Năm thịnh thế Khai Nguyên, quốc gia Đông Diệu hưng thịnh, tứ hải thái bình, cho nên lúc này ở kinh đô chính là quang cảnh nhất phái xương quang
Hiên Viên Dạ cùng đứa con bảo bối bước chầm chậm trên đường, tùy ý để Hiên Viên Nghệ lôi kéo chạy đông chạy tây xem xét các quán ven đường bán gì đó.
Chỉ cần bảo bối thích hắn sẽ không chút do dự mà mua hết, đáy mắt tràn ngập sủng nịch chỉ sợ là Hiên Viên Nghệ mở miệng muốn hái sao trên bầu trời, hắn cũng sẽ có biện pháp hái xuống.
Hiện tại Hiên Viên Dạ tuy là một thân tố bào, nhưng cũng khônh che dấu được khí chất vĩ ngạn mê người. Khuôn mặt anh tuấn xuất thần mang theo một tia lãnh khốc, chiếc mũi thẳng cùng bạc thần ( = đôi môi) gợi cảm.
Tuy rằng Hiên Viên Dạ đã tận lực che dấu khí phách quân lâm thiên hạ, nhưng là chỉ bằng diện mạo tuấn mỹ tuyệt luân, khí chất cuồng dã cũng đã nói lên hắn là người bất phàm, đồng thời cũng làm cho các cô nương mỗi người ái mộ không thôi, còn lớn mật nhìn trộm.
Cảm thụ được những ánh mắt này, Hiên Viên Nghệ trong lòng rất là khó chịu nhưng không rõ rốt cuộc là vì cái gì. (thù nhi: ghen chứ gì nữa))
Vì thế liền kéo ống tay áo Hiên Viên Dạ oán giận nói: “Hừ! Hiên Viên Dạ ngươi bộ dạng sao lại suất như vậy nha? Mẹ nó, ta cũng là do ngươi sinh, như thế nào bộ dáng trưởng thành so với nữ nhân còn giống nữ nhân hơn? Ngươi xác định phi tử của ngươi không hồng hạnh xuất tường chứ?”
“Ha hả ~ bảo bối, ngươi chính là lớn lên giống mẫu phi của ngươi mà thôi.” Đem Hiên Viên Nghệ kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Đừng nóng giận, trong mắt trẫm ngươi là đẹp nhất!”
Hiên Viên Nghệ thoáng chốc trong lòng vui vẻ, trên mặt hồng tựa như rặng mây đỏ “Ai...... Ai muốn ngươi nhìn… “
Nhìn ra hắn đang quẫn bách, Hiên Viên Dạ cũng không trêu hắn. Nghĩ nghĩ, dời đến chủ đề khác: “Bảo bối, chúng ta đi ra lâu như vậy, ngọ thiện đều còn chưa dùng? Có đói bụng không? Đi ăn một chút gì a?”
Vừa rồi chỉ lo chơi, hoàn toàn quên mình còn chưa ăn cái gì. Này không đề cập tới thì hoàn hảo, nhắc đến Hiên Viên Nghệ lập tức cảm giác đói bụng. “Ân, chúng ta đến Thiên Hương lâu.”
Bước vào Thiên Hương lâu, *** tiểu nhị tiếp đón, dẫn bọn họ vào một căn phòng trang nhã trên lầu hai. Gọi một ít thức ăn, Hiên Viên Nghệ liền nhàn nhã ăn uống.
Chính là đang ăn, *** tiểu nhị lại mang theo một vị khách nhân đi lên. Ngồi bên cạnh bàn Hiên Viên Nghệ, phía sau còn đi theo một cái nha hoàn cùng mấy người hầu.
Nhìn nhìn vị khách nhân kia: “Uy ~ nàng đi theo chúng ta đã lâu, không phải là có ý với ngươi chứ?” Hiên Viên Nghệ tựa như xem kịch vui nói.
Nghiêng đầu nhìn nhìn vị cô nương thần bí trên mặt che tấm khăn lụa mỏng cách đó không xa, quay đầu lại nhìn bảo bối nói: “Không biết, bất quá này liên quan gì tới ta?”
Hiên Viên Nghệ xem thường bĩu môi, chịu không nổi hắn cái loại phương thức trả lời lãnh đạm này.
“Đúng rồi bảo bối, ngươi nghĩ như thế nào lại mang ta đến Hương lâu này?” Cùng hắn một chỗ thời gian dài như vậy, Hiên Viên Dạ rất hiểu rõ bảo bối hắn.
Chính là hôm nay bảo bối lại chủ động đưa hắn đến Thiên Hương lâu ăn cơm, điểm ấy hắn có chút tò mò.
“Ngô...... Cũng không có gì, chính là muốn ngươi tới chiếu cố một chút sinh ý nơi này mà thôi.” chuyên chú ăn mỹ vị trên bàn, mơ hồ trả lời.
