Cái này có thể coi như lần hẹn hò chính thức đầu tiên của Bảo Bảo và An Tịnh, phải gọi là chính thức, vô cùng chính thức. Mặc dù trước kia cũng tương tự lần này, nhưng An Tịnh chưa bao giờ nói thẳng với Bảo Bảo rằng đó là hẹn hò, luôn bảo với cô làm vậy là để người khác nhìn, hoặc là vì anh muốn mua gì đó, cần Bảo Bảo đảm đương công việc mang đồ, bốc vác. Dù sao An Tịnh luôn có thể tìm được một cái cớ.
Nhưng lần này An Tịnh lại nói rõ với Bảo Bảo là hẹn hò, là kiểu giữa các đôi tình nhân… Hơn nữa An Tịnh nói vài địa điểm chính sẽ đi, thấy Bảo Bảo kích động đến buổi tối đều không ngủ được, quả thực trong lòng An Tịnh một trận vui mừng. Thật ra Bảo Bảo kích động hoàn toàn là vì không chỉ được đi chơi, mà còn được ăn ngon. Phải biết, vốn với số tiền lương ít ỏi của mình, miễn cưỡng một tháng đi một nơi đã là rất tốt rồi…
Vì cuộc hẹn hò lần này, An Tịnh thực sự chuẩn bị đầy đủ. Hơn nữa anh còn đặc biệt tìm người điều tra một phen. Vì vậy, An Tịnh chọn trúng một quỷ ốc vốn có tiếng cực kì kinh khủng – Twilight.
Khu vui chơi này đứng trong top đầu, thiết bị đầy đủ, hơn nữa mới mở mấy năm gần đây, hệ số an toàn cũng tương đối cao.
An Tịnh sáng sớm đã kéo Bảo Bảo đi rồi, sau đó giả vờ chơi một vài trò chơi rồi chạy thẳng tới địa điểm chính ngày hôm nay - quỷ ốc!
Thường thì quỷ ốc đều có gắn các loại áp-phích quảng bá... Đặt ở nơi hấp dẫn tầm mắt mọi người, lúc An Tịnh nhìn thấy đã cảm thấy cũng không tệ lắm, có mùi có vị. Hơn nữa bên trong thỉnh thoảng truyền ra một vài tiếng thét chói tai của nữ sinh, thỉnh thoảng còn có một số nam sinh, lần này An Tịnh càng thêm xác định: đây là nơi anh muốn đi vào!
Mà một bên Bảo Bảo lại lôi kéo tay áo An Tịnh núp ở phía sau anh không muốn đi vào.
Lần này An Tịnh càng thêm xác định mình nhất định phải vào, bây giờ đã bị hù sợ, sau đó càng không phải càng khiến cô sợ hơn sao? An Tịnh rất hưng phấn, biểu hiện nhao nhao muốn thử.
Thấy An Tịnh thực sự muốn vào trong, Bảo Bảo dứt khoát trực tiếp kéo tay An Tịnh. "An Tịnh! Chúng ta đừng đi vào có được hay không?”
“Anh rất muốn vào.”
“Nhưng rất khủng bố...”
“Yên tâm, có anh đây.” An Tịnh rất đắc ý.
“Em sợ anh bị hù.” Bảo Bảo giữ chặt hơn.
Lần này An Tịnh nổi giận, có ý gì chứ, lại dám xem thường anh?! Hôm nay như thế nào cũng phải đi vào, tuyệt không thể để cô coi thường mình!
“Vậy em hoàn toàn có thể yên tâm, anh không sợ mấy cái này.” Giọng nói An Tịnh thực lạnh.
Ai, Bảo Bảo thở dài dưới đáy lòng. “Anh đã nhất định muốn vào, vậy thì vào thôi, nhưng phải nắm lấy tay em nha.”
An Tịnh cảm thấy phải là Bảo Bảo nắm tay của anh không buông mới đúng chứ, buồn cười. Nghĩ tới đây, An Tịnh tốt bụng lại trở về.
Vì vậy, hai người bọn họ nắm tay nhau đi vào.
Quỷ ốc nào cũng tối mịt, như vậy mới có thể khiến người ta nhìn không rõ, từ đó cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa quỷ ốc này có âm nhạc rùng rợn khiến người ta sợ hãi, không thể không nói, âm hưởng thật là tốt, cảm giác kia, thực sự rất chân thực. Hơn nữa lúc Bảo Bảo và An Tịnh đi qua, còn bất chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của người khác, còn không ngừng có đồ vật quái dị nhô ra. An Tịnh bị một con “Trùng tử” rơi trên người, vẫn còn thổi hơi trên cổ anh.
Từ khi đi vào đến khi ra ngoài, mặc dù quãng đường không xa, nhưng hai người đi ước chừng nửa giờ mới ra ngoài. Bên trong thật sự quá tối, lại càng không nhìn rõ đường, còn thỉnh thoảng nhảy ra vật cản cản đường.
Thật ra biểu hiện của An Tịnh đã là cực tốt rồi, khi ở bên trong cũng không hét ra tiếng, biểu hiện sau khi ra ngoài cũng rất bình tĩnh. Xem xét lại mấy nam sinh bên cạnh cũng bị hù đến ngồi bệt dưới đất, quả thực không thể so sánh với An Tịnh, bạn gái mấy cậu nam sinh kia đều cảm thấy mắc cỡ chết người.
Nhưng quá đáng tiếc là, người duy trì bình tĩnh giống An Tịnh còn có Bảo Bảo.
An Tịnh cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng vào quỷ ốc, hầu như cô gái nào cũng bị dọa sợ đến nửa tựa trong ngực bạn trai, sao Bảo Bảo lại hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng đây?
Đối với biểu hiện của An Tịnh, Bảo Bảo cũng rất giật mình, An Tịnh cũng không thấyó bị hù dọa. Vẫn là bộ dáng như mới tới. Nhưng là, tay Bảo Bảo bị bóp chặt đau đến chết lặng…
“Bảo Bảo, em không sợ sao?” An Tịnh đang suy nghĩ xem rốt cuộc tối nay có nên đi xem phim kinh dị hay không.
“Trước kia đã tới quá nhiều lần. “
Thì ra lá gan Bảo Bảo lại lớn như vậy.
“Lúc còn học đại học, em đi cùng với mấy đàn anh.”
→_→ Không ngờ bị người ta nhanh chân đến trước rồi! Nhất định là những kẻ bụng dạ khó lường, đi nơi nào không đi, lại đi quỷ ốc, điều này rõ ràng là muốn sỗ sàng!! Quá vô sỉ!
“Nhưng An Tịnh, anh là người đầu tiên em thấy không sợ hãi, mấy đàn anh kia cũng sợ gần chết rồi, còn có người trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất nữa đó.” Bảo Bảo rất hưng phấn, bắt đầu cô còn tưởng rằng nếu An Tịnh không bị dọa sợ ngồi hẳn trên mặt đất, tối thiểu cũng phải sắc mặt tái nhợt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh chứ. Nhưng biểu hiện của An Tịnh thật sự rất bình tĩnh.
“Anh đã nói anh không sợ mấy cái này.” An Tịnh kiêu ngạo đáp.
Nhưng An Tịnh anh cũng coi như tuyệt vọng rồi, đoán chừng cô đã tới rấ nhiều lần. Bằng không làm sao lại một chút cảm giác sợ hãi cũng không có... Vốn An Tịnh còn ảo tưởng cô sẽ nhào tới trong ngực mình kia mà, bây giờ…
Cho nên mới nói, lý tưởng rất đầy đặn, thực tế rất cốt cảm. Thật sự là chí lý... An Tịnh thề, anh không bao giờ mong đợi kiểu phương thức này nữa..
Kế tiếp hai người lại một đường chơi tới cùng, trò nào cũng chơi qua một lần, đây là lần đầu tiên Bảo Bảo chơi đã nghiền nhất ! Mà An Tịnh sau khi hỏi ý Bảo Bảo, trực tiếp chụp ảnh đầy cả bộ nhớ. Sự thật chứng minh, Bảo Bảo là đặc biệt, là ngoại lệ, bất đồng với người khác,…
Tiếp đó, sau khi dùng cơm xong, hai người trực tiếp về nhà.
Trên đường, không ngờ Bảo Bảo lại nhận được điện thoại của mẹ Bảo. Phải biết bình thường đều là một tháng gọi điện cho Bảo Bảo một lần, cũng không biết tại sao mẹ Bảo lại đột nhiên gọi điện thoại.
“A lô, là cục cưng của mẹ ư?”
“Vâng, con đây, là mẹ yêu của con sao?”
“Đúng vậy.”
“Thế nào đột nhiên gọi điện thoại cho con?”
“Ai nha, đương nhiên là mẹ nhớ bảo bối của mẹ.”
Trong nháy mắt Bảo Bảo nổi hết cả da gà, Bảo Bảo có dự cảm, nhất định là mẹ Bảo có chuyện.
Quả nhiên...
“Bảo Bảo, con có thể về nhà hay không?”
“Sao đột nhiên lại muốn con về nhà?”
“Dù sao con cứ về đi đã, mẹ mặc kệ, nhất định ngày mai con phải trở lại!” Nói xong không đợi Bảo Bảo hỏi nữa, mẹ Bảo trực tiếp cúp điện thoại.
Bảo Bảo nhìn điện thoại di động, cảm thấy bất đắc dĩ.
Trái lại An Tịnh cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra.
“Mẹ Bảo muốn em về nhà à?”
“Ừ... Ngày mai em có thể trở về chứ?”
Nháy mắt, hai mắt An Tịnh lóe sáng: "Dĩ nhiên có thể.”
“Thật ư!” Bảo Bảo rất kích động.
“Chỉ là… anh cũng muốn đi.”
Con rể ra mắt bố mẹ vợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT