Sắc mặt Liễu Thanh Thanh có phần khó coi, đúng ra mà nói thì cô đang rất bối rối, sợ hãi. Trương Đại Thiểu không nói gì, cầm lấy tay, ôm lấy eo Liễu Thanh Thanh, bắt đầu nhảy, nhẹ nhàng hỏi cô ấy: - Thanh Thanh, đã xảy ra chuyện gì? - Trương Thiên, Lưu Minh Viễn là tên súc sinh, hắn..... Mắt Liễu Thanh Thanh đỏ lên, giọng nói có chút nghẹn ngào cùng với giận dữ: - Sau khi hắn nghe điện thoại xong thì lại bắt tôi đi uống rượu với Tứ Thiểu. - Mẹ nó, hắn không phải là đàn ông. Trương Đại Thiểu cũng nổi giận, không kiềm chế được chửi tục, nếu lúc này mà ở Tu Chân Giới thì Trương Đại Thiểu đã làm thịt Lưu Minh Viễn từ sớm rồi. Trương Đại Thiểu có chút hối hận là tại sao lần trước không đánh chết Lưu Minh Viễn đi? Đúng là bản thân vẫn còn rất nhân từ mà. - Trương Thiên, tôi phải làm gì bây giờ? Liễu Thanh Thanh run rẩy hỏi, cô biết mình đang bị Tứ Thiểu theo dõi. Ở thành phố Tĩnh Hải, những cô gái bị Tứ Thiểu nhắm đến đều không thể trốn thoát được. Thậm chí còn có những cô gái nhảy lầu hoặc uống thuốc tự sát, đương nhiên là tin tức ấy sẽ không ai biết hết. Trương Đại Thiểu bỗng thấy cơ thể mềm mại kia run lên bần bật trong lòng mình, cần được che chở, hắn không kiềm được bèn nhẹ nhàng vỗ về Liễu Thanh Thanh, nói: - Đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Ngay lúc ày Trương Đại Thiểu chính là bức tường chắn gió kiên cố của cô, cảm giác này cực kì an toàn, cô chưa từng được trải qua cảm giác ấy. - Thanh Thanh, em nói lung tung cái gì đấy? Lưu Minh Viễn rất lo lắng khi thấy Liễu Thanh Thanh chạy lại đây, lại còn khóc nức nở trong lòng Trương Đại Thiểu thì hắn tức muốn hộc máu. Tuy nhiên trước mặt Trương Đại Thiểu hắn không dám làm càn, chỉ kéo Liễu Thanh Thanh đi mà không thèm nhìn Trương Đại Thiểu lấy một cái. Liễu Thanh Thanh vùng ra khỏi tay của Lưu Minh Viễn, tức giận nói: - Anh tránh ra. - Thanh Thanh, chỉ là một cuộc gặp xã giao bình thường thôi mà, tại sao em phải phản ứng kịch liệt như vậy? Lưu Minh Viễn nóng ruột, nước miếng văng lung tung: - Rất khó để được Tứ Thiểu để ý đến, em phải biết rằng bữa tiệc này bao nhiêu người thắp hương bái Phật đều không cầu được, còn em lại không biết tốt xấu...... Lưu Minh Viễn còn chưa nói xong thì thân hình cao lớn của Trương Đại Thiểu lại xuất hiện trước mắt Liễu Thanh Thanh rồi lạnh lùng quát lên: - Cút! Mắt Lưu Minh Viễn đỏ ngầu giống như là dã thú phát điên, ngực hô hấp lên xuống rất mạnh. Cho dù hắn kiềm chế cũng như kiêng kị Trương Đại Thiểu nhưng lúc này không nhịn được nữa nên bùng nổ ra, nổi giận đùng đùng gầm lên: - Họ Trương kia, mày đừng có ép người quá đáng, tao với bạn gái tao đang nói chuyện, mày dựa vào cái gì mà nhúng tay vào? Giọng nói quá lớn khiến mọi người đang khiêu vũ đều dừng lại hướng mắt về đây với ánh mắt ngạc nhiên, tại sao Trương Thiên và Lưu Minh Viễn lại to tiếng với nhau? Trương Đại Thiểu cười nhạo: - Tao thích bắt nạt mày đấy, mày làm được gì nào? - Mày..... Lưu Minh Viễn nhất thời chán nản, nét mặt già nua đỏ bừng lên, không nói được thêm câu nào nữa, đúng vậy, đang đứng giữa buổi tiệc thì hắn có thể làm gì được Trương Đại Thiểu? - Cút! Trương Đại Thiểu lại trừng mắt. Lưu Minh Viễn hít một hơi, cố gắng kiềm chế lửa giận, dù hắn đang rất giận nhưng vẫn còn chút lí trí, biết mình nên nhẫn nhịn nếu không thì hậu quả sẽ khó lường. Trừng mắt nhìn Trương Đại Thiểu bằng con mắt oán hận, sau đó hắn không nói thêm câu nào mà bước đi với khuôn mặt khó coi, tuy nhiên trong nháy mắt, ánh mắt cay độc của hắn khiến bất cứ kẻ nào nhìn vào cũng thấy khiếp sợ. Trương Đại Thiểu khẽ cười và không thèm để ý đến điều đó. Tất cả mọi người đều ồ lên, Trương Đại Thiểu mạnh mẽ đến nỗi Lưu Minh Viên cũng không dám phản kháng, bọn họ lại càng cảm thấy có hứng thứ với anh chàng này. - Được rồi, để tôi tặng quà cho Tâm Lam trước đã rồi đưa cô về. Trương Đại Thiểu quay đầu lại nói với Liễu Thanh Thanh. Liễu Thanh Thanh ngây người ra chỉ biết gật đầu. Trương Đại Thiểu đi đến trước mặt Tô Tâm Lam, lúc này Lưu Minh Viễn đang đưa cho Tô Tâm Lam một chuỗi vòng cổ kim cương: - Tô tiểu thư, sinh nhật vui vẻ, đây là vòng cổ kim cương đặt làm từ nước Mỹ, hy vọng cô sẽ thích. - Làm phiền Lưu công tử rồi, thật sự cảm ơn anh. Tô Tâm Lam mỉm cười nhạt nhẽo, đôi mắt cũng không sáng như những tiểu thư khác rồi thuận tay đưa cho người giúp việc của mình. - Tâm Lam, đây là quà sinh nhật của em, chúc em sinh nhật vui vẻ. Hoàng Hải Thiên nối gót Lưu Minh Viễn đưa ra một cái vòng tay bằng ngọc, nhìn qua cũng biết là giá trị không thua kém gì vòng cổ của Lưu Minh Viễn. Mặc dù Tô Tâm Lam chán ghét Hoàng Hải Thiên nhưng lúc này cô vẫn mỉm cười nhận lấy quà của hắn rồi cũng tiện tay đưa cho người giúp việc cầm. - Này, đây không phải Trương Thiên sao, cậu tặng gì cho Tâm Lam vậy? Hoàng Hải Thiên thấy Trương Đại Thiểu thì lớn tiếng hỏi. Nhìn Trương Đại Thiểu ăn mặc như vậy thì chắc quà tặng cũng sẽ rất đơn giản, hắn đã bị mất mặt trước Trương Đại Thiểu nên nghĩ đây là cơ hội để trả đũa. Quả nhiên mọi người nghe vậy thì đều tò mò nhìn chằm chằm vào Trương Đại Thiểu, bọn họ chờ đợi xem thử Trương Đại Thiểu có thể mang đến quà tặng gì. Trương Đại Thiểu mặc kệ lời châm biếm của Hoàng Hải Thiên, tự mình mang Mỹ dung đan do mình luyện chế lên đưa cho Tô Tâm Lam và nói: - Uống cái này có thể giúp cô trở nên hấp dẫn hơn, hy vọng cô mãi mãi quyến rũ, xinh đẹp như ngày hôm nay, sinh nhật vui vẻ. - Đây là cái gì? Có thể giữ được nhan sắc à? Tôi buồn cười chết mất, cái thứ này mà cũng gọi là quà sinh nhật à? Hoàng Hải Thiên ôm bụng cười ha hả, thật ra cười như vậy cũng không đúng nhưng hắn vẫn cố tình cười. Lưu Minh Viễn liên tục lắc đầu, khinh thường nói: - Nhà quê thì vẫn là nhà quê thôi, xem như tôi đã được mở rộng tầm mắt. Hai người này còn chưa dứt lời thì Tô Tâm Lam như là nhìn được món bảo bối, vội vàng nhận lấy món quà của Trương Đại Thiểu, vui mừng nói: - Đại Thiểu đẹp trai, anh tặng tôi thật sao? Tốt quá, thật sự cảm ơn anh, tôi rất thích. Cô cẩn thận cất quà của Trương Đại Thiểu vào người. Tô Tâm Lam từng chứng kiến khả năng y thuật nghịch thiên của Trương Đại Thiểu ở bệnh viện nên đối với viên thuốc giữ nhan sắc này cô vui mừng không thôi, cô nói rất thật lòng chứ không phải giả vờ gượng gạo như với hai tên trước đó. Lưu Minh Viễn và Hoàng Hải Thiên sắc mặt trở nên khó coi, cảm thấy người nóng bừng lên, hận là không thể bước lên trước để dạy cho tên kia một bài học. Vừa rồi bọn họ còn châm chọc món quà của Trương Đại Thiểu không đáng giá vậy mà bây giờ Tô Tâm Lam lại cẩn thận cất đi, còn đối với quà của bọn họ thì lại giao cho người giúp việc cầm. Rõ ràng là Tô Tâm Lam đã nhìn trúng được món quà tốt nhất. Nói chuyện với Tô Tâm Lam xong thì Trương Đại Thiểu xin lỗi để đưa Liễu Thanh Thanh về trước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT