No thiếp đi tận 2 hai ngày mới tỉnh dậy , ai cũng lo lắng cho nó..
-“Alex , may quá em tỉnh rồi !”- Jun thở phào nhẹ nhõm
-” Bà làm tôi lo gần chết “- Elly nói
-” Này em dâu , em có biết vì em mà anh Kín đã lo lắng lắm ko hả !”- Linda cười đùa nói
Nó vẫn chẳng nói gì , mọi người chợt dừng lại , nó nói một câu làm mọi người ngạc nhiên :
-” Ken đâu rồi, mau đưa em đến chỗ Ken , mau lên “- nó túm lấy áo Jun lắc mạnh , gương mặt tràn đầy sự sợ hãi
Ai cũng ngạc nhiên trước biểu hiện của nó …
-” An tâm đi , Ken ko sao, bác sĩ bảo chỉ cần nghỉ ngơi tốt sẽ khỏe
thôi”- Jun nói rồi vỗ vào vai nó, biết bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy bộ dạng yếu ớt như thế này của em gái mình .
Nó ko nói gì, bất ngờ đứng lên lao ra khỏi phòng , mọi người nhanh chóng đuổi theo nó nhưng ko kịp..
Nó đã nhanh chóng phóng xe đến bệnh viện nơi hắn đang nằm đó ..
Đến bệnh viện nó dựng xe,rồi lao thẳng vào, chẳng hiểu sao nó lại linh cảm được rằng hắn ở phòng bệnh nào mà đi đến đúng..
Nó mở cửa mà nó nhìn thấy hắn đang nằm trên gừiuong bệnh trắng toát , gương mặt tái nhợt đi..
Trên gương mặt nó những giọt nước mắt lại rơi , nó từ từ đến bên hắn ….
Nắm lấy bàn tay lạnh giá của hắn áp vào má mình , để những giọt lệ thấm ướt bàn tay hắn
-” Ken dậy đi, dậy chơi với Băng nè !”- giọng nó nói như một đứa trẻ con làm nũng nhunug chan chứa nỗi buồn …
Chợt bàn tay nó đang nằm bỗng nhiên cử động , nó giật mình , người bỗng run run
-“Ken , Ken …”-nó lay nhẹ tay hắn , nước mắt rơi nhiều hơn
Hắn từ từ mở mắt ,khung cảnh đẫm lệ trước mặt đập vào mắt ….
-” B..ă..ng….”- hắn khẽ gọi
-” Ken…oa..oa…oa”- nó bỗng òa khóc như một đứa con nít, sự lạnh lùng , tàn nhẫn của nó đã biến từ tận phương trời nào