So far away - Suga

À nhong~

2 tuần rồi không gặp, mấy đứa đừng có bơ fic của ta nha vì lâu nha, arigatou~

~

- Alo, cô gọi em có chuyện gì vậy? _SoT

- À, hôm nay được nghỉ nên tôi gọi để báo cho em... Omh?????

- Thiên Bình??????

- Song... Song Tử?

4 mắt mở to hết cỡ nhìn nhau, cả 2 đều bất động tại chỗ vì hoảng hốt mà ngỡ như thời gian đang dừng lại... Gì thế này... nhà mà mẹ cô giúp việc là nhà của Song Tử ư? Chuyện gì đang xảy ra khi người bên kia cuộc trò chuyện – cô giáo lại là Thiên Bình đang đứng trước mặt anh?

.

.

Xoẹt!

Píp!

- Cảm ơn quý khách, tiền nhà đã được thanh toán, đây là chìa khóa của căn hộ 93 ạ! _Cô nhân viên sau khi quẹt chiếc thẻ tín dụng qua máy quét thì mỉm cười ôn nhu nhìn chàng thiếu niên trước mặt. Đáp lại, ST chỉ cất giọng nhàn nhạt:

- Không cần, tôi chỉ thanh toán tiền nhà trước 3 tháng và tiền đặt cọc thôi, còn chìa khóa thì chủ nhân thực sự sẽ tới đây lấy vào ngày mai!

- Chủ nhân thực sự sao? _Cô nhân viên không hiểu lắm, ST bèn lấy điện thoại đưa cho cô nhân viên và chỉ vào 1 tấm ảnh:

- Là cô gái này, còn nữa, nhờ cô skjhgfuhuhyqg cvwqhnahjxugh... _ST nói gì gì đó vào tai cô nhân viên, chỉ biết rằng, sau khi nghe xong thì cô ấy cười duyên:

- Tôi biết rồi, quý khách an tâm, mà cô gái ấy là bạn gái của quý khách ạ?

- Hả? _Nghe 2 từ bạn gái, ST thoáng đỏ mặt. Anh không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, chỉ nhún vai 1 cái rồi xoay người bước đi, trong lòng bỗng có 1 cảm giác rạo rực... bạn gái ư? Sẽ như vậy thôi, nhưng không biết bây giờ cô ấy đang làm gì nhỉ?

.

.

Rì rào... rì rào...

Tiếng gió thổi nhè nhẹ xào xạc qua những tán cây, từng tia nắng vàng rượi len lỏi qua kẽ lá, 1 bầu không khí khá thoáng đản và phù hợp cho tình hình khó lý giải này...

- Từ từ đã, cuối cùng là: Diệp Thiên Bình và cô giáo chủ nhiệm 11S là một, như vậy đúng không?

- Không sai, là như vậy đó, cho nên...

Phịch!

Chưa để TB nói xong thì SoT đã ngồi bệt xuống nền cỏ ngoài khu vườn nhà, anh chỉ biết cười khẩy, tại sao anh không nghĩ tới chuyện này chứ, tính cách và thói quen của cô giáo và TB giống nhau đến không ngờ vậy mà, ngay cả ngoại hình nếu chú ý kĩ là nhận ran gay, tại sao vậy? Đã có lúc anh nhầm tưởng cô giáo là TB cơ, có lúc anh còn nghĩ mình điên khi thích 1 lúc 2 người cơ... sự thật là thế này, là việc tốt hay là xấu đây?

Nhìn sắc mặt và phản ứng của SoT, chắc hẳn anh ta đã rất sốc, tất nhiên, nếu đổi lại, TB cô cũng không ngậm mồm lại được. Nhưng sao lại có chuyện trùng hợp đến thế cơ chứ, nhà mà mẹ cô đang giúp việc lại là nhà của SoT. Hôm qua có nghe mẹ cô kể 1 số chuyện về gia đình người mà bà làm việc, cô đã thấy có nhiều điểm giống như hoàn cảnh của SoT rồi, nhưng đâu thể ngờ...

Tóm lại là, ai biết trước được chữ ngờ...

- Song Tử, vì cậu đã biết chuyện... nên hãy giữ bí mật giúp tôi! _Cuối cùng TB cũng lên tiếng trước để phá vỡ bầu khí im lặng này. SoT không nói gì, nhưng trong lòng thì vô cùng tò mò vì sao TB phải giả làm cô giáo đi dạy. Anh đứng thẳng dậy, đối mặt với cô gái thấp hơn mình 1 cái đầu, gương mặt chốc lát cười ngốc:

- Này Thiên Bình, cái này cậu còn chối là không phải định mệnh sao? Tôi và cậu gặp nhau suốt cả tuần luôn đấy! Tôi đã bảo chúng ta rất có duyên mà!

- Tôi đang bảo cậu giữ bí... umh!

- Suỵt! Nếu như vậy rồi, cậu sẽ đồng ý để tôi theo đuổi cậu chứ? _SoT đưa ngón tay chặn môi TB lại, nghiêng đầu nghi vấn. Hàng chân mày trên mặt TB nhíu lại, cái tên ngốc này, bây giờ còn nói tới vụ ngày xửa ngày xưa sao?

- Tại sao tôi phải đồng ý?

- Đây chắc chắn là câu trả lời của cậu chứ? _Giọng điệu SoT nghe có vẻ mờ ám, TB chắc nịch:

- Không có câu trả lời nào khác đâu!

- Vậy... _SoT kéo dài âm tiết, đặt cả 2 tay lên vai TB, cười lãng tử:

- Tại sao tôi phải giữ bí mật chuyện của cô chứ?

- Vì tôi yêu cầu cậu phải giữ bí mật! _TB tỉnh bơ trả lời lại, con mắt SoT giật giật, này, là cô bị lộ bí mật hay anh bị lộ bí mật đây hả:

- “Yêu cầu”? _SoT cong cong khóe môi, chậc, nếu người đứng trước mặt anh không phải là TB có lẽ sẽ bị nụ cười đó quyến rũ mất. TB chợt nhận ra mùi gì đó liền sửa lại câu nói 1 chút:

- Là nhờ!

- Okay, vậy tôi cũng nhờ cậu để tôi theo đuổi cậu, đồng ý chứ? Như vậy tôi mới có thể làm như chưa biết gì cả! _SoT búng tay quyết định, TB khó hiểu:

- Này, tại sao cậu muốn theo đuổi tôi đến vậy vậy? Không thấy buồn chán sao?

- Không hề, ở cạnh cô... _Nói tới đây, khóe môi SoT lại cong lên, ghé sát tai TB nói:

- Rất thú vị!

Nói xong anh bước đi, đi được 1 đoạn rồi nói vọng lại:

- Như vậy là giao kèo xong nhá! Osin a, nhớ lên phòng cậu chủ dọn dẹp đó nha!

- Cái?! _TB đứng tại chỗ trân mắt nhìn SoT, cô định cầm 1 chiếc dép lên để phi tên khốn hách dịch đó, không lâu đâu, chiếc dép chỉ trực muốn thoát ra khỏi tay cô thôi...

- Cô đang làm gì đấy?

O.O

TB mở đồng tử hết cỡ khi vừa nghe cái giọng nói, thật không biết phải giải thích làm sao với bác quản gia đây:

- Dạ, à... cháu chỉ là... thấy chiếc dép này đẹp thôi... đẹp thật đấy hihi... _TB vừa cười gượng, vừa xuýt xoa chiếc dép đi trong nhà, trong đầu không ngừng bùng nổ và thầm rủa thằng cậu chủ:

- Xin phép bác, cháu vào trong dọn dẹp ạ! _Nói rồi TB chạy nhanh vào nhà cho đỡ nóng mặt... hình ảnh khó có thể xuất hiện ở TB ấy, thật may mắn cho người đã nhìn thấy... Khóe môi cậu con trai bên kia cửa kính cong lên, thầm nghĩ “Nếu tên đó biết được mình thấy được cảnh này của cô giáo mà hắn tưởng, chắc hẳn sẽ ganh tỵ lắm, cậu ta sẽ không ngờ đến việc này đâu!”

.

.

Brm... Brm...

- Alo?............ Zodiac Hospital phòng 128 à, em biết rồi!

Cúp điện thoại xong, ST thở dài 1 cái, đưa tay xoa nhẹ vầng thái dương. Anh bước ra khỏi vỉa hè và bắt đại 1 chiếc taxi để tới bệnh viện Zodiac. Chuyện là, BD bị thương trong lúc luyện tập bóng rổ, nghe XN nói hình như là bị trật khuỷu tay (chế đại). Đối với anh, đây là chuyện bình thường, thằng nhóc đấy, có khi nào không bị thương đâu chứ, aigooo... thật là...

Zodiac Hospital...

Phòng 128...

- Này thằng ngốc, mày chưa chết à?

ST quẳng cho BD 1 túi nho – trái cây BD thích nhất. Nhìn thấy nho, anh chàng hí hửng đưa cho chị hai đi rửa, mặt cười ngây ngốc:

- Aigoo anh trai à, tui hổng biết anh thương tui vậy đó nhe~

- Bớt cái điệu chảy nước giùm anh mày cái, có biết vì mày mà tao phải tốn tiền đón taxi tới đây không hả?

- Xùy, có nhiêu đâu, khi nào khỏi hẳn em khao anh 1 chầu là được chứ giề! _BD bỉu môi, ST đáp lại nhàn nhạt:

- Khỏi cần, lo mà khỏe lại đi, không thôi có chuyện gì bà Xử lại sai vặt tao nữa!

- Gì gì đấy, chị mày hơn mày có tuổi mà dám gọi chị là bà à?! Như vậy là bất lịch sự đấy nhá! _Vừa lúc XN đi ra với rổ nho tươi mát, lườm ST rách mắt. ST gãi gãi đầu nhìn vu vơ:

- Ai biết!

- Ể, chú mày định đi đâu đấy?

Thấy ST quay đầu bước đi thì XN lên tiếng, đáp lại chỉ là cái nhún vai của ST:

- Về!

- Nhưng mới đến mà, ở lại xíu rồi về cùng thằng này luôn!

- Aisss... mệt lắm, nó chỉ bị sưng khớp tay thôi mà, nhìn cách nó ăn là biết rồi! Em về trước đây!

Nói rồi ST xách mông ra ngoài, XN thở dài 1 cái, 1 thằng thì ham ăn tục uống, loi choi, tăng động. 1 thằng thì vô tâm thấy ớn, chúng nó có phải anh em sinh đôi không vậy trời?

- Vậy là xong, chắc cô ta sẽ bất ngờ lắm đây! _ST vừa đi vừa lẩm bẩm 1 mình như 1 thằng tự kỷ, thật là lạ, có rất nhiều điểm lạ ở ST kể từ khi anh gặp Diệp Thiên Bình giả làm cô giáo, điển hình là lúc này, thường ngày cạy răng không hé nửa lời, vậy mà bây giờ ngồi tự kỷ.

Phịch!

Bỗng... âm thanh vừa rồi tác động tới tai ST 1 cách nhanh chóng, anh quay sang theo phản xạ và phát hiện 1 người phụ nữ trung niên đã nằm giữa sàn nhà. Dù có là 1 tên côn đồ đáng sợ hay vô cảm, nhưng đứng trước tình thế này thì bỏ đi quả không phải là con người, anh vội vàng chạy tới, lay người người đó và hô hào bác sĩ tới giúp...

.

.

Tích tắc... tích tắc...

Tình hình là... đã 1 tiếng kể từ khi gặp TB ngoài sân trôi qua. SoT rõ là đang chờ cô gái lạnh lùng ấy lên đây dọn phòng cho mình nhưng đến giờ vẫn chưa thấy đâu...

- Aissss!!! Chịu hết nổi rồi!

Cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi mà bật dậy khỏi chiếc giường, xoa rối rối mái tóc rồi vác cái mặt nhăn nhó + nham nhở xuống lầu.

- Chuyện gì đây? Mực tươi mẹ lại để lên tầng trên cùng của tủ lạnh ư?

TB ngước đầu lên và nhìn thấp thoáng chiếc hộp đựng mực tươi ở trên tủ lạnh, khổ nỗi, chiếc tủ này to và cao hơn 2m, mà chiều cao của cô thì 3m bẻ đôi trừ thêm 3 cm nữa, có cố nhún chân lên cũng chưa tới... Cũng phải thôi, trong nhà này chỉ toàn là đàn ông, mà toàn là những người chân dài... ngay cả ba SoT cũng hơn 1m7 gần 1m8 mà. Thực đơn hôm nay có món mực sa tế, aigoo, ráng thêm chút nữa là xong ấy mừa...

Cạch...

- Hmhh????

TB đột ngột cảm thấy 1 hơi ấm bao phủ cả lưng áo mình và 1 cánh tay khác vươn lên lấy chiếc hộp xốp kia 1 cách dễ dàng. SoT 1 tay cầm chiếc hộp, 1 tay đặt ngang tầm mắt TB và chống vào thành tủ lạnh khiến khoảng cách giữa 2 người là rất gần... TB xoay người lại thì giật mình khi thấy gương mặt soái ca lãng tử đang nhìn mình chằm chằm. Nói thật, cô cảm thấy tim mình hình như không đập bình thường cho lắm...

1s... 2s... 3s...

- Này!

3 giây im lặng để yên cho thằng con trai kia nhìn mình chằm chằm là đã quá dễ dãi với bản thân rồi đấy, TB trở lại với ánh mắt vô cảm, chất giọng nhàn nhạt quen thuộc phát ra. Chính là nó, gương mặt không thần sầu tiêu biểu của nữ hiệp đây đã xuất hiện. SoT chợt cười khẩy, nụ cười rất cuốn hút a:

- Chậc, sớm biết cậu và cô giáo là 1, tôi đã tập trung hơn trên lớp rồi!

- À ha, bây giờ tập trung vẫn chưa có muộn đâu!

- Cậu có biết nghĩa của từ “tập trung” là gì không? _SoT đột ngột giảm âm lượng, anh bắt đầu cúi xuống và ghé mặt lại gần đối phương. TB nhất thời chân tay cứng đờ, cái... cái khỉ gì đang xảy ra vậy???? Phản ứng của cô thế này là thế nào????

~ I wanna reset~ I wanna reset~

Không biết SoT đang có ý định làm gì, nhưng thật may cho TB kia khi tiếng nhạc chuông đã vang lên vô tình cứu cô 1 mạng. Lí trí TB trở lại, nhanh chóng cô đẩy thẳng SoT ra và vội bắt máy khi người gọi là...

- Mẹ? Có chuyện g...

-[Cô là người thân của bệnh nhân? Tình hình khá nguy hiểm nên mong cô mau tới Zodiac Hospital, chúng tôi sẽ nói rõ tình hình sức khỏe của bệnh nhân cho cô!]

- Mẹ tôi đang nguy kịch sao? Tôi biết rồi, tôi tới đó ngay!

píp!

Tắt máy xong, TB vội vàng tháo tạp dề và chạy ra khỏi nhà, sắc mặt trở nên xanh xao và lo lắng khiến người kia không thể không tò mò mà chạy theo:

- Thiên Bình, có chuyện gì thế?

- Xin lội cậu, Song Tử, phiền cậu nói lại với quản gia là tôi phải đến bệnh viện để xem tình hình của mẹ tôi, có lẽ hôm nay tôi không thể thay mẹ tôi làm việc ở đây được rồi!

TB vừa lao ra cổng vừa nói vọng lại, chẳng thèm quan tâm là SoT đã nghe và hiểu những gì cô nói hay không, điều mà cô đang nghĩ bây giờ là bắt taxi để tới Zodiac Hospital. Nhưng kỳ lạ thật, cứ như cô bị tẩy chay ấy, khi mà vời 10 chiếc thì có đến 11 chiếc taxi không thèm dừng lại...

Kéttttt...

Bỗng 1 chiếc Ferrari màu xanh tím từ cánh cổng kia đi ra, SoT hạ kính xe xuống, hất đầu qua hướng phụ lái, khóe môi cong cong:

- Taxi miễn phí, chỉ đối với cậu thôi!

.

.

Zodiac Hospital...

- Mẹ!!!! Mẹ tôi thế nào rồi!!!

Sau khi hỏi ra số phòng bệnh, TB nhanh chân chạy tới phòng 135, SoT cũng vội vàng theo sau. Là do quán tính, thấy 1 người đang đứng trước cửa phòng và nhìn vào trong với vẻ sốt ruột, TB liền túm lấy anh ta mà hỏi... nhưng khi người đó quay mặt lại...

- Cô đến rồi, Diệp Thiên Bình!

- Sư Tử?

~

~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play