“Bảo bối, nơi này là tửu lâu nổi danh nhất hoàng thành còn muốn ta chiếu cố?” Hiên Viên Dạ nghe được có chút mạc danh kỳ diệu.
“Hừ, thật khó lừa, ngươi ngay cả mấy việc này đều nhất thanh nhị sở a.”
“Ha hả...... Bảo bối, danh khí hương lâu toàn kinh thành mọi người đều biết.”
Gật gật đầu “Kia nhưng thật ra…” ngược lại vẻ mặt thần bí cười nói: “Hắc hắc...... Bất quá ngươi có biết chủ nhân hương lâu là ai chăng?”
“Trong chốn giang hồ, đều thuộc về Dạ Hàn Cung cung chủ.” tin tức này cũng là ảnh vệ của Hiên Viên Dạ điều tra ra.
“Nha..... Ngươi ngay cả cái này đều biết a...... Sách...... Thực không hổ là Hiên Viên Dạ.” đúng vậy, Thiên Hương lâu thuộc về Dạ Hàn Cung có thể nói là điều bí mật.
Nhưng là Hiên Viên Dạ cư nhiên có năng lực biết tin tức này, có thể thấy được chỗ lợi hại của hắn.
“Kia...... Ngươi có biết cung chủ của Dạ Hàn Cung là ai chăng?” Làm bộ cười ngốc ngốc nhưng trong mắt lại lóe ra chút quang mang trêu tức.
“Ta tra xét thật lâu cũng không tra ra Dạ Hàn Cung chủ là ai, chẳng lẽ bảo bối ngươi biết?” Biết bảo bối là muốn trêu đùa mình, Hiên Viên Dạ thông minh đem vấn đề đá lại cho hắn.
“Ta biết nga, ta biết cung chủ Dạ Hàn Cung là ai.” nháy mắt mấy cái, cố ý hạ giọng.
“Bảo bối biết? Ngươi gặp qua hắn?” Nghĩ bảo bối có thể ở tình huống ngay cả mình cũng không biết, cùng nhân vật thần bí đối với triều đình tràn ngập uy hiếp- Dạ Hàn Cung cung chủ gặp mặt, Hiên Viên Dạ ngữ khí nháy mắt lãnh liệt hẳn lên.
“Aizz..... Ta nói a, ngươi cáu cái gì. Ta lại không trêu chọc ngươi, ngươi như thế nào liền trở mặt a” cảm nhận được nam nhân đối diện trên người hơi hơi tản mát ra khí tức nguy hiểm, Hiên Viên Nghệ không khỏi hờn giận nói.
“Bảo bối, về sau không được đi gặp Dạ Hàn Cung cung chủ” không để ý tới hắn nói thầm, Hiên Viên Dạ lạnh lùng mở miệng, toàn thân đều tản ra khí tức ‘ ngươi dám cãi lời ta ’.....
“Vì cái gì? Ta nếu cố ý muốn đi thì sao?” Chọc giận nam nhân, là một trong những thú vui của Hiên Viên Nghệ hắn.
Biết bảo bối là dạng ưa mềm không ưa cứng, Hiên Viên Dạ thu hồi uy hiếp vừa rồi, kiên nhẫn nói với hắn: “Bảo bối, ngoan...... Nghe lời đi, ta không muốn ngươi bị thương tổn”
Nhíu mày, tức giận xì một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: ‘ hắn như thế nào tính tình càng ngày càng tốt na? ’
Lão hổ không phát uy, kia còn có gì vui nữa? Buồn bực nhìn cái xem thường “Ta không có gì nguy hiểm, Dạ Hàn Cung cung chủ kia ngươi cũng gặp qua rồi.”
Đứng dậy đi qua ngồi cạnh Hiên Viên Dạ, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ “Bởi vì a...... Ta chính là Dạ Hàn Cung cung chủ”
Thật sự là tin tức rung động a...... Hiên Viên Dạ sửng sốt nửa ngày mới mở miệng: “Ha hả...... Bảo bối, ngươi cũng thật là làm cho ta ngạc nhiên a...... Ngươi nói ta là nên thưởng hay nên phạt thì hơn?”
“Hì hì...... Kia còn phải nói, đương nhiên là thưởng.!” Không hiểu hắn đang nói hàm ý, Hiên Viên Nghệ cười vẻ mặt đến là nhu thuận.
Vẻ mặt tà ác, dụng tâm kín đáo nói: “Ha hả! Tốt, ta đây đêm nay liền thưởng cho ngươi nha bảo bối!”
“Aha cái gì..... Quên đi, này...... Cái kia...... Khi ta chưa nói......” Giả ngu lăng ngốc cùng vô tội nói.
“Như vậy sao được bảo bối, quân vô hí ngôn.....” Hiên Viên Dạ cười.
Lúc này trong mắt Hiên Viên Nghệ, khuôn mặt tươi cười kia lại thành một loại đùa dai chướng mắt, làm cho Hiên Viên Nghệ nghĩ muốn một quyền giữa mặt cái tên dung nhan tuyệt mỹ kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT