- Khụ khụ. Trịnh Thiệu Minh đứng bên vội ho một tiếng thì lúc này Tô Tâm Lam mới phát hiện ra là mình đang ôm Trương Đại Thiểu, cô nàng đỏ mặt, vội vàng lùi về sau. Cô cảm giác được mặt mình đang đỏ, đến ngay cả tim cũng đập loạn lên. - Trương Thiên, chỗ này không hợp để nói chuyện, chúng ta cứ về trước đã. Trịnh Thiệu Minh nói rồi mời Trương Đại Thiểu vào xe mình, còn Tô Tâm Lam thì đi xe của cô ấy, hai chiếc xe đi cùng nhau. Trên đường đi Trịnh Thiệu Minh ra sức mời Trương Đại Thiểu đến Trịnh gia chơi, tuy nhiên Trương Đại Thiểu lại không thích xuất đầu lộ diện nên bèn từ chối. Trịnh Thiểu biết rõ Trương Đại Thiểu là cao nhân nên sẽ không thể miễn cưỡng được, nhưng vẫn mời Trương Đại Thiểu đến nhà hàng Hạo Giang ăn cơm. Đến lúc về đi ngang qua trường đại học Hải Hoa thì Trương Đại Thiểu mới chợt nhớ ra mình đang là bảo vệ của trường này nên phải vào bên trong phòng bảo vệ một lát. - Trương, Trương Thiên? Trương Đại Thiểu xuất hiện làm tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, từ sau khi Bao Đại Hải bị bắt thì Trương Đại Thiểu cũng mất tích một cách kì lạ, hơn mười mấy ngày không thấy bóng dáng hắn đâu cả. Đại học Hải Hoa đã sa thải hắn rồi. Tuy nhiên không liên lạc được với hắn lên hắn vẫn không biết chuyện này. - Sa thải rất đúng lúc. Trương Đại Thiểu lắc đầu và nhanh chóng rời đi. Trước kia hắn chịu làm bảo vệ là vì Thất bộ linh lung thảo trong tay Liễu Thanh Thanh, bây giờ Tiên thảo đã có được nên tất nhiên là không còn cần đến công việc bảo vệ này nữa. Rời khỏi trường đại học, trên đường về có một người cản đường Trương Đại Thiểu lại. Đó là một người đàn ông trung niên, ánh mắt sắc bén, thân thể tuy không được cường tráng nhưng bắp thịt rất chắc. Điều hiếm thấy chính là trên thái dương của người này nổi gân xanh lên, rõ ràng là một cao thủ, mạnh hơn rất nhiều so với đám người của tên đầu hói. Người trung niên kia thấp giọng, ánh mắt sắc bén: - Trương Thiên, đi theo tao. Ánh mắt dừng lại một chút, Trương Đại Thiểu cười nhẹ, không thèm để ý đến người đàn ông trung niên kia: - Là Tứ Thiểu kêu ông đến? Người kia lấy làm kinh hãi, mình chỉ vừa nói một câu mà hắn đã đoán được ý đồ mình đến đây? Người kia liền nhìn hắn từ đầu đến chân. Càng nhìn ánh mắt người đàn ông đó càng căng thẳng hơn, chỉ thấy Trương Đại Thiểu bình tĩnh như thường, không hề có một chút bối rối nào, tuổi trẻ mà đã có nhiều kinh nghiệm như vậy đúng là một người không đơn giản. Tuy rằng có giật mình nhưng người đàn ông đó cũng không bận tâm lắm vì ông nhận được lệnh phải xử lý tên nhóc này. - Nếu đã biết vậy thì ngoan ngoãn đi theo đi, đừng ép tao phải động thủ. Người đàn ông nói như ra lệnh. Trương Đại Thiểu cười nhạt: - Tôi thấy hay là ông cứ động thủ đi. Bị Trương Đại Thiểu xem thường nên người đàn ông kia rất tức giận, bản thân mình là tâm phúc của Tứ Thiểu, cả bang phái đều phải kiêng nể vậy mà tên nhóc này lại dám khinh thường mình. Tuy nhiên ngay sau đó hắn hiểu được tại sao Trương Đại Thiểu lại dám khinh thường mình, vì Trương Đại Thiểu dễ dàng né được một đòn tay của hắn. Trẻ tuổi mà lại có nhiều kinh nghiệm vậy sao? - Không ngờ thân thủ của thằng nhãi này lại tốt như vậy. Hắn càng thêm ngạc nhiên khi phát hiện ra mình chưa nhìn thấu được thằng nhóc này. - Để xem mày tránh được mấy lần. Tức giận hắn khẽ quát lên rồi giẫm chân, phát ra tiếng va đập nặng nề. - Vù vù vù... Người đàn ông đó đá hai chân tạo thành tiếng gió, đá rất nhanh về phía Trương Đại Thiểu. Nhưng Trương Đại Thiểu vẫn chỉ đứng nhìn, không tránh mà trực tiếp tung ra một quyền về phía trước. - Muốn chết, một cước này của tao không khác gì trời giáng mà mày lại dám lấy tay để đỡ, xem ra phải đá gãy tay mày mới được. Người đàn ông vừa sợ vừa giận, hung hăng nói. - Bốp! Tuy nhiên ngay sau đó hắn chỉ thấy người mình bị chấn động mạnh, bị Trương Đại Thiểu một quyền đánh bay, hắn va vào bức tường khiến cả bức tường đó rung lên. - Không thể như vậy được. Khóe miệng người đàn ông kia bắn ra một tia máu tươi, hắn cảm thấy chân mình giống như là bị chặt đứt đến nơi, không còn cảm giác ở chân nữa, thở dốc nhìn Trương Đại Thiểu, vẻ mặt ngạc nhiên đến cực độ. Một quyền, chỉ một quyền vô cùng đơn giản mà lại có thể đánh bay mình, cho dù là cao thủ của bang phái muốn thắng mình cũng không thể dễ dàng như vậy. - Mày, rốt cuộc mày là ai? Thấy Trương Đại Thiểu đi tới, hắn run rẩy, lắp bắp hỏi. Trương Đại Thiểu cười nhạo, không trả lời mà vẫn tiếp tục bước tới. Hắn biết mình không phải là đối thủ của Trương Đại Thiểu nên trong lòng đã bắt đầu sợ sệt. Thoáng nhìn lối rẽ phía trước có người chạy xe máy đến, hắn bèn chạy lại cướp lấy cái xe máy rồi hung hăng chạy về phía Trương Đại Thiểu. - Vù! Cái xe máy giống như một ngọn núi nhỏ ập vào mặt Trương Đại Thiểu. - Bang! Trương Đại Thiểu duỗi tay ra, thận trọng chụp lấy cái xe máy giống như là chụp một món đồ chơi vậy, cả người không hề di chuyển một chút nào. Gã kia thì bay ra ngoài, cũng may thân thủ bất phàm nên chỉ lăn lộn mấy vòng chứ không bị thương tích gì, sau đó cũng không dám ở lại nữa mà co giò bỏ trốn. Thật là đáng sợ, tên nhóc đó thật là đáng sợ. Trương Đại Thiểu để cái xe máy qua một bên nhìn theo bóng dáng người đàn ông kia rồi cười nhạo: - Ông nghĩ là có thể chạy thoát sao? Trương Đại Thiểu ung dung đá một hòn đá nhỏ, hòn đá nhỏ ấy giống như sao băng bắn đi trúng vào đùi gã đàn ông kia khiến hắn kêu lên đau đớn rồi nằm lăn lộn dưới mặt đất. Lúc này gã kia đã lộ rõ vẻ hoảng sợ, hắn phát hiện ra cả người đau đớn chịu không nổi, không thể cử động được. - Về nói lại với Tứ Thiểu, đây là lần cuối cùng, nếu còn không biết điều thì đừng trách tao không khách khí. Trương Đại Thiểu hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi. Lúc trở về biệt thự thì Tô Tâm Lam cảm động chạy đến bên Trương Đại Thiểu, miệng mấp máy hình như là có rất nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói được một câu: - Trương Thiên, cảm ơn anh. Trương Đại Thiểu cười xòa: - Thay vì nói lời cảm ơn thì hãy lấy thân mình báo đáp đi. - Anh muốn làm chuyện đó sao? Tô Tâm Lam thấy cực kì thất vọng, cự tuyệt lời đề nghị vừa rồi của Trương Đại Thiểu. Lúc này bỗng nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, mặc dù đã cố gắng giữ cho giọng nói mình thật bình tĩnh nhưng bên trong ánh mắt vẫn lộ rõ sự lo lắng. - Xin hỏi cậu có phải là Trương Thiên không? Người đàn ông đó không vào bên trong cửa mà đứng ở ngoài, lịch sự nho nhã. Trương Đại Thiểu gật đầu. Người đàn ông ngay lập tức lộ rõ vẻ vui mừng, xúc động nói: - Tôi là bố của Trịnh Thiệu Minh, Trịnh Thành Danh. Mặc dù có chút khó hiểu khi Trịnh Thành Danh đến tìm mình nhưng Trương Đại Thiểu vẫn lễ phép mời khách vào nhà nói chuyện. Câu nói đầu tiên của Trịnh Thành Danh chính là: - Trương Thiên, tôi vốn không định đến làm phiền cậu nhưng tôi đúng là không còn cách nào khác, Minh Nhi đối với cậu rất tôn sùng, ngưỡng mộ, ngay cả ông nội cũng nói cậu là cao nhân nên tôi đến để xin cậu giúp đỡ, Trương Đại Thiểu giật mình, chẳng lẽ Trịnh gia đã xảy ra chuyện? Trịnh gia vừa mới hạ được Hoàng gia, rất có thể Hoàng gia đã tìm cách để trả thù. Trương Đại Thiểu bình tĩnh rót một ly nước mời Trịnh Thành Danh: - Chú Trịnh, cứ từ từ nói. Trịnh Thành Danh làm gì còn tâm tư mà uống nước, nhận ly nước xong lại đặt xuống bàn, nói: - Trương Thiên, cậu là người thẳng thắn nên tôi sẽ không quanh co nữa, Hoàng gia kết thúc rồi nhưng lão già Hoàng Khải Cường kia không cam lòng nên đã bắt Thiệu Minh.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT