Tối nay gió từng trận từng trận thổi qua. Cây cối không ngừng lay động, tiếng sấm vang trời..... Hiên Viên Nghệ đứng ở ngoài Minh Diệu cung nhìn ra xa, trong lòng thầm nghĩ ‘ không lâu nữa sẽ vào hạ...... ’
Lúc này một con bồ câu màu trắng bay vào hoàng cung, đậu trên một ngọn cây cách đó không xa, thầm thì kêu.
Hiên Viên Nghệ từ trên mặt đất nhảy lên, phi thân tiến lên đem bồ câu bắt lấy, gỡ ống trúc nhỏ bên chân nó xuống, rút ra lá thư bên trong.....
“Viêm, lần này phụ hoàng đi Bắc Kềnh quốc bên người chỉ dẫn theo ba ảnh vệ?” Xem mật báo trong tay xong, Hiên Viên Nghệ nhìn mây đen dầy đặc trên không trung, mặt nhìn không ra cảm xúc gì.
“Đúng vậy, chủ nhân.” Viêm đứng phía sau hắn kính cẩn trả lời.
Bất đắc dĩ thở dài, không cần nghĩ cũng biết mục đích Hiên Viên Dạ chỉ mang đi ba ảnh vệ. “Viêm, ngươi lập tức triệu tập tất cả ảnh vệ, suốt đêm chạy tới biên cảnh Bắc Kềnh quốc bảo hộ hắn.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
Viêm rất nhanh rời đi, Hiên Viên Nghệ cũng bước nhanh trở về Minh Diệu cung, đề bút viết hảo thư nhét vào ống trúc thật nhỏ kia, dùng bồ câu trắng đưa tin.
***************************
Tẩm cung thật lớn chỉ có chính mình một người, có vẻ phá lệ yên tĩnh cùng vài phần tịch mịch. Hiên Viên Nghệ tiến vào trong tẩm cung, đập vào mắt chính là long sàng đẹp đẽ quý giá, giơ tay chậm rãi vuốt ve mép giường......
Phụ hoàng...... Hắn có khỏe không? Có khó khăn gì không? Ha hả ~~ tên hoàng đế được chiều chuộng này lạ giường hắn có thể nuốt trôi sao? Ta không ở bên hắn, hắn liệu có......
Đột nhiên ngẩn ra, ta đây là đang làm cái gì, vừa rồi ta định nói gì? Quan tâm? Tưởng niệm? Đối chính mình tự dưng dâng lên cảm giác khác thường, Hiên Viên Nghệ trong lòng chột dạ, mờ mịt ngã vào long sàng. Nhắm mắt lại hắn lắc đầu tự giễu, cười khẽ, a...... Ha ha...... Ha ha ha, không thể tưởng được Hiên Viên Nghệ ta thế nhưng cũng sẽ có lúc yêu thượng người khác?!
Đúng vậy! Ta hiện tại mới phát hiện ta thương hắn —— ta yêu Hiên Viên Dạ. Hiểu rõ tình cảm của mình đối với Hiên Viên Dạ, thình lình lâm vào tịch mịch, cũng chẳng ai ngờ lại dẫn tới tình cảnh này, làm hắn trắng đêm liên miên.
Tiếng bước chân của thị vệ tuần tra chậm rãi đi xa, trên nóc nhà rớt xuống một ít bụi, có người! Không đợi hắn nghĩ, cửa sổ bị đột nhiên mở ra, bóng đen theo nơi đó tiến vào theo sau là mấy mũi ám khí đang bay về phía Hiên Viên Nghệ.
Một cái xoay người nhanh nhẹn né tránh đồng thời trong tay vận khởi băng hệ ma pháp làm ra băng trùy. Phất tay, bắn về phía bóng đen.
Hiên Viên Nghệ phản kích làm cho Hắc y nhân bất ngờ, không nghĩ tới thái tử Đông Diệu quốc này chẳng những có võ công mà võ nghệ lại còn cao cường. Trốn không xong vật thể trong suốt như nước kia, Hắc y nhân che ngực muốn thoát đi.
“Thuộc hạ chậm trễ, thỉnh chủ nhân thứ tội.” Viêm không biết từ đâu đã tiến vào tẩm cung, thoải mái bắt được thích khách đang chạy trốn.
“Ân, Viêm điểm huyệt hắn, ta có lời muốn hỏi......” Không đợi Hiên Viên Nghệ nói hết câu, người này liền cắn lưỡi tự sát.
“Chủ nhân.” Nhìn thấy thích khách đã chết, Viêm có chút gì đó muốn nói lại thôi.
Cười cười nhún vai, không sao cả nói: “Ha hả...... Không có việc gì, cho dù hắn không nói, ta cũng biết là ai”
“Vậy chủ nhân vừa rồi vì sao còn muốn hỏi hắn?” Viêm, trăm ngàn lần không giải đáp được.
Gác tay lên má, Hiên Viên Nghệ nghiêng lệch thân mình, vô tình nhìn Viêm nói: “Bởi vì ta nhàm chán, ngủ không được”.
Nghe được câu trả lời của Hiên Viên Nghệ, Viêm không nói gì, hết nhìn Hiên Viên Nghệ lại nhìn thích khách bên chân, một câu cũng nói không nên lời......
Mấy ngày sau…..
Hiên Viên Nghệ từ trên giường nhảy xuống, bất chấp chính mình còn đang mặc áo ngủ, bắt lấy áo Viêm: “Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nữa?”
Viêm quỳ một gối xuống, lần thứ hai trả lời: “Chủ nhân, thuộc hạ nhận được mật báo, Hoàng Thượng bị một đám Hắc y nhân võ nghệ cao cường ám sát bị thương, tánh mạng nguy kịch sớm tối.”
Nam nhân cường đại cùng quái dị bị thương! Tánh mạng nguy kịch sớm tối? Điều này sao có thể!? Hiên Viên Nghệ cảm giác nhịp tim mình ước chừng đập chậm nửa nhịp, giống như sắp đình chỉ.
“Ta nhớ rõ phụ hoàng mang theo ba vạn Ngự lâm quân, những người đó đâu? Bị dã thú ăn?” Ngăn chặn chính mình tức giận cùng bất an, Hiên Viên Nghệ bảo trì bình tĩnh tiếp tục hỏi.
“Hồi bẩm chủ nhân, ba vạn Ngự lâm quân kia trong đó có một nửa là người của Thừa tướng.”
“Phải không? Hừ, nguyên tưởng rằng cáo già kia muốn phế ta, hiện tại xem ra hắn là muốn tạo phản? Phụ hoàng hiện tại ở đâu?” Ngữ khí rất là bình tĩnh, trong mắt lại lóe ra vẻ lo lắng.
————-
Thù Nhi: oa oa anh Dạ bị ám sát *khóc như mưa*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT