Lúc này Chu Doãn Thịnh đang ngồi trong phòng thử quần áo, buông mi nhìn chằm chằm trí não trên cổ tay, ngay lúc vừa rồi, trình tự trừng phạt cấp một đã kết thúc, trên trí não đếm ngược thời gian từ 00:00:01 chuyển thành 00:00:00, nói cách khác, một giờ kịch liệt đau đớn, không nhiều một phút không thiếu một giây.

Nhưng này chỉ là biểu tượng hệ thống muốn cho hắn thấy mà thôi, trên thực tế, Chu Doãn Thịnh chỉ số thông minh cực cao, năng lực giải toán của đại não tuyệt không dưới máy tính cao cấp nhất, không cần cố ý lưu ý hắn cũng biết, một giờ trừng phạt phải kết thúc lúc nào.

Thiếu hai giây, lần trừng phạt này thiếu hai giây, khác biệt nhìn như nhỏ bé, lại ẩn tàng vấn đề thật lớn. Từ lần trước tại Tiểu Liễu thôn, trí não chết máy một lần, hắn trải qua hai lần trừng phạt cấp một, lần đầu tiên thiếu một giây, lúc ấy hắn chỉ tưởng hệ thống nhân từ, cho nên vẫn chưa để trong lòng, lần này lại thiếu hai giây.

Điều này có ý nghĩa gì? Vì sao trừng phạt trở nên nhẹ nhàng như thế, thời gian cũng không dấu vết mà ngắn lại? Chẳng lẽ nói hệ thống quả thực mất liên hệ với Chủ Thần? Hệ thống vận chuyển yêu cầu năng nguyên, mỗi một lần nhiệm vụ kết thúc trở lại không gian Chủ Thần, sẽ được Chủ Thần ban cho năng nguyên. Nếu nó biết mình rốt cuộc không trở về được, dưới tình huống bản thân có trí năng, nhất định sẽ vì mình sống sót mà tiết kiệm năng lượng cần vận chuyển.

Nói cách khác, sự khống chế của nó với túc chủ đang suy yếu từng ngày. Mà sau nhiệm vụ lần này, có khả năng mình không cần lại trở lại cái ***g giam không gian Chủ Thần kia, không cần lại hoàn thành mấy nhiệm vụ khốn nạn đó, nhưng đại giới là, hắn cũng vĩnh viễn không thể trở lại thế giới hiện thực, chỉ có thể một đời dừng lại trong không gian hư ảo này.

Là như thế này sao? Chu Doãn Thịnh tự hỏi rất nhiều loại khả năng, nhưng nội tâm mong chờ khiến hắn lựa chọn loại tốt đẹp nhất. Không về tới hiện thực thì thế nào? Chỗ đó không có bất cứ thứ gì khiến hắn lưu luyến, mà ở trong này, hắn có được thân thể, có được linh hồn, thân thể hắn sẽ đau đớn, linh hồn sẽ nhận được tự do cùng giải thoát, có tương lai nào càng tốt đẹp hơn thế này sao?

Không có! Cho nên có trở về hay không thật sự không quan trọng. Chu Doãn Thịnh nhìn chằm chằm trí não lấp lóe ánh sáng, trầm trầm cười. Trong thời gian tới, hắn sẽ hảo hảo cùng trí não “ở chung”, xem xem rốt cuộc trạng huống của nó ra sao.

Cùng lúc nghĩ như vậy, tia tinh thần lực hắn âm thầm đưa vào trí não đã công phá hệ thống phòng ngự tầng thứ hai, tiến vào tầng thứ ba, cho dù trí não cùng Chủ Thần không xảy ra vấn đề, hắn tin tưởng triệt để thoát khỏi chúng nó cũng chỉ là thời gian sớm muộn.

Vén tóc mái hơi dài trước mắt ra sau đầu, Chu Doãn Thịnh lưng dựa vách tường phòng thử quần áo, thở dài một hơi, lúc này mới lấy quần bò mới treo trên móc xuống, chậm rãi mặc vào.

Tiết Tử Hiên bất ngờ nhiệt tình cũng là một nguyên nhân làm hắn phức tạp, y thế nhưng đưa hắn đi cắt tóc, còn dẫn hắn đi mua một đống đồ nam, y không sợ mình thay đổi bộ dáng trở lại Tiết gia, sẽ bị người chung quanh thấy? Phải biết, ở phụ cận đều không phải gia đình phổ thông, trong đầu còn có rất nhiều cong cong nhiễu nhiễu. Hơn nữa xuất phát từ lợi ích thương nghiệp cùng quan hệ cạnh tranh, nói vậy kẻ âm thầm nhìn chằm chằm vào Tiết gia không phải số ít.

Mình bỗng nhiên xuất hiện cùng bỗng nhiên biến mất, khẳng định sẽ khiến người có tâm chú ý. Nếu bọn họ ngẫm lại sâu xa hơn, hoặc dứt khoát điều tra rõ ràng, Tiết gia nhất định sẽ có phiền toái lớn. Mưu sát cũng không phải là việc nhỏ, nháo ra, đủ để người Tiết gia thân bại danh liệt.

Bất quá mặc kệ nó, bản thân Tiết Tử Hiên đều không lo lắng, làm người bị hại Chu Doãn Thịnh cũng vui vẻ xem kịch này, Tiết gia phiền toái đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Trong lúc suy nghĩ, hắn đổi xong quần áo, đẩy cửa đi ra ngoài. Người bán hàng vây quanh hắn khích lệ một trận, cái gì thiếu niên như hoa, tiểu thịt tươi, mỹ nhan thịnh thế, kiểu nào càng buồn nôn thì đến kiểu đó, nói đến hắn nổi da gà đầy người.

“Lấy hết những bộ đã thử qua, cám ơn.” Sắc mặt Tiết Tử Hiên có hơi đen, nhưng vẫn nho nhã lễ độ đưa thẻ đen ra, cuối cùng hỏi một người bán hàng khác mượn một chiếc kéo, cắt nhãn hiệu đi.

“Cứ như vậy mặc đi, không cần đổi, rất đẹp.” Y không nói nhiều, nhưng ngữ khí lại thập phần chân thành tha thiết, trong đôi mắt tối đen ánh ra tầng tầng tiếu ý cùng ôn nhu nhàn nhạt, bộ dáng phi thường mê người.

Chu Doãn Thịnh nhanh chóng liếc nhìn y một cái, gật đầu: “Vâng”.

Quẹt thẻ xong, ký tên, Tiết Tử Hiên tay trái mang theo một túi đồ cực lớn, tay phải nắm tay thiếu niên, đi ra khu mua sắm, Tiểu Vương cũng ôm mấy cái túi lớn, theo đuôi phía sau.

Tiết gia không muốn khiến càng nhiều người biết bọn họ có ý muốn mưu sát một thiếu niên vô tội, cho nên đuổi người làm vườn, người làm, đầu bếp, thợ bảo trì… chỉ để lại Phúc bá trung thành và tận tâm cùng mấy kẻ tâm phúc, vì chính là trận giải phẫu thay tim trù tính đã lâu này.

Hộ sĩ Tiểu Đặng nấu cháo hoa, đã đưa đi bệnh viện, trong nhà chỉ còn trợ lý Tiểu Chu. Cả tòa biệt thự rộng lớn, chỉ có phòng khách sáng một ngọn đèn, những phòng còn tối như mực, so sánh với mấy tòa nhà đèn đuốc huy hoàng xung quanh, càng trở nên vắng lặng.

Xe rẽ lên con đường đá vụn, cách thật xa, Tiết Tử Hiên liền thấy ngôi biệt thự trong trí nhớ, cả người không khỏi rơi vào hồi ức hắc ám. Ở nơi đó, hắn lần đầu tiên ý thức được thế giới là màu sắc rực rỡ, lần đầu tiên minh bạch cái gì gọi là tâm động, lần đầu tiên biết trừ âm nhạc, trên đời còn có một tạo vật có thể khiến mình nhiệt tình yêu thương như vậy. Nhưng mà, càng nhiều đau khổ cùng tuyệt vọng cũng ùn ùn kéo đến, bất ngờ không kịp phòng.

Chỉ cần nhắm mắt lại, Tiết Tịnh Y nắm chặt mũi đao, tựa hồ gần ngay trước mắt, mùi máu tươi nồng đậm cũng đập vào mặt mà đến, Tiết Tử Hiên lập tức lắc đầu, ném ký ức không chịu nổi ra khỏi đầu.

Nhưng vào lúc này, một chiếc ô tô nghênh diện chạy đến, biển số xe cực kỳ hiếm thấy khiến hắn cả người rung mạnh. Sắc mặt vốn tái nhợt nháy mắt trở nên xanh mét, mạnh mẽ đem thiếu niên đang dựa vào cửa kính xe nhìn cảnh đêm xa xa kéo vào trong lòng, một bàn tay nhẹ nhàng che gò má mềm mịn như ngọc kia.

“Làm sao?” Đầu Chu Doãn Thịnh bị đặt trên ***g ngực cứng rắn của thanh nien, hô hấp hơi khó khăn, nhịn không được giẫy hai phát.

“Đừng động.” Tiết Tử Hiên nghẹn giọng mở miệng, trong tiếng nói ẩn giấu sợ hãi, đó là xe của Tiết Diêm, gã thế nhưng cũng ở nơi này, không, tuyệt không thể khiến gã thấy thiếu niên, đời này, hắn nhất định phải giấu thiếu niên thật kỹ, không để bất luận kẻ nào cướp đi.

Xe dần dần chạy gần, Tiểu Vương cũng nhận ra biển số xe của gia chủ, xa xa ấn một tiếng còi. Đối phương ấn đáp lại, chính là lần này, khiến Tiết Tử Hiên tạm dừng hô hấp, trái tim đập điên cuồng, tiếng “thình thịch” lớn đến nỗi Chu Doãn Thịnh đều nghe rõ ràng thấu đáo.

“Anh làm sao vậy?” Hắn lại hỏi thăm, môi lại bị thanh niên dùng lấy ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống.

“Đừng động, cũng đừng nói chuyện, Tiểu Di, đừng rời khỏi anh có được không?” Tiết Tử Hiên gắt gao ôm lấy thiếu niên, ngón cái dán trên cánh môi mềm mại của em, bàn tay che khuất hơn đem hắn tinh xảo khuôn mặt che khuất hơn phân nửa, giọng khàn khàn mang theo vài phần nghẹn ngào. Giờ khắc này, hắn sợ hãi như thế, sợ hãi hơn cả kiếp trước khi thiếu niên biết chân tướng.

Đâu là chuyện thống khổ nhất trên đời? Không phải chưa đạt được cùng đã mất đi, mà là lúc sắp đạt được lại chợt mất đi, loại đau đớn tê tâm liệt phế này, hắn từng thể nghiệm qua một lần, đời này, không muốn thể nghiệm lần thứ hai.

Hắn biết cửa sổ xe có dán màng xe, từ bên ngoài nhìn không thấy bên trong, nhưng hắn vẫn lo lắng tột đỉnh, xe dần dần chạy gần, cơ bắp hắn cũng cùng căng thẳng, may mà đối phương chỉ ấn còi một tiếng liền lái đi, vẫn chưa dừng lại hàn huyên.

Đèn đuôi xe biến mất tại khúc quanh, Tiết Tử Hiên quay đầu ngóng nhìn hồi lâu, lúc này mới buông thiếu niên trong lòng ra, giúp em sửa lại mái tóc rối loạn.

Chu Doãn Thịnh rõ ràng cảm giác được, một khắc vừa rồi kia, thần kinh của thanh niên đã căng thẳng đến cực hạn, tim y đập nhanh như vậy, hô hấp gấp gáp như vậy, giọng nói bởi vì sợ hãi mà có vẻ vỡ tan không chịu nổi, rốt cuộc y sợ hãi cái gì? Y dùng tay ngăn trở mặt mình, là lo lắng mình bị người khác thấy?

Phía trước giả vờ ôn nhu săn sóc như vậy, cuối cùng còn không phải sợ hãi? Làm gì cho người hi vọng, lại ngạnh sinh sinh ném vỡ phần hi vọng này chứ? Trong một chớp mắt như vậy, hắn thật sự muốn đi tin tưởng thanh niên là có thiện ý, muốn tin tưởng y có thể mang chính mình thoát ly khốn cảnh, nhưng y vẫn khiến hắn thất vọng.

Nếu kinh hoảng người khác nhận ra, cần gì phải giúp hắn thay hình đổi dạng. Đường lối suy nghĩ của mấy nhà nghệ thuật gia này quả nhiên không giống người bình thường, Chu Doãn Thịnh buông mi cười lạnh, tâm đề phòng thanh niên không giảm lại tăng thêm.

Tiết Tử Hiên một chút cũng không biết thiếu niên suy nghĩ cái gì, hắn dường như sống sót sau tai nạn ôm em, chậm rãi, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, lệnh Tiểu Vương chạy nhanh lên.

Xe dừng lại bên hồ phun nước, hắn ôm thiếu niên nhanh chóng xuống xe, làm như không thấy Tiểu Chu đi ra nghênh đón, trực tiếp dẫn người lên lầu.

“Tiết thiếu gia làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi, kết quả kiểm tra không tốt à?” Tiểu Chu đầy mặt nghi hoặc.

“Kết quả kiểm tra không có vấn đề, ta cũng không biết sao hắn sẽ biến thành như vậy, có lẽ là bị kích thích lớn đi, tiểu thư còn nằm ở bệnh viện đâu, hắn chỉ nhìn một chút liền đi, còn có tâm tình mang đứa nhà quê kia đi cắt tóc mua quần áo, thật sự là khác thường.” Tiểu Vương khoa tay múa chân chỉ chỉ vào đầu, ám chỉ có lẽ phương diện tinh thần của cố chủ xảy ra vấn đề.

“Ngươi không nói ta còn không chú ý, Tiết thiếu gia trang điểm đứa quê mùa kia thành như vậy có hỏi Tiết tiên sinh chưa? Nếu là khiến người xung quanh nhìn thấy, hơn nữa hoài nghi, Tiết tiên sinh có thể gặp phiền toái lớn.” Dù sao cũng là mưu sát, Tiểu Chu không thể không khẩn trương. Phải biết mấy hộ gia đình xung quanh, có mấy nhà cùng Tiết Thụy tồn tại quan hệ cạnh tranh, thường xuyên nhìn chằm chằm ngọn cây cọng cỏ trong Tiết trạch, đột nhiên nhiều một thiếu niên có diện mạo rất giống Tiết Tịnh Y, như thế nào không chọc người nảy sinh nghi ngờ.

“Tiết tiên sinh còn không biết, tối nay thế nào cũng ồn ào.” Tiểu Vương lắc đầu thở dài.

Tiết Tử Hiên đưa thiếu niên đến phòng mình, khóa trái cửa phòng, kéo chặt bức màn, lúc này mới mở đèn, từ gầm giường rút ra một cái vali cự đại.

“Anh muốn làm gì?” Chu Doãn Thịnh nghiêng đầu nhìn y.

Tiết Tử Hiên mở tủ quần áo ra chọn lựa quần áo, một kiện một kiện gấp chỉnh tề bỏ vào vali, ôn nhu nói: “Thu thập đồ đạc chuyển ra ngoài ở, em sẽ ở với anh.” Sau khi gặp gỡ Tiết Diêm hắn mới ý thức được, ở nơi này là một chuyện cực kỳ nguy hiểm.

“Sao bỗng nhiên muốn chuyển đi?” Chu Doãn Thịnh giống như mờ mịt, kỳ thật trong lòng rõ ràng thấu đáo. Hắn biết, bộ dáng mình hiện giờ khẳng định là không thể gặp người, không bằng giam lỏng ở bên ngoài, đợi Tiết Tịnh Y làm phẫu thuật thì trực tiếp mang đi bệnh viện. Khó trách người này đối với hắn ôn nhu săn sóc như thế, nguyên lai là vì phòng ngừa hắn rời đi, Tiết Tịnh Y sẽ xuất hiện cảm xúc bắn ngược.

