“Hiên, ngươi muốn đi đâu?”

“Xin lỗi, Ngọc nhi, ta…… ta không thể ở cùng 1 chỗ với ngươi.”

“Tại sao? Tại sao?” Ta nhìn thấy mình đang khóc thực thương tâm, Hiên, vì cái gì phải rời khỏi ta?

“Xin lỗi. Của ta hết thảy đều là mẫu thân ban cho, ta không thể ngỗ nghịch nàng.”

Thân ảnh của Hiên biến mất vào cõi hư vô…… tại sao có thể như vậy, tại sao.

“Hừ, Hiên nhi sẽ không cùng ngươi một chỗ. Thú* một người nam nhân? Tề gia hương khói như thế nào kéo dài? Ta Hoa Hậu độc thuật ai kế thừa? Hơn nữa ta đã tìm được cô nương xinh đẹp nhất làm thê tử Hiên nhi, về sau bọn họ còn có thể có 1 đứa nhỏ đáng yêu. Ha ha, ngươi, vẫn là sớm tên chết tâm đi.” Sau lưng đột nhiên xuất hiện thanh âm thực đáng sợ, xoay người nhìn, cư nhiên hé ra 1 gương mặt dữ tợn. Trời ạ, khuôn mặt thực đáng sợ. Nàng, nàng là mẫu thân Tề lạc Hiên, Hoa Hậu?

“Không, không, van cầu ngươi, van cầu ngươi cho ta và Hiên cùng một chỗ, hắn cũng yêu ta mà.” Ta khóc hô.

“Hắn yêu ngươi, nhưng là chỉ cần ta không muốn, hắn sẽ không cùng ngươi một chỗ. Hừ! Mà ta là tuyệt đối sẽ không đồng ý.” Nàng cười, nhưng là kia cười so với khóc còn muốn khó coi, hoặc là nói so với quỷ khóc còn muốn khó coi.

“Ta cũng có thể sinh đứa nhỏ. Ta đã ăn hạt tuyết mẫu đơn, ngươi sẽ có tôn tử đáng yêu nhất trên đời này. Thật sự, thật sự.”

“Nga? Phải không? Phải không?” Gương mặt bà ta trở nên mơ hồ, thanh âm cũng dần dần tiêu thất.

Ta sợ tới mức nhảy dựng lên, tỉnh lại phát hiện chính mình khóe mắt đều là lệ. Đây là mộng sao? Hay là…… chân thật? Hiên, Hiên, ngươi ở đâu.

“Hiên, Thủy tỷ tỷ, Hiên rốt cuộc ở nơi nào? Vì cái gì ta lâu như vậy vẫn không có thấy hắn? Hắn đang làm gì?” Ta vọt tới trước mặt Thủy Y Nhi.

“Làm sao vậy? Không phải đã nói với ngươi hắn gần đây khá bận sao?”

“Nhất định đã xảy ra chuyện. Bằng không hắn sẽ không lâu như vậy không đến tìm ta. Các ngươi, các ngươi rốt cuộc giấu diếm ta cái gì? Ngươi không nói, ta chính mình đi tìm hắn” Ta gấp đến độ chạy ngay ra ngoài.

“Xú tiểu tử, ngươi lại hồ nháo cái gì?” Tam tỷ cùng Hắc Tường nghe được động tĩnh, cũng lại đây.

“Ta muốn đi tìm Tề Lạc Hiên.”

“Tề Lạc Hiên? Gần nhất trong thành đồn đãi nói võ lâm tổng đà xuất hiện phản loạn, minh chủ mất tích. Chẳng lẽ là sự thật?” Tam tỷ lỡ lời nói.

“Cái gì? Tề Lạc Hiên mất tích? Thủy Y Nhi rốt cuộc sao lại thế này?” Ta cả giận nói.

“Kỳ thật, ngày đó minh chủ sau khi trở về liền không có tin tức. Ta cùng Lưu Nhất Minh đã động viên hết thảy lực lượng bí mật tìm kiếm. Minh chủ võ công cao cường, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ mất tích.” Thủy Y Nhi thở dài.

Khó trách, khó trách, gần đây Thanh Mộng viên mọi người đều kỳ quái như vậy.

“Các ngươi vì sao không sớm nói cho ta biết?” Ta có điểm sinh khí.

“Minh chủ dặn có một số việc không nên để ngươi biết. Hơn nữa, lấy minh chủ tài trí cùng võ nghệ, hiện nay không có mấy người có thể đối hắn bất lợi. Dù nói cho ngươi, ngươi cũng……”.

Ta cũng không có biện pháp phải không? Ta đã quên chuyện trước kia, đã quên giang hồ hiểm ác, thậm chí còn bị mất võ công, hiện tại nghĩ đến, nguyên lai ta đã muốn là người vô dụng. Nhưng là, nếu Hiên có việc, ta lại há có thể sống một mình?

11 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là một thiếu niên mặc áo trắng đang nhóm lửa làm món gà nướng với phương pháp mà ta chưa từng thấy qua, sau khi trở về, theo như trí nhớ mà thực hiện lại, không nghĩ tới yêu thượng “Ướt sũng”.

12 tuổi, lần thứ hai nhìn thấy hắn là lúc hắn dễ dàng cứu một vị bà bà sắp bị xe ngựa đụng vào rồi trong nháy mắt bay lên không làm ta sợ ngây người. Vì thế nuôi tâm bắt đầu học võ. Qua vài vị sư phụ vẫn thấy chậm tiến bộ, căn cơ cũng không hảo, muốn thành cao thủ là chuyện quá xa vời. May mắn đụng phải quỷ mặt sư phụ, sư phụ phương pháp huấn luyện độc đáo hơn nữa chỉ giao hội trong 1 ngày 1 đêm, nhưng lại ngắn ngủn trong năm năm trở thành tuyệt thế cao thủ.

17 tuổi, lần thứ ba nhìn thấy hắn, từ nay về sau hạ quyết tâm bảo vệ hắn, vì giúp hắn lên ngôi võ lâm minh chủ, có thể đắc tội mọi người trong thiên hạ cũng không quản là giết bao nhiêu người.

18 tuổi, gặp được mẫu thân hắn, đã biết được chuyện xưa của hắn cùng mẫu thân, vì có thể được mẫu thân hắn cho phép, không tiếc lên Vân Trạch sơn, ăn hạt tuyết mẫu đơn.

Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, ta cái gì đều nhớ ra rồi. Ta nhớ lại đến chính mình từng có bao nhiêu thương hắn, cũng tinh tường biết về sau ta đối với hắn yêu sẽ không bao giờ có thể ngừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play