“Có phải chúng ta đã lại làm việc không nên?” Nằm trong lòng Hoàng Bộ Thần, Cam Đình Đình khẽ lướt nhẹ trên khuôn mặt hắn.

“Ta không hối hận, nàng hối hận sao?” Hoàng Bồ Thần ôm lấy Cam Đình Đình, nắm tay cô thật chặt.

Hối hận điều gì? Hối hận rằng nam nhân này đã biến cô thành đàn bà sao? Không, cô không hối hận, chỉ cảm thấy đau thương khi không thể cùng nam nhân này ở cùng một chỗ. Cô biết cô yêu anh ta, yêu tất cả những thứ thuộc về anh ta, nhưng ——-

“Ta không hối hận.” Cam Đình Đình kiên định nói.

“Nghê Thường.” Đây là lần đầu tiên Hoàng Bộ Thần gọi tên này.

Nghê Thường? Đáng tiếc đây không phải là tên của cô, hiện tại cô chưa có dũng khí nói cho Hoàng Bộ Thần biết cô không phải là Nghê Thường, cô chỉ là một cô gái bình thường đến từ thế giới khác. “Nếu ta không phải là Thái hậu, chàng không phải là Hoàng thượng thì tốt biết mấy.” Bàn tay cô từ đầu đến cuối đều không nỡ rời khỏi khuôn mặt của Hoàng Bộ Thần, tựa như lần cáo biệt sau cùng.

“Đứa ngốc, nói bậy gì đó. Chính vì nàng là Thái hậu, ta là Hoàng thượng, chúng ta mới gặp được nhau. Chẳng phải là vậy sao?” Hoàng Bộ Thần kéo tay cô, đặt lên trên ấy một nụ hôn.

Phải, không nên gặp nhau lại gặp nhau, không nên xảy ra lại xảy ra, đây rốt cuộc là ý trời hay là duyên phận? Nhưng người đàn ông này là Hoàng thượng, có tam cung lục viện, mỹ nữ nhiều như mây trên trời, khoảnh khắc bên nàng chẳng qua chỉ là nhất thời hưng phấn. Bọn họ không có khả năng lại càng không được phép bên nhau, nếu quả thật muốn tiếp tục chẳng khác nào như đùa với lửa. Không chỉ bản thân bị thương mà còn liên lụy đến những người khác.

“Ừm.” Cam Đình Đình tựa đầu vào ngực Hoàng Bộ Thần, hãy để cô tham luyến giây phút này một chút, tham lam hơi ấm từ cái ôm của người đàn ông này một chút, ngày mai sẽ ra sao, không một ai đoán biết trước được.

——————-

“Tiểu thư, người đã đi đâu?” Thấy Cam Đình Đình vận y phục cung nữ trở về, Tiểu Thúy vội hỏi. Nếu tiểu thư xảy ra chuyện thì nguy to.

“Không sao, ta đi lạc thôi.” Cam Đình Đình qua quýt nói.

“À phải, hoàng cung này thật lớn, rất dễ bị lạc.” Tiểu Thúy đương nhiên tin tưởng lời nói của Cam Đình Đình.

“Tiểu Thúy, em có người thương không?”

Tiểu Thúy không rõ vì sao Cam Đình Đình lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời, “Tiểu Thúy chưa có người thương, Tiểu Thúy muốn hầu hạ tiểu thư cả đời.”

“Đứa ngốc, cái gì mà cả đời chứ. Nếu em có người thương thì nhất định phải nói cho ta biết, ta sẽ thay em làm chủ.”

Kỳ quái, tiểu thư nhà cô làm sao vậy nhỉ? Tiểu Thúy nghi hoặc nhìn Cam Đình Đình.

“Bộ dáng này của em là sao, có người thương rất bình thường mà.” Cam Đình Đình vừa trở về đã nói những chuyện khó giải thích, có lẽ là vì tình cảm bộc phát.

“Tiểu thư có người thương phải không?” Tiểu Thúy đương nhiên cũng có trực giác của một cô gái.

“Nếu có cũng không thể. Đời này e là ta sẽ phải chết già trong chốn thâm cung.” Người ngoài cung cho rằng trong cung rất sung sướng, cẩm y ngọc thực, có ai hay ở đây chẳng khác nào như chú chim nhỏ bị nhốt trong lồng.

“Tiểu thư, người là Thái hậu, dưới một người trên vạn người.” Đối với Tiểu Thúy, không ai bì được với tiểu thư nhà cô là được.

Dưới một người trên vạn người, vậy mà hết lần này đến lần khác, chính vì một người mà cô không thể thích này mà khiến cô điêu đứng hết lần này đến lần khác. Ôi, trong lòng Cam Đình Đình bất đắc dĩ thở dài, “Đó không phải điều ta mong muốn.”

“Chẳng lẽ là tiểu thư mong nhớ lão gia và phu nhân sao?”

Lão gia phu nhân? Nếu không phải Tiểu Thúy nhắc nhở, Cam Đình Đình thiếu chút nữa đã quên mất rằng cô còn có gia đình. Cô thật sự rất nhớ họ, cho dù họ không phải là mẫu thân và phụ thân của cô.

“Phải, rất nhớ, nhưng lại không thể xuất cung thăm họ.” Tuy hiện tại cô là Thái hậu, nhưng lại có quy định không được ra ngoài.

“Mặc dù tiểu thư không thể xuất cung, nhưng lão gia và phu nhân có thể tiến cung, như vậy có thể gặp mặt rồi.”

“Cũng phải, thế mà ta không nghĩ ra. Tiểu Thúy, chuyện này giao cho em.” Tuy không phải là phụ mẫu chân chính, nhưng làm chủ nhân của thân thể này, ít nhất cũng nên làm tròn đạo hiếu. Hơn nữa mẫu thân và phụ thân cũng là người thân thiết, hơn nữa còn là người thân duy nhất của cô ở nơi này.

“Dạ.” Tiểu Thúy vội vã chạy ra ngoài, để tiểu thư vui vẻ, cô việc gì cũng không từ, dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng nguyện ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play