Bởi vì anh muốn giấu em đi, không để những người nào đó nhìn thấy, những lời này Tiết Tử Hiên không cách nào nói cho thiếu niên biết, chỉ là đi qua, hai tay nâng má em, thận trọng nói: “Tiểu Di, anh muốn bảo vệ em, cho nên muốn dẫn em đi, tin tưởng anh, nơi này không phải chỗ tốt lành gì.” Người Tiết gia cũng không tốt lành gì cả, bao gồm cả anh. Không thể nói hết lời, hắn tiếp tục sửa sang lại quần áo cùng vật dụng hàng ngày.

Lời nói dối nửa thật nửa giả là khó vạch trần nhất, bởi vì người nói dối sẽ dùng phần chân thật kia thôi miên chính mình, khiến bản thân cũng tin tưởng không nghi ngờ, lừa gạt chính mình, tự nhiên cũng lừa gạt người khác. Chu Doãn Thịnh biết y nói không sai, Tiết gia đích xác không phải chỗ tốt lành, nhưng muốn bảo hộ hắn mấy lời linh tinh đó, nghe nghe cho có rồi thôi, ngàn vạn không thể tin thật.

Thế nhưng lừa gạt thì lừa gạt, có thể rời khỏi Tiết trạch hoang vu, đi vào nội thành giao thông càng thêm phát đạt, Chu Doãn Thịnh cầu mà không được. Nếu là có thể công phá phòng ngự của hệ thống nhân vật phản diện trước khi làm phẫu thuật, thoát ly nó khống chế, từ nội thành chạy đi cũng dễ dàng hơn vùng ngoại ô hoang vu này nhiều

Ý nghĩ này vừa hiện lên, trí não liền bắt đầu phát ra cảnh cáo:“Kiểm tra đo lường đến túc chủ có ý đồ rời nơi làm nhiệm vụ, thỉnh túc chủ lưu lại, bằng không khởi động trừng phạt cấp hai, bằng không khởi động trừng phạt cấp hai.”

Trước kia mở miệng ngậm miệng chính là gạt bỏ, hoặc là trừng phạt cấp mười, hiện tại hai chữ “gạt bỏ” cơ hồ không nhắc lại, trừng phạt cũng là từ cấp thấp nhất bắt đầu khởi động, hệ thống nhân từ như vậy, Chu Doãn Thịnh cảm giác thật xa lạ, cũng khá là thú vị.

Một người đã quen với đau đớn khi linh hồn bị xé rách, đối với một hai giờ thân thể đau đớn, sớm sinh ra lực miễn dịch cường đại. Cái hệ thống gọi là cảnh cáo, nghe vào trong tai Chu Doãn Thịnh cùng cấp với nói đùa.

Ngoài miệng hắn nói: “Em cảm giác nơi này rất tốt, Tịnh Y ở trong này, em muốn lưu lại bên người nàng.” Trong lòng lại nóng lòng muốn thử.

Hệ thống vẫn chưa lập tức mở ra trừng phạt, nó còn đang xem xét tình thế phát triển.

Tiết Tử Hiên biết thiếu niên lưu luyến Tiết Tịnh Y nhiều thế nào, em là vì nàng mới đi theo mình đến đế đô. Hắn nghĩ nghĩ, an ủi nói: “Tịnh Y có khả năng phải ở lại bệnh viện rất lâu, nhà mình ở chỗ hoang vu, lui tới cũng không tiện, chúng ta vào ở nội thành ở, mỗi ngày đều có thể đi thăm nàng. Anh có một nhà chung cư gần bệnh viện, qua lại chỉ cần 20 phút.”

Thực ra Tiết Tịnh Y cũng sẽ không lưu lại bệnh viện lâu lắm, máy móc chữa bệnh ở Tiết trạch so với bệnh viện càng thêm hiện đại đầy đủ, còn có bác sĩ y tá 24 giờ đợi mệnh, an dưỡng ở Tiết gia còn thoải mái hơn bệnh viện nhiều, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói cho thiếu niên chân tướng, em ở lại chỗ này, một ngày nào đó sẽ gặp Tiết Diêm. Đó là ác mộng của hắn.

Chu Doãn Thịnh “chăm chú” Suy xét một lát, gật đầu đáp ứng, hảo tâm hỏi: “Cần em hỗ trợ sao?” Không có vị đại thiếu gia này cho phép, hắn cũng không dám tùy tiện đụng đến đồ đạc của y.

Đến lúc này, hắn mới giật mình nhớ đến hôm nay thanh niên biểu hiện rất không bình thường, y sẽ hút thuốc, ngồi xuống đất, sẽ ôm hắn không buông tay, còn sẽ tự tay giúp hắn mang giầy, phảng phất bệnh trạng khiết phích trong một đêm không thuốc mà khỏi, nhưng mà, khiết phích thật dễ dàng khắc phục như vậy sao?

Tiết Tử Hiên trong lòng thập phần dễ chịu, thiếu niên nhu thuận hiểu chuyện như vậy, hắn đã bao lâu chưa từng gặp qua? Nghĩ đến, tựa hồ qua vài thế kỷ, nhưng tựa hồ lại chỉ là ngày hôm qua. Thật tốt, có thể một lần nữa nhìn thấy niên thiếu, cảm giác thật sự rất tuyệt.

“Giúp anh xếp mấy cái áo sơmi này đi.” Hắn lấy ra mấy cái sơmi trắng, khóe môi nhếch lên nụ cười sung sướng.

“Em đi rửa tay.” Chu Doãn Thịnh chạy vào phòng tắm, mở nước rửa tay, hai tay quả nhiên như bác sĩ nói, xoa nhẹ thuốc mỡ, vết bầm tím rất nhanh liền tan, trừ có hơi hơi đau, nhìn qua cũng như bình thường vậy.

Tiết Tử Hiên tươi cười hơi đông cứng, thái độ cẩn thận của thiếu niên trong nháy mắt khiến hắn tỉnh táo lại. Hắn suýt nữa đã quên, Tiết Tử Hiên đời này từng thương tổn thiếu niên như thế nào, lại là như thế nào lưu lại bóng ma dày đặt trong đáy lòng thiếu niên, thế cho nên em không dám gọi mình là ca ca, không dám ngồi cùng bàn ăn cơm với mình, thậm chí ngay cả đồ đạc của mình cũng không dám đụng chạm.

Em nhu thuận hiểu chuyện, làm sao không phải biến thành lạnh lùng xa cách. Nhận tri này khiến Tiết Tử Hiên từ lúc biết mình trùng sinh mà mừng như điên, lập tức ngã vào địa ngục khủng hoảng. Sắc mặt hắn xám trắng, nhìn bên trong tủ quần áo một loạt áo sơ mi trắng giống hệt nhau, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng chán ghét.

Ổn ổn tâm trạng, hắn đi vào phòng tắm, cầm lấy hai tay dính đầy bong bóng xà phòng của thiếu niên nhẹ nhàng xoa nắn, sau đó đặt dưới vòi nước rửa sạch, lại dùng khăn tinh tế chà lau.

“Trước bữa ăn sau bữa cơm rửa tay, đây là thói quen tốt, nhưng nếu chỉ để xếp quần áo thì hoàn toàn không cần thiết, anh đích xác có chứng khiết phích, chịu không nổi người khác đụng chạm, nhưng trong đó cũng không bao gồm em, Tiểu Di, đối với anh mà nói, em là đặc biệt, độc nhất vô nhị, vô luận em làm cái gì, anh đều có thể thản nhiên nhận.” Hắn từng câu từng từ mềm nhẹ kể ra, vì chương hiển tính chân thật, đưa hai tay trắng nõn của thiếu niên dán lên mặt mình, chậm rãi cọ cọ, cũng lộ ra biểu tình si mê mà lại quyến luyến.

Không ai biết, đôi tay này sẽ sáng tạo ra kỳ tích như thế nào, chúng nó từng là bảo vật của thế giới, cũng là điều hắn khát vọng đến chết. Bao nhiêu lần đêm khuya mộng về, hắn gắt gao nắm chặt đôi tay này, dùng tư thái hèn mọn nhất, cầu xin thiếu niên tha thứ.

Hiện tại, nhiệt độ từ lòng bàn tay non mịn truyền tới nói cho hắn, những mộng cảnh kia đã biến thành hiện thực, tuy rằng hắn phạm vào một ít sai lầm, nhưng vẫn còn đường vãn hồi, vô số cảm kích ùa lên trong lòng, hắn buông mi, đặt một nụ hôn nóng bỏng mà lại thành kính lên lòng bàn tay còn lưu lại hương thơm xà phòng.

Chu Doãn Thịnh bị những lời cùng loại với tỏ tình làm cho sững sờ đương trường, cho đến khi đối phương hôn lòng bàn tay mình mới đột nhiên hồi thần, thầm nghĩ: Nguyên lai Tiết Tử Hiên không chỉ muốn gạt tâm ta, còn muốn gạt thân ta. Hắn là gay sao? Như thế nào không nhìn ra?

Bất quá, vô luận đối phương đánh chủ ý như thế nào, đối với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng. Hắn chỉ cần rời khỏi Tiết trạch, lại nghĩ biện pháp thoát khỏi hệ thống chưởng khống, ngày sau liền có thể trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá lội. Về phần trò chơi cảm tình này, cuối cùng ai lừa ai, là ai thua ai thắng, bây giờ vẫn còn là ẩn số.

Nghĩ như vậy, hắn phát huy trăm phần trăm kỹ xảo biểu diễn, nhanh chóng rút tay về, khuôn mặt trắng nõn dần dần nhiễm lên đỏ ửng lông mi dài cong vút hơi hơi khép lại, che khuất ngượng ngùng trong đáy mắt môi khép mở, dường như có chuyện muốn nói, lại liều mạng áp lực, bộ dáng có vẻ thập phần hoảng loạn vô thố. Hắn quay đầu qua một bên, di di bước chân, ý đồ trốn thoát khỏi nơi này.

Tiết Tử Hiên rốt cuộc không thể áp lực nhiệt tình yêu thương tràn ngập, gắt gao ôm em vào trong lòng, nặng nhọc thở dốc. Hắn cảm giác trái tim mình đang đập rộn, máu đang sôi trào, cảm giác không xác định sau khi trùng sinh rốt cuộc hóa thành thật sự có được. Hắn biết thiếu niên có khả năng sẽ khiếp đảm tránh lui, thế nhưng hắn không muốn đợi nữa, dù một phút một giây cũng không muốn, mấy chục năm đau khổ tuyệt vọng, cùng với mấy trăm gần ngàn năm tìm kiếm sau đó, kiên nhẫn của hắn đã sớm tiêu hao không còn một mảnh.

“Tiểu Di, Tiểu Di, Tiểu Di……” Hắn một lần lại một lần, không biết mệt mỏi gọi thiếu niên, mặt chôn trên hõm vai em, dùng lực hít vào khí tức của em.

Chu Doãn Thịnh mới đầu còn đáp ứng vài tiếng, sau đó liền bắt đầu không kiên nhẫn, “Ân a a” có lệ, nghiêng đầu, buông mí mắt, âm thầm mắng một câu “Kẻ điên”.

Tiết Tử Hiên mất hơn mười phút mới bình phục cảm xúc khuấy động. Trên thực tế, từ sau khi tỉnh lại, nhìn thấy thiếu niên, hắn vẫn như đạp trên đám mây, tựa như ảo mộng, cảm thấy kiên định chưa bao giờ có. Một bàn tay siết chặt vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, một bàn tay giữ lấy gáy em, cường ngạnh ấn một nụ hôn lên má em, Tiết Tử Hiên lúc này mới khôi phục vẻ ngoài lãnh tĩnh tự giữ bình thường.

“Những lời vừa rồi mặc kệ em có hiểu hay không, em nhất định phải nhớ kỹ, anh vĩnh viễn sẽ không thương tổn em, cũng sẽ không khiến bất luận kẻ nào thương tổn em.” Thấy thiếu niên khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt né tránh, Tiết Tử Hiên cười vỗ vỗ đầu em.

Chu Doãn Thịnh trong lòng khinh thường, phía trên lại lộ ra biểu tình cảm kích.

Tiết Tử Hiên thu thập xong hành lý của mình, xuống lầu hai, mang theo giấy chứng minh của thiếu niên, trang phục bất nam bất nữ trong tủ quần áo thì để lại Tiết trạch, để Tiết Tịnh Y chậm rãi mặc đi, mấy bộ đồ nam hôm nay mua còn chưa giao tới, có thể cho người bán hàng sửa đưa đến chung cư trong nội thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play