Sở Lăng xuống lầu đi
vào phòng ăn, Alex đã ngồi sẳn ở bàn chờ cậu, thấy cậu vào liền nói:
“Lăng, mau ngồi xuống, là cháo em thích nhất.”
Sở Lăng không có lập tức ngồi xuống: “Bọn Andy đâu? Anh thả bọn họ chưa?”
Alex nhìn hắn khẽ thở dài: “Em vẫn không chịu tin tưởng tôi hoàn toàn sao?
Tôi đã kêu Ray đi thả người, em đừng lo lắng nữa được không?”
Sở Lăng nhếch môi một chút: “Tôi…tôi muốn ra ngoài xem một chút.”
Alex nhíu mày nói: “Lăng…”
Sở Lăng ngẩng đầu nói: “Alex, tôi chỉ muốn nhìn họ bình an rời đi, xin anh.”
Alex nhìn đôi ngươi đen tràn ngập hàm ý năn nỉ, rốt cuộc cũng không đành
lòng, bất đắc dĩ nói: “”Được rồi.” Đứng dậy kéo cậu ra khỏi nhà ăn,
xuyên qua đại sảnh tiến tới bậc cấp ở tiền sảnh: “Em xem, bọn họ sắp ra tới đại môn rồi.”
Sở Lăng nhìn thấy khoảng hơn chục người cầm
súng áp giải đám người Andy đi về phía đại môn trang viên, cậu bất giác
bước xuống bậc cấp.
Alex đưa tay kéo cậu lại: “Lăng, không được qua đó. Tôi đã giữ lời cho bọn họ an toàn rời khỏi, em cũng nên yên tâm đi?”
Bởi vì trang viên vô cùng rộng lớn, đại môn cách nhà chính rất xa, Sở Lăng
dõi mắt trông về phía xa, cũng chỉ có thể thấy bóng dáng họ, diện mạo
căn bản không thể thấy được, chỉ biết đám người mặc tây trang đen là vệ
sĩ, trong đó có bốn người mặc quân phục xanh lục chính là đám người
Andy, cậu rất muốn đuổi theo nói với những người bạn vài câu, nhưng Alex nắm chặt lấy cậu, cậu cũng chỉ có thể ngẩn ngơ đứng nhìn, nhìn thấy bọn họ ra ngoài đại môn, một lúc lâu sau, nhìn thấy bọn vệ sĩ đóng đại môn
bắt đầu quay trở lại, nhóm người Andy thì không thấy đâu.
Alex
lôi kéo Sở Lăng: “Tốt lắm, em đã tận mắt thấy họ đi, chúng ta nên trở
lại ăn bữa sáng.” Xoay người kéo Sở Lăng rời khỏi tiền sảnh.
Sở Lăng bị Alex lôi kéo vào bên trong, nhịn không được vẫn quay đầu nhìn lại, nhưng cái gì cũng không thấy được.
Trải qua một đêm dài nói chuyện, Sở Lăng và Alex có vẻ trở nên hòa thuận
hơn, Alex nhạy cảm có thể cảm nhận được Sở Lăng đã không còn địch ý,
cũng không giống như trước luôn lạnh băng không để ý tới mình, bắt đầu
đồng ý cùng anh ngồi xuống uống trà nói chuyện, tuy Sở Lăng vẫn không
nói nhiều lắm, nhưng Alex vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ít ra thì mối quan hệ giữa họ đã có sự cải thiện và tiến bộ lớn.
Hơn nữa cuộc đàm phán với quân đội Iraq đã kết thúc rất suông sẻ, quân đội Iraq đã phái người tới Paris, Ray đã liệt kê tất cả thông tin, trong bữa tối giao cho
Alex, ngày mai sẽ chính thức giao hàng, Alex phải có mặt.
Alex và Ray cùng bàn bạc giao dịch vào ngày mai cũng không gọi Sở Lăng phải
tránh mặt, Sở Lăng im lặng cúi đầu, làm bộ như không hề để ý tới chuyên
tâm uống trà, nhưng thực tế trái tim cậu đang đập rất nhanh, cậu sợ
chính mình phát run làm đổ nước trà ra ngoài, đơn giản buông ly trà
xuống rời khỏi phòng ăn.
Sở Lăng ngồi trên bậc cầu thang ở tiền
sảnh, nhìn ra đại môn vì khoảng cách quá xa mà có chút mơ hồ, suy nghĩ
chuyện vừa nghe được——ngày mai Alex phải rời khỏi trang viên để gặp gỡ
với đối tác Iraq, kia chính là thời cơ tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất của cậu.
Nhóm người Andy ngày mai phải rời khỏi Paris, nếu ngày
mai cậu có thể chạy ra, bọn họ còn có cơ hội cùng nhau về nước, nếu như
thất bại… Sở Lăng không khỏi cười khổ một chút, nếu như hắn chạy trốn
thất bại, theo tính tình của Alex, cậu có thể sống sót cũng là kỳ tích,
căn bản không cần lo lắng hậu quả khác.
Sở Lăng thở nhẹ ra, mặc
kệ thế nào cậu cũng phải đi, đây là quyết định cậu muốn, cậu phải rời
khỏi, cho dù… trái tim cậu đã bỏ lại nơi này, cậu cũng nhất định phải
đi.
Alex nâng tay nhìn đồng hồ, Ray đang ở thư phòng chờ anh, còn rất nhiều việc phải chuẩn bị cho ngày mai.
Anh ôm lấy người Sở Lăng hôn mắt cậu một cái: “Lăng, em về phòng nghĩ ngơi
sớm một chút đi, ngủ ngon.” Buông cậu ra đứng dậy khỏi sô pha.
Sở Lăng thấy Alex đi ra cửa, bật thốt lên: “Alex.”
Alex dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía cậu, Sở Lăng cúi đầu, ngay cả chính mình cũng không biết vì sao lại gọi anh lại.
Alex lắc đầu cười, trở lại trước mặt cậu, vươn tay phải về phía cậu, Sở Lăng do dự một chút cuối cùng vẫn đưa tay lên giao cho anh, Alex liền kéo
cậu lên ôm vào lòng hôn lên môi cậu.
Sở Lăng nhắm mắt lại, tùy ý
để đầu lưỡi anh trằn trọc dây dưa trong miệng mình, có lẽ đây là nụ hôn
cuối cùng của bọn họ, trong một khắc này cậu vất bỏ tất cả tự tôn và lo
lắng, hảo hảo ghi nhớ nụ hôn, nhớ kỹ cái ôm ấm áp, nhớ kỹ hơi thở, chờ
đến ngày mai, cậu sẽ đem theo trí nhớ về khoảnh khắc này rời khỏi người
cậu yêu, vĩnh viễn sẽ không trở về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT