“Chà, đều là mỹ nữ nha.” Trên cao nhìn xuống, Cam Đình Đình hai tay một táo một lê vừa thưởng thức mấy tú nữ bên dưới, vừa nhịn không được thở dài nói.
“Thái hậu nương nương, xin hỏi chúng ta là tới chọn tú hay là đến thi ăn?” Hoàng Bộ Thần liếc nhìn Cam Đình Đình, giọng đầy hàm ý châm chọc. Nhìn sao cũng thấy Cam Đình Đình cỡ nào phóng túng đến xem náo nhiệt.
“Ta ăn của ta, ngài chọn của ngài, quan hệ gì. Ngài xem ngài xem, cái cô Ôn Ti Ti đúng là xinh đẹp, còn có cả Tần Nguyệt Dung, mỗi người đều là khuynh quốc khuynh thành, theo ta thấy ngài tuyển cả hai chứ hả.” Ăn cũng đã ăn no, nhưng ngó qua lại thần tên Hoàng Bộ Thần kia một người cũng chưa chọn, chuyện này khiến Cam Đình Đình thấy khó hiểu, chẳng lẽ anh ta không thích mỹ nữ chỉ mê cung nữ? Không thể nào đâu, chỉ cần là nam nhân có kẻ nào không mê gái đẹp, ngay cả nữ tử như cô nhìn qua cũng thấy xuân tâm rạo rực, cô không tin Hoàng Bộ Thần kia sẽ không rung động.
Hoàng Bộ Thần chẳng để ý đến Cam Đình Đình mà nhìn về phía thái giám bên cạnh ngầm ra hiệu, thái giám lập tức hiểu ý chủ nhân, hô lớn, “Tần Nguyệt Dung, Ôn Ti Ti giữ lại.”
Khẩu vị anh ta đúng là khác thường, hai vị đại mỹ nhân kia coi như đã trở thành một phần của hậu cung, cũng không biết ngôi vị Hoàng hậu sẽ lọt vào tay nhà nào.
“Thứ châu chi nữ —-”
Oanh oanh yến yến khiến Cam Đình Đình thấy hoa mắt, chẳng trách ăn uống no đủ xong xuôi thì họa khác ập đến, hai mắt cô bất tri bất giác nhắm lại, ngủ gật luôn trên ghế.
Một hồi lâu không thấy Cam Đình Đình lên tiếng, Hoàng Bộ Thần vừa ngoái đầu liền phát hiện người nào đó đã đi gặp Chu Công, bèn gọi tên thái giám bên cạnh lại dặn dò, “Chuyện tuyển tú vậy là được rồi, những người còn lại thông báo cho các vương gia đến tự giải quyết.”
“Dạ.” Thái giám lĩnh mệnh lui xuống.
Trong lúc này mà tiểu thư vẫn có thể ung dung say ngủ, Tiểu Thúy quả là bội phục, nhưng cô cũng có điểm khó xử, Hoàng thượng vẫn ngồi bên cạnh kia… Cô bèn thì thầm gọi, “Tiểu thư — tiểu thư.”
Cam Đình Đình ngủ say chẳng nhúc nhích.
“Các ngươi lui xuống trước đi, Thái hậu để trẫm lo.” Hoàng Bộ Thần cho Tiểu Thúy và các cung nữ thoái lui, hắn ôm Cam Đình Đình rời khỏi cung Càn Thanh.
“Cái này —- cái kia nữa —-” Cam Đình Đình ngu ngơ nói mớ, thật chẳng khác gì con mèo nhỏ làm loạn trong lòng Hoàng Bộ Thần.
Thì ra là cô ta ngủ mơ, không biết vì sao khi ngắm nhìn thiếu nữ đang ôm trong lòng, Hoàng Bộ Thần cảm giác tim mình mềm lại, trong họng có một luồng khí nóng chạy qua khiến cả người rạo rực.
Ngủ no mắt rồi duỗi người, Cam Đình Đình còn chưa mở mắt đã gọi một tiếng, “Tiểu Thúy —–”
“Thái hậu nương nương có gì căn dặn?” Một cung nữ chạy vào.
“Hửm, ngươi là ai vậy? Tiểu Thúy đâu? Còn nữa, đây là đâu?” Không chỉ cung nữ mà căn phòng này cũng hoàn toàn xa lạ với Cam Đình Đình.
“Hồi Thái hậu, nơi này là Dưỡng Tâm điện.”
“Dưỡng Tâm điện? Sao ta lại ở đây?”
“Chuyện này —- là Hoàng thượng người —”
“Hoàng thượng?” Cô nhớ là khi ấy đang tuyển tú, sau đó thì —- hình như là ngủ mất. Chẳng lẽ Hoàng Bộ Thần tốt bụng ôm cô về phòng? Cũng không đúng, tên Hoàng Bộ Thần kia làm gì tốt đến vậy.
“Nô tỳ hầu hạ Thái hậu nương nương rời giường.”
“Không cần. Ngươi qua Trường Xuân cung đưa Tiểu Thúy đến đây.”
“Dạ.”
Dưỡng Tâm điện? Là nơi Hoàng Bộ Thần ở? Cam Đình Đình quan sát cả gian phòng, khí phái hơn Trường Xuân cung của cô, nhưng —- thiên a —- tôi —- Cam Đình Đình như chợt nhớ ra điều gì, cô vén chăn lên lén nhìn, trên người vẫn đầy đủ y phục, chỉ thiếu mỗi áo khoác, tốt rồi tốt rồi ——
“Chẳng lẽ cô nghĩ rằng ta sẽ động sắc tâm, cô cũng đánh giá bản thân quá cao rồi nhỉ?” Tất cả những biến chuyển trên người Cam Đình Đình đều bị Hoàng Bộ Thần thu vào mắt, tuy rằng muốn bật cười nhưng đành nín lại.
“Không phải, ta là đang nghĩ sao ngài lại tốt bụng đến vậy.” Cam Đình Đình khẩn trương trùm kín chăn, hoài nghi nhìn Hoàng Bộ Thần.
“Hảo tâm thì phải có hảo báo.” Hoàng Bộ Thần tiêu sái vô lại tiến đến bên giường.
“Ngài — cái gì là hảo báo nhỉ?” Vừa nghĩ đến tình hình hiện tại là cô nam quả nữ cùng chung một phòng, mà nam nhân trước mặt này lại là tên đại sắc lang tùy tùy tiện tiện động dục, Cam Đình Đình lập tức cảnh giác.
“Hảo báo đương nhiên là —-” Hoàng Bộ Thần vừa nói vừa dùng một tay nâng cằm Cam Đình Đình lên, chăm chú ngắm khuôn mặt mỹ miều kia.
“Ngươi — ngươi buông ra.” Cam Đình Đình gạt tay Hoàng Bộ Thần, chỉ có điều con cừu nhỏ cô sao có thể chọi lại con sói lớn.
“Ta nói Thái hậu nương nương, cô cũng không cần làm bộ ngây thơ, chỉ không ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn này nhìn gần đúng là có điểm dụ hoặc.” Hoàng Bộ Thần dùng tay còn lại vuốt ve khuôn mặt Cam Đình Đình, trong lòng thầm tán thưởng vẻ đẹp của cô. Mái tóc đen nhánh tô điểm bằng trân châu, tỏa ra khí chất tựa như tiên nữ, mềm mại như làn gió thoảng qua. Đôi môi đỏ thắm như ráng chiều hôm khiến người hồn phi phách tán, chẳng che giấu ý tình nồng đượm. Làn da nõn nà sánh bằng u lan[1], kiều mị yểu điệu diễm lệ ba phần. Phong thái phiêu dật, một cái nhăn mày, một tiếng cười lảnh lót cũng động lòng người. Thoạt nhìn thanh lệ thoát tục, mi tâm lại lộ vẻ quyến rũ, đích thực là nữ tử đẹp nhất hắn từng diện kiến qua.
Dụ dỗ con bà ngươi, Cam Đình Đình nhịn không được thầm mắng trong lòng. Dẫu Cam Đình Đình cô có hơi mê nam sắc, si mê mỹ nam, nhưng cô không phải loại người làm ra những chuyện quan hệ bất chính gì gì, thế mà vẫn bị người người nói cái gì dụ hoặc, nếu cô thực sự muốn mê hoặc, hẳn là đã phải sớm đưa hai, ba —– mỹ nam vào hậu cung.
“Ta nói ý Hoàng Bộ Thần ngài là muốn gây sự phải không?” Cam Đình Đình trừng mắt, tuy người không thể động đậy nhưng cái miệng nhỏ vẫn còn có thể nói chuyện.
“Gây sự? Không dám, trẫm nào có thể gây chuyện với Thái hậu nương nương, chẳng qua là trẫm muốn —–” Ngón tay Hoàng Bộ Thần dừng lại trên môi Cam Đình Đình, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi môi cô ửng đỏ bội phần dụ hoặc.
Tên này không phải là muốn phi lễ cô đấy chứ? Một suy nghĩ đáng sợ nhen nhóm trong lòng Cam Đình Đình, những nghĩ lại thì cho dù Hoàng Bộ Thần bụng đói vơ quàng thì cô cũng là Thái hậu nương nương, chẳng lẽ hắn dám.
“Ta nói ngài, nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, thu đủ vốn rồi chứ?”
“Đương nhiên thiếu, sao đủ được chứ, trầm còn chưa thử nếm qua.” Hoàng Bộ Thần vừa nói xong liền cúi xuống hôn lên đôi môi mê người kia, không để cho Cam Đình Đình có cơ hội lên tiếng phản kháng.
“Ưm ưm —” Hỗn đản! Đây là nụ hôn đầu của lão nương! Cô muốn giữ lại cho người mình yêu nhất, thế mà tên đại sắc lang này một câu liền đoạt đi, nhất thời chết đứng cô chẳng biết phải làm gì, mặc cho Hoàng Bộ Thần tùy ý dày vò đôi môi.
Nhìn đã mê người, không ngờ vị cũng tốt đến vậy, hương tinh khiết ngọt ngào, khiến Hoàng Bộ Thần muốn ngừng nhưng không ngừng được, hận không thể đem tiểu nữ nhân kia nuốt vào bụng, có vậy mới cam lòng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT