“Này, Vận Nhi, sao giờ cậu lại ngủ thế?” Hứa Tâm Lam hùng dũng từ ngoài trở về trường học, lại thấy Vận Nhi ngủ cả buổi chiều, vẻ mặt thì mệt mỏi, sao cô thấy Vận Nhi ngày càng thích ngủ thế nhỉ? Đi học cũng ngủ được, trước giờ đâu có như vậy.

“Hả? Tan học rồi à?” Đột nhiên tỉnh lại, Vận Nhi từ chỗ ngồi đứng bật dậy, giờ cô mới nhận ra phòng học đã không còn một bóng người, cũng may chiều nay là lớp học lý thuyết, nếu là lớp vũ đạo chắc cô không trụ nổi.

“Tớ ngất, cậu mau hồi hồn đi, đi thôi!” Hứa Tâm Lam không khách khí gõ gõ đầu óc vẫn còn đang mơ màng của Vận Nhi, kéo cô đi ra ngoài.

“Biết thế tớ về thẳng nhà cho xong!” Vận Nhi ảo não nghịch nghịch tóc, ai bảo cô là trò ngoan cơ, bình thường sẽ không trốn tiết, ra khỏi bệnh viện là trực tiếp về trường học.

“Vận Nhi, sao mấy ngày nay không nhìn thấy Nhĩ Kỳ nhỉ?” Hứa Tâm Lam ôm Vận Nhi cùng đi xuống lầu, có vẻ thất vọng hỏi.

“Không biết, cả ngày tớ đều ở cùng cậu, cũng không gặp anh ấy mà!” Vận Nhi lắc đầu, làn gió thổi tới, khiến đầu óc có chút thanh tỉnh, “Tớ đi lấy xe, cần tớ đưa cậu về nhà không?”

“Không cần, tớ tự về được, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của cậu có thể lái xe được sao?” Hứa Tâm Lam nhìn cô lo lắng, nhìn thế nào đều thấy cô có chút không thích hợp.

“Không việc gì đâu, có thể do hai ngày gần đây tớ mất ngủ, ngủ không ngon giấc!” Vận Nhi xoa nhẹ mắt, nói.

“À há, chồng cậu không có ở đây, cậu liền ngủ không ngon hử?” Hứa Tâm Lam ở một bên trêu ghẹo, vừa cười vừa nói lại mang theo chút hâm mộ.

“Đi chết đi, tớ về đây!” Vận Nhi đẩy nhẹ cô, sắc mặt ửng đỏ đi về phía gara ô tô.

Hôm nay cô thấy mí mắt mình bị nháy liên tục, chẳng lẽ có phát sinh chuyện gì sao?

Vận Nhi không phải là người mê tín, nhưng giờ Âu Thừa Duẫn không ở bên cạnh cô, cô không ngăn được cảm giác hoảng hốt trong lòng.

Cô lấy xe, rồi lái xe thẳng về Âu viên.

Khi Âu Thừa Duẫn từ bar Địa Ngục đi ra, trời đã tối rồi, con ngươi đen như đá thạch anh ánh lên vẻ long lánh đang nhìn chằm chằm phía xa, ngón tay siết chặt chiếc hộp trong túi quần, tâm trạng có phần nặng nề.

Sau khoảng chừng thời gian hút một đièu thuốc, anh vứt tàn thuốc ra ngoài cửa xe, một tay đỡ cằm, lái xe nghênh ngang mà đi.

Tiếng chuông di động du dương vang lên, Âu Thừa Duẫn nhìn thoáng qua màn hình, cô ta gọi điện thoại đến thật đúng lúc, anh vừa về nước, cô ta đã biết rồi?

“Có việc gì?” Lần thứ sáu tiếng chuông vang lên, Âu Thừa Duẫn không kiên nhẫn nghe máy.

“Rốt cuộc anh cũng xuất hiện, anh có biết hơn hai mươi ngày rồi, mỗi ngày em đều gọi điện cho anh?” Giọng nữ chậm rãi truyền vào tai Âu Thừa Duẫn, theo bản năng anh muốn ngăn cô ta cách xa mình, “Không có việc gì tôi cúp máy!”

“Thừa Duẫn, có phải em chết rồi, anh mới nguyện ý nhìn đến em?” Giọng nói nức nở quỷ mị vì khóc của Tô Ân Huệ truyền đến trong tai Âu Thừa Duẫn, làm anh phanh xe lại theo bản năng, một tay nắm chặt tai nghe điện thoại.

“Tô Ân Huệ, cô muốn làm cái gì?” Sự tuyệt vọng trong đó khiến Âu Thừa Duẫn cảm giác được người nói dường như không quý trọng tính mạng bản thân, có chút quỷ dị, thật không bình thường.

“Anh đến gặp em một lần được không, em muốn gặp anh…” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, nhở nhẹ đến mức trái tim Âu Thừa Duẫn dường như buộc chặt. Chờ khi anh gọi điện thoại lại, điện thoại đã tắt máy, “Tô Ân Huệ, cô định làm gì…”

“Shit!” Âu Thừa Duẫn tức giận vỗ tay lái, rủa thầm trong lòng đồng thời xoay tay lái, đi về phía biệt thự ở lưng chừng núi.

