Rời khỏi Càn Thanh cung, Cam Đình Đình không trở về Trường Xuân cung mà ngồi xuống bên đường.
Nhớ lại một màn kia, trong lòng cô vô cùng phiền não, dù biết rõ anh ta và cô chẳng qua chỉ là đùa vui, nhưng vì sao khi thấy anh ta ôm người con gái khác, cô lại để tâm đến vậy? Biết rõ anh ta là người cô không thể yêu, cho dù có thất thân cũng không thể thất tâm, bằng không thì người bị tổn thương chính là cô.
“Cô ở đây?”
“Ta ở đây đấy, không được à?” Tất cả khó chịu ban nãy, cô đều dồn lại phát tiết lên đầu người kia.
“Ai trêu chọc cô mà phải tức đến thế?” Hoàng Bộ Ưng không thể không quan tâm đến Cam Đình Đình.
“Chính là ngài đó, ta không khiến ngài quan tâm, để ta yên tĩnh một mình đi.” Cam Đình Đình cũng biết bản thân mình có hơi quá lời, nhưng chuyện này có thể trách cô sao? Ai bảo anh ta tìm cô chọc ghẹo ngay khi tâm tình cô khkông tốt, chỉ có thể trách tên Hoàng Bộ Ưng kia tự mình chuốc lấy xui xẻo.
“Được được, để cô yên tĩnh.”
“Hoàng Bộ Ưng xoay người định rời đi liền bị Cam Đình Đình gọi lại. “Ta nói ngài đi thì ngài đi thật sao?” Một mình ở đây tức giận thật đáng thương, chi bằng tìm người cùng đấu khẩu, mà ngay lúc này Hoàng Bộ Ưng chẳng phải là đối tượng tốt nhất hay sao?
“Chứ thế nào? Thái hậu nương nương, chẳng phải người nói muốn yên tĩnh một mình sao?” Hoàng Bộ Ưng bất đắc dĩ nhìn Cam Đình Đình.
“Ta cho ngài đi ngài liền đi, sao ngài có thể bỏ lại thiếu nữ đang thương tâm ở đây chứ.” Cam Đình Đình trừng mắt nhìn Hoàng Bộ Ưng, quả nhiên cằn nhằn anh ta vài câu trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều, không còn quá phiền não như trước.
“Thương tâm? Là kẻ nào dám chọc đến Thái hậu nương nương của chúng ta vậy, có khi nào hắn chán sống rồi không.”
“À này, mấy hôm trước tuyển tú thế nào? Ngài chọn được mỹ nữ chưa?” Cam Đình Đình đột nhiên hứng thú nhìn Hoàng Bộ Ưng.
“Khiến Thái hậu nương nương người thất vọng rồi.”
“Còn chưa chọn nữa? Huynh đệ các người đều là một bộ đức hạnh, tình nguyện vụng trộm làm chuyện xấu xa chứ không muốn quang minh chính đại cưới con gái người ta vào cửa. Ngài nói xem rốt cuộc các người muốn khiến bao nhiêu cô gái thương tâm mới cam lòng?” Cam Đình Đình thấy oán giận thay cho những cô gái kia.
“Chuyện xấu xa?”
“Phải, Hoàng thượng ở ngự thư phòng với cung nữ, Thập tam vương gia cùng tú nữ trên bãi cỏ ——– Than ôi, kẻ nào kẻ nấy đều đức hạnh bằng trời.”
“Cô là vì chuyện này mà ngồi đây thương cảm?”
“Ta không có rảnh hơi như thế, bọn họ thích làm chuyện bẩn thỉu là chuyện của họ, liên quan gì đến ta.” Cam Đình Đình nói như không có gì, muốn khác đi cũng không được, phải tự nhủ trong cung đều là như vậy. Dẫu cô có là Hoàng hậu của Hoàng Bộ Thần thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta vui vẻ với các tần phi khác, vậy thì việc gì vô phải so đo. Nếu cô cũng giống như nữ nhân trong hậu cung này thì cũng chẳng vui thú gì. Vất vả xuyên qua một chuyến, không thể để cái gì tình tình ái ái này vây khốn, cô phải chơi thật tốt, vui vẻ mà tận hưởng.
Hoàng Bộ Ưng không hiểu, tiểu Thái hậu này khi nãy còn nổi trận lôi này, thế nào mà nháy mắt đã tiêu tan khiến hắn không khỏi cảm thấn. Nữ nhân này thật đúng là đa sầu đa cảm.
“Vậy là tâm tình cô hiện tại đã tốt lên?”
“Đương nhiên, không thể tốt hơn, dù sao cũng phải cảm ơn ngài.”
“Tạ ơn thì không dám nhận, song ta có một thỉnh cầu.”
“Nói ta nghe thử, nếu trong khả năng ta nhất định đáp ứng.”
“Có thể hát cho ta nghe một bài không?”
“Hát?”
“Nếu không muốn thì coi như chưa nói.”
“Dĩ nhiên muốn, hiện tại tâm tình ta rất tốt, sẵn cung đang muốn hát. Vậy để ta hát cho ngài nghe.” Cam Đình Đình sai cung nữ mang đàn tranh đến, cô ngồi xuống bên trong đình.
Từ sau khi nghe được tiếng ca của Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Ưng luôn mong chờ một ngày sẽ lại được thưởng thức giọng hát ấy, cuối cùng cũng có cơ hội, con tim hắn đập loạn.