Trong biệt thự, hai người Tô Tâm Lam và Liễu Thanh Thanh mặc đồ ngủ, nằm trên giường tâm sự vài chuyên riêng tư.
- Liễu Thanh Thanh, rốt cuộc anh chàng đẹp trai kia là ai?
Tô Tâm Lam ôm Liễu Thanh Thanh hỏi dò.
- Đàn ông như hắn tôi chưa từng thấy qua, tôi không thể nào nhìn thấu hắn được.
- Hắn chính là một tên lưu manh.
Liễu Thanh Thanh mạnh miệng nói, tuy nhiên không phải là cô không nhớ đến vụ hắn dùng ngon lửa viêm phù để cứu cô.
Hơn nữa Trương Đại Thiểu chỉ liếc mắt là biết dì mình bị đau, pháp nhãn và y thuật của hắn đúng là kinh người.
Ở chợ hoa cô gặp phải bà béo lừa đảo thì hắn đã lao ra bảo vệ cho cô khiến bà béo đáng ghét kia phải tự nhận mình là lừa đảo. Bản lĩnh của hắn thật sự khiến cho Liễu Thanh Thanh bị lay động.
Nếu Liễu Thanh Thanh gọi hắn là lưu manh thì trong lòng cô hắn giống một cái gì đó bí ẩn hơn.
- Con bạn chết bầm, có phải là động lòng rồi không?
Liễu Thanh Thanh đưa tay cù Tô Tâm Lam, hai cô gái ở đùa giỡn ầm ĩ trên giường, hai cái áo ngủ bị bung ra để lộ ra đùi và bụng trắng bóc, nếu Trương Đại Thiểu nhìn thấy chắc chắn sẽ chảy nước miếng.
Hai người con gái đang vui đùa thì bỗng nhiên cửa mở ra, là Trương Đại Thiểu.
Cả hai người đều ngẩn người ra, hắn kêu Liễu Thanh Thanh ra ngoài nói chuyện, 5 phút sau cô quay lại với vẻ mặt hoảng sợ, đau khổ.
Trương Đại Thiểu đã đem chuyện của Tứ Thiểu nói cho Liễu Thanh Thanh nghe, cô không ngờ là Tứ Thiểu lại ác như vậy, cô thấy lo lắng.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau Trương Đại Thiểu ngủ thẳng đến 9h mới dậy, định đi ra chợ để kiếm vận may xem thử có bán được viên Hồi xuân đan nào nữa không.
- Đại Thiểu đẹp trai, có cơm rồi, lại ăn cùng đi.
Hai cô nàng Tô Tâm Lam và Liễu Thanh Thanh vừa mới dọn ra một bàn đồ ăn, thấy hắn đi xuống lầu thì liền nhiệt tình mời.
Hắn đương nhiên là không khách khí nên nhận lời ăn cùng với hai cô gái, đồ ăn rất ngon, tay nghề của hai cô này cũng không tệ lắm.
Chẳng qua là do Liễu Thanh Thanh có lòng và hứng thú.
Tô Tâm Lam nhìn Trương Đại Thiểu xong lại nhìn Liễu Thanh Thanh, không biết tối qua rốt cuộc hắn đã nói gì với Thanh Thanh.
Lúc này Tô Tâm Lam nhận được điện thoại là trong bệnh viện không có đủ nhân viên nên cô phải quay về hỗ trợ cho bệnh viện, cô vội vàng nhắn nhủ vài câu với Liễu Thanh Thanh rồi cầm lấy quần áo chạy đi.
Tuy nhiên lúc này chuông cửa vang lên, vừa đẩy cửa ra thì sắc mặt cô liền thay đổi.
- Hoàng Hải Thiên, anh đến đây làm gì?
Trương Đại Thiểu quay đầu lại nhìn thì thấy có một người thanh niên đẹp trai, phong độ, cao to đứng ở cửa.
Gã thanh niên đó cầm trên tay một bó hoa hồng, trên mặt nở một nụ cười ấm áp:
- Tâm Lam, đây chính là 999 bông hoa hồng thay cho tấm lòng của anh, tặng em.
Tô Tâm Lam không thèm nhòm ngó gì đến bó hoa kia mà xụ mặt xuống, nói:
- Hoàng Hải Thiên, tôi đã nói rất rõ là tôi không thích anh rồi mà, anh đừng làm phiền tôi nữa.
Hoàng Hải Thiên khồng hề giận mà vẫn mặt dày, nói:
- Tâm Lam, bây giờ thì em không thích anh nhưng một ngày nào đó sẽ thích, chỉ cần em chưa có bạn trai thì anh vẫn có quyền theo đuổi em.
Tô Tâm Lam nhức đầu, cô thật sự không đựng nổi Hoàng Hải Thiên nữa, hắn dai như đỉa đói.
- Ai nói tôi không có bạn trai?
Hoàng Hải Thiên ngẩn người ra, không còn vẻ tươi cười nữa.
- Em, em có bạn trai rồi sao? Hắn là ai vậy?
- Tâm Lam, cô đứng ở cửa làm gì vậy?
Trương Đại Thiểu đi tới, hắn đang chuẩn bị ra chợ bán thuốc kiếm tiền.
Hoàng Hải Thiên tràn ngập lòng thù địch, liếc nhìn Trương Đại Thiểu rồi nói:
- Không phải là hắn chứ?
Hắn chỉ vào mặt Trương Đại Thiểu, trong mắt hiện lên sự khinh thường cùng oán hận, nói như ra lệnh:
- Nghe đây tiểu tử, sau này tránh xa Tâm Lam ra, bằng không thì đừng trách tao.
Hoàng Hải Thiên vừa nhìn Trương Đại Thiểu là đoán được Tô Tâm Lam dùng Trương Đại Thiểu để làm bia chắn, vì hắn nghĩ rằng Tô Tâm Lam sẽ không bao giờ để ý đến một người quê mùa như vậy.
Tuy nhiên phòng của Tô Tâm Lam hắn cũng chưa được đi vào mà Trương Đại Thiểu lại từ trong đó đi ra, xem ra quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, cơn giận của Hoàng Hải Thiên lại kéo đến.
Nếu không phải Tô Tâm Lam đang đứng trước mặt thì chắc chắn hắn đã dạy cho Trương Đại Thiểu một bài học rồi.
Trương Đại Thiểu chỉ cần liếc mắt là biết được suy nghĩ của Hoàng Hải Thiên nên hắn cũng không thèm để ý mà lạnh lùng quát một tiếng:
- Cút.
Hoàng Hải Thiên bị Trương Đại Thiểu đuổi như vậy thì bất giác run lên.
Vốn nghĩ mình đường đường là con trai của Cục phó Cục Cảnh sát, vậy mà tên nhà quê Trương Đại Thiểu này lại dám ra lệnh cho hắn rồi bắt hắn phải tạ ơn xin cáo lui vậy.
Ai mà ngờ hắn chẳng những không sợ mình mà còn dám kêu mình cút đi như vậy chứ.
- Có dũng khí, hy vọng sau này mày vẫn sẽ giữ được dũng khí ấy.
Trước mặt Tô Tâm Lam, Hoàng Hải Thiên không dám làm chuyện xấu nên chỉ nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo Trương Đại Thiểu mà thôi. Trong lòng hắn đã ban án tử hình cho Trương Đại Thiểu nên sau này nhất định phải cho người đến dạy dỗ tên tiểu tử ấy.
- Tâm Lam, anh biết em chưa có bạn trai, em không cần gạt anh, trong lòng em cũng không phải không biết, tại sao cứ phải từ chối anh như vậy?
Hoàng Hải Thiên vẫn nuôi hy vọng và quấn lấy Tô Tâm Lam.
Tô Tâm Lam dửng dưng, hờ hững nói:
- Tôi phải đi làm, đừng ngán đường tôi.
Nói xong thì đẩy Hoàng Hải Thiên ra ngoài.
Hoàng Hải Thiên lập tức đuổi theo, kéo tay Tô Tâm Lam lại:
- Anh đưa em đi.
- Buông tay tôi ra.
Tô Tâm Lam giận dữ, giật mạnh tay mình ra khỏi tay Hoàng Hải Thiên:
- Có người đưa tôi đi rồi, không cần anh.
Nói xong cô quay đầu lại cười với Trương Đại Thiểu:
- Đại Thiểu đẹp trai, còn đứng đó làm gì, không phải anh nói là đưa tôi đến bệnh viện sao?
Sắc mặt của Trương Đại Thiểu có vẻ không hài lòng, quan hệ giữa hắn và Tô Tâm Lam cũng không tệ nhưng không có nghĩa là cô được quyền lấy hắn ra làm bia đỡ đạn, lúc này hắn muốn phất áo bỏ đi.
Nhưng hắn để ý trong ánh mắt của Tô Tâm Lam vừa có sự cầu xin và xin lỗi, chợt nghĩ đến việc ngày hôm qua cô gái này vì mình mà gọi cảnh sát báo nguy, lại còn gọi Liễu Thanh Thanh đến giúp đỡ thì lòng hắn mềm nhũn đi và nhanh chóng đi về hướng Tô Tâm Lam.
Hoàng Hải Thiên giận đến tái mét mặt mày:
- Tiểu tử, đứng lại, mày dám đưa Tâm Lam đi thử xem.....
Hoàng Hải Thiên còn chưa mắng xong thì đã bị ăn một cú đá của Trương Đại Thiểu vào bụng khiến hắn kêu lên đau đớn và ôm bụng lăn lê dưới đất, không đứng lên nổi.
Tất nhiên là giờ có giận cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Tô Tâm Lam há hốc mồm, không thể tưởng tượng được là Trương Đại Thiểu lại dũng mãnh như vậy, sau đó cô nhớ lại việc đến Lưu Minh Viễn mà Trương Đại Thiểu cũng dám đánh thì dần lấy lại bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play