Tô Ân Huệ, cô ta học được uy hiếp anh, được lắm!

Muốn chết phải không?

Vậy cách xa anh mà chết!

Trước giờ anh không phải là một người hay thông cảm với người khác, nhất là với người phụ nữ mà anh căm thù đến tận xương tủy này!

Ánh mắt anh sắc bén như loài báo trong đêm, đạp mạnh chân ga, chiếc xe biến mất trong màn đêm.

Tô Ân Huệ ngồi xổm trên chiếc thảm màu đỏ xa xỉ, áo ngủ gợi cảm màu đỏ thẫm bằng tơ tằm trong suốt, mái tóc uốn xoăn óng mượt quyến rũ che trước ngực, khuôn mặt nhẵn mịn được trang điểm tỉ mỉ mông lung dưới ánh đèn mờ, bầu ngực lộ một nửa, xương quai xanh gợi cảm, đùi ngọc thon dài bao bọc lấy cặp mông tròn lẳn, ôn nhuận như ngọc, chiếc cốc dài trong tay lắc lư qua lại theo đầu ngón tay của cô ta.

Trong con ngươi mê hoặc là khát vọng khó có thể dập tắt, đêm nay, cô nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh!

Dứt bỏ tất cả, cô muốn đường đường chính chính làm người phụ nữ bên cạnh anh ấy!

Nghe tiếng mở cửa dưới lầu, cùng tiếng bước chân từ xa vang đến, Tô Ân Huệ tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại ánh đèn bàn mờ ảo, đặt hai chiếc cốc uống rượu nho lên mặt bàn trà bằng thủy tinh.

“Đừng bật đèn!” Bóng dáng cao lớn tiến đến, khi ngửi được mùi nước hoa cổ long truyền đến, Tô Ân Huệ liều lĩnh lao vào lòng anh, đến khi cảm nhận được độ ấm trong ngực và hơi thở của anh, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình.

Âu thừa Duẫn cũng không đẩy cô ta ra, mà nương vòa ngọn đền mờ nhạt nhìn kỹ người phụ nữ trong lòng mình, thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng.

“Đây là lần cuối cùng, Tô Ân Huệ, đây là lần cuối cùng tôi dung túng cho cô!” Ánh mắt âm lệ của Âu Thừa Duẫn nhìn bốn phía đều là hơi thở mập mờ ám muội, trong lòng nảy sinh sự chán ghét, nhíu nhíu mày, không tiếng động đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

“Thừa Duẫn, em biết anh không thật lòng với Vận Nhi, anh cho em một cơ hội được không?” Biết anh xuất ngoại, cũng biết Vận Nhi bị anh vô tình bỏ lại, cô không tin một người đàn ông lạnh lùng khi thực sự yêu một người, sẽ đột nhiên biến mất không để cô ấy tìm thấy.

“Nhớ kỹ lời tôi từng nói không? Cho dù tôi và Tô Vận Nhi ly hôn, cô, cũng không có khả năng trở thành Âu phu nhân!” Đáy mắt Âu Thừa Duẫn là sự thản nhiên và coi thường, đặt tự tôn và kiêu ngạo của cô ta dưới lòng bàn chân, chỉ có thể tránh ở sau lưng im lặng rơi lệ.

“Em không cần danh phận, chỉ cần được ở bên anh, Duẫn, em yêu anh…” Hai tay Tô Ân Huệ nắm chặt thắt lưng của anh, cô tình nguyện để anh hận cô, ít nhất như vậy trong lòng anh luôn nhớ đến cô, cũng không muốn một chút quan hệ với anh cũng không có.

“Yêu?” Âu Thừa Duẫn cười nhạo một tiếng, gạt đi đôi tay đang để trên hông mình. Đều là cảm giác tinh tế mềm nhẵn, nhưng anh không có một chút dục vọng nào, đối với Tô Ân Huệ, anh không có cảm giác mâu thuẫn rối rắm như với Tô Vận Nhi, cái cảm giác rối rắm đến đau lòng! Ngay cả hận, cũng hận mù quáng như vậy!

Âu Thừa Duẫn nhìn thấy cốc thủy tinh đặt trên bàn, màu đỏ sậm của rượu ở trong phòng này càng thêm thuần hương và mê người. Đôi chân thon dài cất bước, Âu Thừa Duẫn cầm lấy chân cốc, lắc chất lỏng màu đỏ trong đó, ngửa đầu, một ngụm uống cạn.

Tô Ân Huệ, muốn đấu cùng anh, còn chưa đủ sức!

Tô Ân Huệ nhìn anh không đổi sắc mặt uống hết cốc rượu, khuôn mặt đỏ ửng lên mang theo vẻ không được tự nhiên, ngón tay siết chặt chân váy ngủ, nhắm mắt lại, tháo dây váy ra.

Da thịt bại lô trong không khí được ngọn đèn chiếu đến, phủ lên một lớp ánh sáng mê hoăc, chậm rãi đi đến gần Âu Thừa Duẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play