Đến chập tối thì Sở Lăng tỉnh dậy, sốt cao đã dần hạ bớt, cảm giác nhẹ nhàng khoang khoái hơn rất nhiều, chính là rất khát nước.

Cậu chậm rãi mở to mắt, khẽ cử động một chút, trên người vẫn còn chút mệt mỏi.

Alex vẫn luôn trông ở bên giường lập tức cao hứng hỏi:

“Lăng, em tỉnh, khỏe hơn chút nào chưa?”

“Ách…”

Sở Lăng muốn mở miệng, yết hầu lại khàn khàn khó phát ra âm thanh.

Alex vội vàng đỡ cậu ngồi dậy, đặt hai cái gối phía sau lưng cho cậu dựa vào, ngồi thoải mái một tí, sau đó cầm lấy ly nước ấm đã được chuẩn bị sẵn đặt trên tủ đầu giường đưa sang:

“Uống nước đi, em phát sốt sau đó ngủ suốt, nhất định rất khát.”

Sở Lăng do dự, hạ thấp hàng mi dầy tránh đi ánh mắt của Alex, im lặng nhận lấy cốc nước.

Alex chờ cậu uống xong mới nhận lại ly đặt lên tủ đầu giường, nói:

“Lăng, đỡ hơn nhiều chưa?Nếu đứng lên được thì thay một bộ quần áo khác rồi xuống ăn tối nha.”

Sở Lăng quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ, không có trả lời.

Alex đối với sự lạnh lùng trước sau như một của cậu chỉ có thể thở dài trong lòng:

“Lăng, em vừa mới hạ sốt, thân thể rất suy yếu, vẫn nên xuống ăn một chút gì đi.”

Sở Lăng vẫn im lặng như trước.

Alex ngừng một chốc lại mở miệng nói tiếp:

“Tôi gọi người đem bữa tối lên, cùng ăn trong phòng, được không?”

Sở Lăng vẫn không chịu lên tiếng.

Alex thở dài nói:

“Lăng, nói cho ta biết, em muốn ăn gì?”

Sở Lăng hơi cúi đầu, thủy chung không nói lời nào.

Alex yêu thương nhìn cậu một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Anh vừa mới xoay người, bỗng nhiên nghe thấy Sở Lăng do dự thấp giọng nói:

“Tôi…tôi muốn ăn… cháo thịt nạc trứng vịt muối.”

Alex sửng sốt một chút, xoay mạnh người lại, không dám tin kinh hỉ hỏi:

“Lăng, em nói cái gì?”

Sở Lăng kiềm lòng không được cắn cắn môi, cúi đầu nói:

“Tôi muốn ăn… cháo thịt nạc với trứng vịt muối.”

Alex ngồi xuống giường lần nữa, vui vẻ nói:

“Lăng, em rốt cuộc chịu nói chuyện với tôi.”

Sở Lăng không chịu tiếp xúc với ánh mắt của Alex, quay đầu đi.

Alex vẫn mỉm cười nói:

“Như vậy được rồi, mặc kệ em muốn gì cứ nói với tôi, bất luận là chuyện gì ta cũng có thể làm được.”

Alex mỉm cười nhìn biểu tình căng thẳng lại có chút bùn bực của Sở Lăng, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của cậu bên cạnh đưa lên bên môi khẽ hôn một chút, Sở Lăng lập tức dùng sức rút tay lại, quay đầu lại giận dữ trừng mắt nhìn Alex.

Nụ cười trên môi Alex không giảm chút nào:

“Cháo thịt nạc trứng vịt muối phải không? Nina nói em ăn hết phần cháo sáng nay, hóa ra em thích nó thật. Tôi lập tức kêu đầu bếp chuẩn bị tốt rồi đem lên, chúng ta cùng nhau ăn, tôi cũng muốn ăn thử xem nó ngon thế nào.”

Sở Lăng tiếp tục quay đầu đi không để ý tới Alex.

Alex cười cười đứng lên, bất ngờ nghiêng người xoay lại hôn trộm lên gương mặt Sở Lăng một cái.

“Anh…”

Sở Lăng ngẩn người, vừa muốn tức giận thì Alex mang theo sung sướng tươi cười nhanh chóng rời khỏi phòng.

Sở Lăng chỉ có thể nhìn bóng dáng Alex biến mất sau cánh cửa, oán hận nắm chặt tay dùng sức đấm lên giường, quả thực hận chết chính mình kiềm lòng không được, lại bị ánh mắt nhu tình say lòng người kia mê hoặc, rõ ràng luôn cảnh cáo chính mình không được mềm lòng, nhưng mỗi khi khóe mắt chạm phải con ngươi xanh thẳm ôn nhu tràn ngập lo lắng, tâm lại không tự chủ được mà không đành lòng, rõ ràng chính mình là người bị hại bị bắt nhốt, thế nhưng lại luôn bày ra vẻ mặt lấy lòng, sau khi bị mình cự tuyệt thì bắt đầu ủ rũ làm cậu cảm thấy áy náy—— thật sự là đáng chết, tại sao cậu lại cảm thấy áy náy? Cậu không nợ gì của anh? Nếu nói tới nợ, ngược lại hẳn là Alex nợ tự do của mình mới đúng a.

Sở Lăng đã bắt đầu nhận ra tình cảm của chính mình đã có chút biến đổi, không khỏi vừa giận vừa loạn, cho dù hết lần này tới lần khác ép buộc chính mình phải kiên quyết cự tuyệt tất cả những sự việc có liên quan tới Alex, như dù thế nào rốt cuộc cùng không thể xem như không thấy ánh mắt thâm tình cùng tình cảm dịu dàng kia, điều này khiến cho trái tim yếu ớt nhỏ bé của cậu vô cùng sợ hãi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play