh ấy...” Hứa Tâm Lam có chút phiền muộn nói, gần đây mọi chuyện thật đúng là không thuận lợi, chuyện gì đều hỗn loạn, trộn lẫn cùng một chỗ, cô cũng cảm thấy có chút mệt.
Vận Nhi có thể cảm nhận được tâm tình hiện tại của Hứa Minh Nhân, thời điểm anh trả giá vì mẹ con Vu Nặc cô cũng đều nhìn thấy, hiện tại cha của Tâm Nhi đã xuất hiện, nhưng lại là em trai của anh, lựa chọn buông tay, có biết bao khó khăn!
“Anh cả sẽ hiểu rõ thôi ...” Vận Nhi cũng không biết nên an ủi cô như thế nào, cô nghĩ, hiện tại trong lòng Vu Nặc nhất định cũng sẽ rất khổ sở? Từ ngày đó, sau khi giao Tâm Nhi cho cô ấy xong, cô cũng chưa từng gặp lại hai người họ, cũng có chút nhớ Tâm Nhi!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Sau khi Âu Thừa Duẫn xác định được tung tích của Vận Nhi, cũng không sốt ruột đi tìm cô ngay, trước mắt anh còn có một chưa làm.
Viễn Thái, trong văn phòng của tổng giám đốc, sắc mặt Tô Thượng Đông vô cùng uể oải, buông bút trong tay, xoa xoa mi tâm, vẫn là vẻ mặt không yên lòng, hai ngày trôi qua, vốn nghĩ rằng Vận Nhi sẽ chủ động đến tìm anh, nhưng mà không có.
Chẳng lẽ là hành động ngày đó dọa đến cô sao?
Chẳng sợ ngày đó cô khẳng định hay phủ định, anh nghĩ anh cũng sẽ không bức cô, bởi vì anh không muốn làm cho cô khó xử, chuyện Tô Viễn Hàng quyết định cũng không làm sắc mặt anh thay đổi, mà trong lòng anh cũng khát vọng có thể có được cô.
Nhưng mà cô lại lựa chọn rời đi!
Kỳ thật ngày đó sau khi Vận Nhi rời đi, chuyện thứ hai Tô Viễn Hàng căn bản không hề tuyên bố, một khi tin tức tiết lộ ra ngoài, đối với Vận Nhi hay công ty đều tạo thành ảnh hưởng tiêu cực không thể đo lường, cho nên Âu Thừa Duẫn mới yên tâm giữ Vận Nhi bên cạnh như vậy sao?
Vậy Vận Nhi đâu? Là cô tự nguyện rời đi cùng anh ta, có phải đã muốn tha thứ cho anh ta hay không?
Đối với Vận Nhi, anh không muốn buông tay, lại không nắm được tay cô...
Tô Ân Huệ không nghĩ tới Âu Thừa Duẫn sẽ chủ động tìm đến cô, từ ngày anh từ chối cô một lần nữa ở nhà họ Tô, cô đã muốn cố gắng khắc chế chính mình quên anh đi, anh lại ở thời khắc cô buông bỏ cho cô một hy vọng mới.
“Tổng giám đốc Tô, tôi không ngăn được anh ấy...” Thư ký thấy Âu Thừa Duẫn khí chất quý phái khiếp người, thật cẩn thận đi theo phía sau anh đi vào văn phòng, khi Tô Ân Huệ nhìn thấy người tới, không khống chế được sự vui vẻ trên khuôn mặt, lập tức nói với thư ký, “Cô đi ra ngoài trước đi!”
“Thừa duẫn, sao anh lại tới đây?” Trước kia anh đều tỏ ra cao cao tại thượng, như bậc đế vương nhìn xuống cô, hiện tại Tô Ân Huệ đứng ở trong văn phòng, mặc kệ cô có giả bộ trấn tĩnh như thế nào, vẫn không khống chế được sự nôn nóng trong lòng.
“Đến xác nhận với cô một chuyện!” Dáng vẻ Âu Thừa Duẫn kiêu căng đứng thẳng trong gian phòng cao gấp đôi anh nhưng khí thế cũng không thấp tí nào, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Tô Ân Huệ như đang nhìn con mồi, hứng thú cười, cô đang chột dạ sao?
“Chuyện gì?” Tô Ân Huệ loáng thoáng cảm giác được dường như là anh đã biết chuyện gì đó, nhưng mà cô không biết mình đã là chuyện gì sai.
“Hai năm trước tôi đã hỏi cô, có phải cô nhặt được nhẫn của tôi hay không?” Hai tròng mắt anh nhíu lại, độ ấm bên trong lập tức hạ xuống vài lần, Âu Thừa Duẫn nâng mi mắt, thân hình cao lớn lập tức bao phủ dáng người nhỏ bé của cô.
Là anh đã xem nhẹ cô sao? Tâm tư của người phụ nữ này thật đáng sợ, đã không phải chỉ một lần chạm đến giới hạn của anh!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Em, em không biết anh đang nói cái gì...” Tô Ân Huệ đẩy cơ thể anh đang đến gần cô theo bản năng, trước kia cô luôn tìm mọi cách để càng ngày càng gần anh, nhưng mà hiện tại khi anh tiếp cận cô, cô lại cảm thấy sợ hãi, mỗi lần anh lộ ra nụ cười tàn độc trước mặt cô chính là biểu hiện của việc anh đang vô cùng tức giận.
Là vì Vận Nhi và Thừ Huyễn nên mới lần nữa tha thứ cho cô, nhưng mà cô lại tiếp tục chạm vào điều tối kỵ của anh!
“Không biết sao?” Âu Thừa Duẫn cười mị hoặc, đột nhiên rút từ trogn ví ra một chiếc nhẫn tinh xảo, Tô Ân Huệ kêu lên sợ hãi lui về phía sau từng bước, thân thể nặng nề đập vào cạnh bàn cứng ngắc phía sau, cả người bị đau, nước mắt cũng không nhịn được chảy xuống.
Làm sao anh lại lấy được? Cô nhớ rõ là cô đã vứt đi rồi mà!
“Nhớ rõ, tôi đã từng cảnh cáo cô, sự nhẫn nại của tôi là có hạn, Tô Ân Huệ, từ hôm nay trở đi, cút xéo khỏi biệt thự của tôi!” Trừng phạt cô không chỉ có như thế, Viễn Thái là của nhà họ Tô, cho nên anh sẽ không động tới, bởi vì hiện tại anh đã xem Tô Vận Nhi thuộc sự sở hữu của anh, bảo bối của anh, về sau anh sẽ không để cho cô chịu một chút ủy khuất nào nữa.
Biệt thự lưng chừng núi này là danh nghĩa của Thừa Huyễn tặng cho cô ta, hiện tại anh cũng muốn thu hồi lại, về sau tất cả mọi thứ có liên quan đến người phụ nữ này, đều không có quan hệ gì với anh, mà anh cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn với Thừa Huyễn nữa, loại phụ nữ như thế này, hoàn toàn không xứng đáng để anh phải trả giá như thế!
“Tại sao anh có thể đối xử với em như vậy? Vận Nhi có gì tốt hơn em? Anh vốn là của em...” Tô Ân Huệ khóc ầm lên, muốn phát nói ra tất cả những ủy khuất mình phải chịu đựng, chẳng sợ anh không để ý đến chút nào, cô cũng sẽ không ghen tị với em gái cô như người điên, đó là đứa em gái mà cô nhìn lớn lên từ nhỏ!
“Chuyện mà cô đã làm với tôi tôi sẽ không nói cho Vận Nhi biết, cho nên, Tô Ân Huệ, về sau đừng xuất hiện trong tầm mắt tôi nữa!” Âu Thừa Duẫn vung tay lên, vứt chiế nhẫn kim cương xinh đẹp nhặt được ở lưng chừng núi ra ngoài cửa sổ, chiếc nhẫn bay trong không trung theo đường vòng cung, vài giây sau lập tức rơi từ trên cao xuống đất, cho dù là chiếc nhẫn có ý nghĩa, giá trị hơn một ngàn vạn gì đó, anh cũng sẽ không đưa cho Vận Nhi đồ đã qua tay người khác!
Âu Thừa Duẫn tuyệt tình đi ra khỏi văn phòng của cô, thế cho nên không hề liếc nhìn cô một cái, Tô Ân Huệ oán hận hất hết mọi thứ trên bàn làm việc xuống, phẫn nộ rống lên một tiếng, “Tô Vận Nhi Tô Vận Nhi, trong mắt anh chỉ nhìn thấy nó thôi sao?”
Lúc trước vì sao cô lại cảm thấy áy náy khi nhìn thấy anh, vì sao lại sợ anh có ý định trả thù riêng, chi bằng không trốn hôn, có phải tất cả mọi việc sẽ không giống thế này, Tô Ân Huệ ngã ngồi trên đất, nước mắt rơi, đầy oán hận!
Tô Ân Huệ thật không ngờ anh sẽ tuyệt tình như vậy, chẳng những chà đạp lên lòng tự trọng của cô, thế nhưng còn chỉ thị cho các ngân hàng, đóng băng tất cả tài khoản của cô. Ngay cả hộ chiếu của cô cũng không sử dụng được, chẳng qua làm sai một chút, có nhất thiết phải đối xử với cô như vậy không?
Tô Ân Huệ đương nhiên sẽ không nghĩ đến, làm cho Âu Thừa Duẫn tức giận như thế cũng không p
Khi Vận Nhi rời khỏi Hứa Thị đã là giữa trưa, cô mới vừa đi ra khỏi thang máy lập tức nhìn thấy hai hình dáng quen thuộc đang đi đến, Vu Nặc tinh mắt phát hiện ra cô, mà Tâm Nhi ở trong lòng cô khi nhìn thấy Vận Nhi đã nhanh miệng chào, “Chị Vận Nhi!”
hải là do cô nói dối anh, mà là cô không nên làm cho Vận Nhi hiểu lầm anh, cứ nghĩ đến việc Vận Nhi nghĩ người anh yêu là Tô Ân Huệ, anh liền không khống chế được muốn dùng cách của mình để nói cho cô, kết quả khi chọc phải anh, không phải chỉ là nói suông mà thôi đâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT