Alex và Ray cùng đứng trước cửa sổ thư phòng, nhìn về phía Sở Lăng đang ngồi ở bể phun nước ở hoa viên.
Alex nói: “Ray, anh có cảm thấy Lăng đã thay đổi không?”
“Thay đổi gì?”
Alex trầm ngâm một chút: “Tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà….hai ngày nay tôi cảm thấy Lăng không còn bài xích tôi như trước.”
Ray nói: “Anh đang nói việc cậu ta chịu xuống lầu cùng ăn cơm sao?”
“Trước kia bất luận tôi nói gì Lăng cũng không để ý tới, nhưng hai hôm nay mỗi khi tôi gọi xuống ăn cơm em ấy liền không chống cự cùng tôi xuống nhà
ăn, tôi nói chuyện em Lăng cũng thỉnh thoảng trả lời một hai câu. Vừa
rồi dùng bữa sáng xong tôi nói Lăng có thể xuống vườn đi dạo một chút,
em ấy cũng không nói gì khiến tôi cảm thấy có chút là lạ.”
Ray cười nói: “Có lẽ cậu ta không còn chán ghét anh nữa, này không phải tin tốt sao?”
Alex chăm chú nhìn Sở Lăng dưới hoa viên: “Không biết đến bao giờ Lăng mới hoàn toàn tiếp nhận tôi.”
Ray có chút trêu chọc cười nói: “Khoảng thời gian Jason bị bệnh anh luôn
bên cạnh chăm sóc, hôm qua vừa khỏi anh lại ngủ ở thư phòng a?”
Alex đút hai tay vào túi quần, mang chút tự giễu cười cười: “Bởi vì đạo hạnh tôi căn bản không dám so sánh với thánh nhân, khi Lăng ngủ bên cạnh,
muốn tôi không nảy sinh dục vọng căn bản là không có khả năng, đối với
người mà tôi đã từng làm tổn thương một lần, tôi không muốn cưỡng ép em
ấy nữa. Suốt đêm phải đấu tranh với dục vọng của chính mình, nửa đêm lại hận không thể đứng lên đi dội nước lạnh, chẳng thà cứ tách ra, tuy rằng tôi sẽ nhớ em ấy đến tận hừng đông không ngủ được, nhưng ít ra Lăng có
thể hảo nghĩ ngơi, không cần phải lúc nào cũng luôn căng thẳng đề phòng
tôi.”
Ray không khỏi lắc đầu cười: “Alex, anh lại có thể nghĩ như vậy, tôi xem anh với thánh nhân cũng không khác nhau là mấy.”
Alex khẽ thở dài: “Muốn có được tâm của Lăng, so với có được người của em ấy khó khăn hơn nhiều.”
“Anh đã hạ quyết tâm thì từ từ cũng có được a.”
Alex suy nghĩ một chút: “Hiện tại khi tôi tiếp cận Lăng cũng không còn phản
ứng kịch liệt như trước, nắm tay hay ôm em ấy cũng không dùng toàn lực
chống lại, tuy phần lớn thời điểm vẫn còn im lặng nhưng không phải là
hoàn toàn không để ý tới tôi.” Alex nói xong quay đầu lại nhìn người bạn thân, con ngươi xanh thẳm chớp động mong đợi: “Ray, anh nghĩ xem có
phải Lăng bị tôi làm cảm động, bắt đầu có chút thích tôi không? Có phải
em ấy có cảm giác với tôi?”
Ray không khỏi có chút bùn cười:
“Alex, anh là người thân cận Jason nhất, chuyện của cậu ta cũng chỉ có
anh hiểu rõ nhất, nếu ngay cả anh còn không xác định được thì tôi làm
sao biết được? Tuy ông Gore nhiều chuyện thường kéo tôi đi quấn quít lấy cậu ta nói chuyện phiếm, nhưng trên thực tế tôi với Gore chỉ nói lảm
nhảm mà thôi, cậu ta căn bản không để ý tới chúng tôi, đến tận bây giờ,
cậu ta còn chưa nói một câu nào với tôi, tôi làm sao có thể hiểu được
Jason nghĩ gì về anh?”
Alex khẽ nhíu đôi ngươi xanh biếc, tỉ mỉ
nhớ lại ánh mắt và biểu tình của Sở Lăng, nhớ lại khi ôm cậu vào lòng
tuy không hề phản kháng nhưng cơ thể vẫn trở nên cứng ngắc, nhớ lại lúc
hôn lên môi thì Lăng cũng không vùng vẫy như trước nhưng vẫn giữ sự im
lặng…. Anh suy nghĩ một hồi lâu mới chậm rãi thấp giọng nói: “Tôi cảm
thấy trong ánh mắt Lăng có sự tuyệt vọng và cam chịu, về phần có động
tâm hay không, tôi thực sự không xác định được.”
Ray nghe thấy
giọng điệu chua xót của Alex, cũng thở dài: “Nếu một mảnh nhiệt tình của anh chỉ đổi lại được tuyệt vọng và cam chịu thì cũng khiến cho người ta cảm thấy chán nản.”
Alex cười khổ: “Đúng vậy, tuy Lăng luôn im lặng lạnh lùng như vậy, nhưng em ấy cũng rất biết cách đả kích vào tâm của tôi.”
Ray khẽ cười: “Không biết cái này có phải do anh làm nhiều việc ác quá nên gặp báo ứng không.”
Alex không để ý tới nhếch khóe môi: “Trong thế giới của tôi cho tới bây giờ
không có thần và thượng đế, tất cả đều do chính bản thân mình quyết
định, không có kẻ nào có thể khống chế tôi.”
Ray mỉm cười: “Ngoại trừ Jason?”
Alex nhàn nhạt cười: “Đúng vậy, trừ bỏ Lăng.”
Ray nhấc tay nhìn đồng hồ một chút: “Cuộc họp sắp bắt đầu rồi, anh mau xem hết tài liệu đi.”
Ánh mắt Alex thủy chung đặt trên người Sở Lăng, nhàn nhạt nói: “Anh đi chủ trì cuộc họp đi.”
Ray liếc xéo: “Alex, gần đây anh luôn đem công việc quăng hết cho tôi.”
“Lợi nhuận kiếm được vô tận, buôn bán đàm phán vô số, chúng nó với tôi mà
nói cũng không quan trọng, hiện tại tôi đối với việc này không có một
chút hứng thú.”
Ray cố ý hỏi: “Thế trong lòng anh cái gì mới quan trọng? Cái gì mới làm anh cảm thấy hứng thú nhất?”
Alex lạnh nhạt liếc mắt nhìn Ray, trong lòng hiểu được Ray cố ý hỏi như vậy, nhưng vẫn không chút nào che dấu: “Như thế nào mới có được tâm Lăng, đó mới là thứ tôi muốn.”
Ray hài hước cười: “Xem ra anh chỉ cần người yêu, không cần giang sơn.”
Alex xoay người đi về hướng cửa thư phòng: “Nhanh đi làm chuyện của anh đi.”
Ray thở dài: “Kia vốn không phải thuộc về công việc của tôi a.”
Alex không hề để ý tới bộ dạng giả vờ oán hận của Ray, mở cửa thư phòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT