Kế tiếp, Trương Đại Thiểu đề nghị đi chơi ngôi nhà ma, chỗ đáng sợ đó có thể làm cho phụ nữ khóc òa lên nép vào ngực đàn ông không dám động đậy, thật là một ý hay.
Nhưng mà Tô Tâm Lam như đã nhìn thấy nội tâm tà ác của Trương Đại Thiểu, từ chối thẳng thừng.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng, Tô Tâm Lam tinh quái nhìn Trương Đại Thiểu, nói:
- Quên đi, anh chàng đẹp trai, để em đưa anh đi chơi.
- Đi đâu?
- Đi theo em rồi biết.
Tô Tâm Lam đi nhanh về phía trước, Liễu Thanh Thanh ở một bên nhỏ giọng trò chuyện, thỉnh thoảng lại che miệng cười khẽ, để Trương Đại Thiểu một mình cô đơn đi ở phía sau.
Không lâu sau, Tô Tâm Lam dừng trước một cửa hàng bóng bay, hai mắt tỏa sáng.
Trương Đại Thiểu có một loại xúc động muốn khóc, không phải chứ, bóng bay? Đây là đồ chơi của trẻ em, Tô Tâm Lam này cũng thật trẻ con.
Tô Tâm Lam quả thực không phụ sự kỳ vọng của Trương Đại Thiểu, chạy nhanh đến cửa hàng bóng bay, xoay người lại thích thú nói với hai người:
- Chúng ta đi bắn súng nha, này, anh chàng đẹp trai, bắn súng có được không, không được ở một bên nhìn đâu, đừng để mất mặt trước cô nương đây. Bản cô nương chính là cao thủ bắn súng đó!
Một cô bé có thể bắn súng giỏi thế nào chứ, Trương Đại Thiểu hoàn toàn khinh thường bĩu môi, nói:
- Tâm Lam, cái khác tôi không dám nói, nhưng bắn súng thì tôi chính là cao thủ, mỗi ngày tôi đều bắn súng, tay trái hay tay phải đều được!
Tô Tâm Lam là một cô gái trong sáng hiển nhiên không hiểu suy nghĩ gian ác của Trương Đại Thiểu, cô tò mò nhìn Trương Đại Thiểu, khiêm tốn học hỏi:
- Trương Thiên đẹp trai, anh mỗi ngày đều bắn súng sao? Anh làm sao có súng? Bắn súng chẳng lẽ còn chia tay trái tay phải, không phải đều giống nhau sao?
Trương Đại Thiểu ngẩng đầu, cười rộ lên:
- Mỗi ngày một “cây súng”, đó là một bộ phận không thể thiếu trong cuộc sống của đàn ông, dùng tay trái hay tay phải thực ra có sự khác biệt rất lớn, cảm giác sẽ khác nhau. Khụ khụ, nói cô cũng không hiểu.
Tô Tâm Lam giờ mới thực sự nhìn Trương Đại Thiểu:
- Trương Thiên đẹp trai, tuy rằng thực sự tôi nghe không hiểu lắm, nhưng tôi thấy ánh mắt của anh không hề đứng đắn.
Trương Đại Thiểu hoảng sợ, ánh mắt Tô Tâm Lam thật sắc bén, hắn vội ho một tiếng:
- Cô nhìn nhầm rồi, được rồi được rồi, nhanh chọn một khẩu súng đi, thuận tiện lấy cho tôi một cái.
Ba khẩu súng tới tay, ba người mỗi người một khẩu, hai người con gái vui mừng giống như là nhặt được kho báu, Trương Đại Thiểu bĩu môi. Kỳ thật 56 loại súng máy bán tự động được mô phỏng này dùng cũng rất có cảm giác, nhưng đối với người quen dùng pháp bảo có uy lực lớn như Trương Đại Thiểu mà nói thì cái đồ chơi này còn quá tầm thường.
- Trương Thiên đẹp trai, anh mở to mắt ra mà xem thế nào mới là vua bắn súng!
Tô Tâm Lam hướng tới Trương Đại Thiểu khoe, không phải nói, tư thế cầm súng kia quả thật rất đúng.
Liễu Thanh Thanh một bên nhìn Tô Tâm Lam giơ súng trường lên, một bên giới thiệu:
- Anh trai của Tâm Lam chính là tay súng bắn tỉa chủ chốt của bộ đội đặc chủng! Thuật bắn súng của Tâm Lam là do anh trai của mình dạy, chuyên nghiệp không kém bộ đội chính quy đâu! Bọn tôi biết dùng súng thật đó!
Trương Đại Thiểu theo bản năng nhìn Tô Tâm Lam, cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô nàng này còn có một anh trai mạnh mẽ như vậy.
Lúc này Tô Tâm Lam cầm súng trường, híp mắt nhắm một lúc rồi bóp cò bắn. Mỗi phát đạn bắn ra đều có một quả bóng bị nổ, mười phát súng liên tiếp vừa nhanh vừa chuẩn, vậy mà không có một lần nào bắn trượt!
Tất cả mọi người xung quanh đều ngây người, cô gái này thực sự là vua bắn súng sao?
Ông chủ cửa hàng bóng bay vốn thấy hai cô gái xinh đẹp nũng nịu đến đây, vốn đang cười ha hả, nhưng sau khi thấy Tô Tâm Lam bắn, khuôn mặt tươi cười của ông chủ liền trở nên trắng bệch như người chết.
Mình kiếp trước tạo nghiệt gì mà bây giờ lại đụng trúng loại người phi phàm này!
Một viên đạn chỉ mất có năm xu, Tô Tâm Lam bất quá chỉ mất năm đồng tiền. Nhưng theo quy tắc cô ta lấy được phần thưởng mấy trăm đồng tiền. Nếu cô ta chơi tiếp, không phải là mình sẽ lỗ vốn sao? Trong lòng ông chủ rất là đau a.
- Tâm Lam, rất tốt!
Liễu Thanh Thanh ở một bên vỗ tay tán thưởng, cô nhanh chóng chạy tới, làm bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Nhìn bộ dáng của Liễu Thanh Thanh đã khẳng định, thuật bắn súng của cô thật sự để cho người ta tán thưởng, một phát súng khiến quỷ thần khiếp sợ.
- Trương Thiên, anh cười cái gì, có bản lĩnh thì anh bắn đi. Anh có thể thắng tôi, nhưng anh có thể thắng Tâm Lam không?
Liễu Thanh Thanh chế giễu Trương Đại Thiểu ở một bên đang cười hi hi ha ha, bĩu môi nói.
Trương Đại Thiểu cầm súng đi đến, nói với Liễu Thanh Thanh:
- Cô hãy nhìn cho kỹ, thuật bắn súng của tôi không tầm thường đâu, năm xưa biệt danh của tôi chính là vua vô địch bắn súng đấy.
Liễu Thanh Thanh nghe xong phun nước miếng nói:
- Cái gì vua vô địch bắn súng, khoác lác quá!
Cô đâu có biết ý nghĩa sâu xa của câu vua vô địch bắn súng của Trương Đại Thiểu là cái gì.
Trương Đại Thiểu nhìn Liễu Thanh Thanh, đột nhiên buông súng, cười nham hiểm:
- Thanh Thanh, cô dám đánh cược với tôi không?
- Đánh cược cái gì?
Liễu Thanh Thanh có chút hứng thú nói.
Trương Đại Thiểu ra oai chỉ Tô Tâm Lam, tự tin nói:
- Đánh cược tôi có thể bắn trúng mười phát súng giống như Tâm Lam.
Vừa nghe thấy lời này Liễu Thanh Thanh không phục nói:
- Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng! Tôi cược với anh.
Trương Đại Thiểu biết Liễu Thanh Thanh sẽ phản ứng như vậy, hắn cũng không tranh cãi làm gì mà tiếp tục nói:
- Thanh Thanh, đánh cược dù sao cũng phải có tiền cược, không thể nói miệng như vậy, như thế không có vui.
Liễu Thanh Thanh cũng bị khơi dậy tính hiếu thắng, lại nghĩ Trương Đại Thiểu chắc chắn sẽ thua, vì thế cũng tràn đầy tự tin nói:
- Tôi tin Tâm Lam tuyệt đối không thua anh, tiền cược tùy anh, tôi sẽ theo!
Khụ khụ, Trương Đại Thiểu ho khan hai tiếng, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói:
- Thanh Thanh, nếu tôi bắn mười phát đều trúng, cô sẽ hôn tôi một cái, như vậy được không?
- Xí, hạ lưu.
Liễu Thanh Thanh mặt đỏ lên, cười mắng.
Trương Đại Thiểu lắc đầu cảm thán:
- Cô không tin tưởng Tâm Lam sao?
Liễu Thanh Thanh còn chưa trả lời thì Tô Tâm Lam không nhịn được đi đến kéo tay Liễu Thanh Thanh, thở hồng hộc kêu lên:
- Thanh Thanh, cược với anh ta đi, tôi cũng không tin anh ta có thể thắng tôi.
Nói xong Tô Tâm Lam nổi giận nói với Trương Đại Thiểu:
- Tôi cược với anh! Nếu anh thua thì sao?
Trương Đại Thiểu vô sỉ nói:
- Tôi sẽ hôn cô một cái, cô hôn tôi, tôi hôn cô, như vậy mới công bằng.
Tô Tâm Lam chịu không nổi sự vô sỉ của Trương Đại Thiểu, đỏ mặt mắng:
- Anh thật không biết xấu hổ, thắng hay thua anh đều được lợi. Như vậy đi, nếu anh thua thì sủa giống chó đi, thế nào?
- Được, một lời đã định! Các cô không được đổi ý đâu.
Trương Đại Thiểu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, mình là một người tu chân, có thần thức nghịch thiên để gian lận, nhắm mắt lại cũng sẽ bắn trúng đích.
Tô Tâm Lam và Liễu Thanh Thanh nhìn nhau, đều có cảm giác mình bị lừa rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play