“Thảo dân nguyện ý.” Tiếu Đồng cuối cùng vẫn là xuất cung.
Già La Vũ phục hồi thân phận trước kia của hắn, chính là thiếu tướng với danh nghĩa giám sát quân doanh Phương Minh. Nơi đó cách kinh thành không đến trăm dặm, là trọng điểm đóng quân của kinh đô và vùng lân cận.
Tiếu Đồng xuất cung, nhập ngũ, hết thảy đều không có cơ hội đi thăm Già La Diêu. Hắn ẩn ẩn đoán được Mộng nhi là nữ nhi, Già La Diêu vì hắn mà sinh hạ một nữ hài tử.
Tuy trí nhớ hỗn loạn không rõ, nhưng Tiếu Đồng vẫn có thể suy ra toàn bộ sự việc. Hắn hiện tại đã biết nơi Tiếu Duệ ở, từ nay sẽ không còn trăn trở, trừ bỏ chúc phúc và vui mừng cho hắn, không còn băn khoăn gì nữa. Nhưng vẫn là cảnh trong mộng kia, thường xuyên xuất hiện một nam tử không rõ mặt, lại càng ngày càng giống với Già La Diêu. Chuyện này gây cho hắn cảm giác đau lòng cùng yêu thương.
Hắn hóa ra đã sinh tình cảm với Già La Diêu, hiện tại lại phát hiện trước kia hai người từng là tình nhân, tâm tình càng thêm phức tạp. Hắn bức thiết muốn biết nơi ở của Già La Diêu, chỉ hận mình sức lực kém cỏi, không có sự lựa chọn.
Không biết hoàng thượng có tính toán gì, cũng không biết Già La Diêu cùng Mộng nhi ở chốn nào. Hắn hiện tại chỉ hy vọng Già La Diêu có cách tìm được mình, dù sao y cũng là nhiếp chính vương thủ đoạn thông thiên.
Già La Diêu quả thật có biện pháp tìm được hắn. Tại thời điểm trận tuyết đầu tiên bắt đầu mùa đông, Già La Diêu mang theo Mộng nhi hoàn toàn biến mất khỏi hoàng cung.
Già La Vũ nghe được tin cũng không lấy làm ngạc nhiên.
“Không hổ là hoàng thúc. Ở trong cung bốn tháng, đã là giới hạn của người.”
Già La Vũ trầm ngâm một lát. Hắn gọi tâm phúc: “Giám sát những người đó, có bất thường lập tức thông tri trẫm.”
“Tuân chỉ.”
Hắn tiếp đến xoay người đi tới hậu cung.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.”
Thái hậu đang hành lễ ở phật đường. Từ khi hoàng thượng chấp chính nàng liền tới nơi này, một lòng thành kính với đức phật.
“Hoàng thượng hôm nay sao lại rảnh rỗi tới nơi này thăm ai gia?”
Thái hậu là một người rất ôn nhu. Nàng hai mươi mấy tuổi đã thủ tiết, đến nay đã hơn mười năm. Cuộc sống buồn tẻ nơi hậu cung dần dần làm tiêu hao dung nhan mĩ mạo của nàng, tuy rằng tuổi còn trẻ, vẫn được chăm sóc an dưỡng, nhưng tâm tình đã chai sạn rất nhiều.
“Mẫu hậu,” Già La Vũ phất tay cho đám hạ nhân toàn bộ lui ra, ngồi bên cạnh thái hậu: “Hoàng thúc đã ly khai.”
Thái hậu tay cầm tràng hạt không khỏi run lên, nhẹ giọng thở dài: “Y mặc dù không còn là nhiếp chính vương, nhưng thế lực vẫn không thể khinh thường. Hoàng nhi bất cứ lúc nào, trăm triệu không thể coi khinh y.”
“Trẫm chưa từng coi khinh hoàng thúc. Trẫm biết sớm muộn gì hoàng thúc cũng rời đi.” Già La Vũ nhìn thẳng thái hậu, chậm rãi nói: “Trẫm chỉ hy vọng, mẫu hậu có thể buông tha hoàng thúc.”
Thái hậu sắc mặt trắng nhợt, trên mặt hiện lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh đã thu liễm, trấn tĩnh nói: “Ý Hoàng thượng là gì?”
“Mẫu hậu, trẫm không còn là tiểu hài tử. Trẫm đã biết sự tình thích khách hai năm trước.”
Thái hậu nhìn khuôn mặt kiên định của hài tử thân sinh, đáy lòng bỗng sinh ra một cỗ áy náy. Nàng không nói gì, tựa hồ là cam chịu.
Già La Vũ yên lặng một lát, nhẹ nhàng nói: “Mẫu hậu, trẫm còn nhớ rõ mới hôm nào, khi phụ hoàng vừa qua đời, người còn ôm ta ở Thần Loan cung khóc. Sau đó hoàng thúc đến, người kéo tay ta nói ‘Nhớ kỹ sau này ngươi có hoàng thúc, hết thảy đều phải nghe lời hoàng thúc’.”
Hắn tựa hồ nhớ lại trước đây cảnh cùng thái hậu cô nhi quả phụ, lúc đấy thái hậu lại tự lực nan chi, mẹ con hai người đều ít tuổi, suýt nữa bị cung biến cắn nuốt. May mắn là hoàng thúc đúng lúc chạy về, bảo trụ địa vị thái tử của hắn, hắn mới thuận lợi đăng cơ, chống đỡ được đến nay. Nhưng vì sao hiện tại mọi sự lại thay đổi? Mẫu hậu ôn nhu không màng ngoại sự bỗng trở nên tâm ngoan thủ lạt, cấu kết ngoại nhân, năm lần bảy lượt xuống tay với hoàng thúc. Đây là vì sao?
Hắn chính là đem nghi vấn trong đáy lòng hỏi ra.
Hốc mắt thái hậu đỏ dần, quay đầu nức nở: “Ta biết như vậy thực có lỗi với hoàng thúc ngươi, chính là ta không có cách nào khác… Ta ngày ngày tại phật đường ăn chay niệm phật, là hy vọng phật tổ có thể tha thứ cho tội nghiệt của ta. Chính là ta không muốn…”
“Không phải chính là người muốn tính mạng của hoàng thúc sao?”Già La Vũ đứng lên, tức thì lửa giận trong đáy lòng cũng ngùn ngụt dấy lên: “Cái gì không có cách nào chứ? Hai năm nay trẫm giám sát thế lực của hoàng thúc chính là tan rã, y luôn an phận ở tây nam, thế còn chưa đủ sao? Người đừng quên, y dù sao cũng là quân thần của Đại Tề quốc ta, là cánh tay phải trụ cột triều đình, từng lập chiến công hiển hách. Không nói y là hoàng thúc của trẫm, chính là đối với một thần tử bình thường, người cũng không thể làm như vậy.”
Một hàng lệ chậm rãi hạ xuống trên hai gò má thái hậu. Nàng thống khổ nói: “Ngươi không hiểu… ngươi không hiểu… ngươi vốn không hiểu…”
“Mẫu hậu, nhi thần thật sự không hiểu, người vốn không phải là người như vậy, vì sao phải làm thế? Người có chuyện gì không thể nói cho trẫm? Trẫm giờ đã trưởng thành, người không cần phải vì trẫm mà phân ưu.”
Già La Vũ lo lắng bổ nhào vào lòng thái hậu. Hắn thật sự không rõ mẫu thân từng đối hoàng thúc vạn phần tín nhiệm, vì sao lại biến thành như vậy, duy nhất chỉ có thể là…
“Có phải hay không hoàng tổ mẫu… có phải hay không hoàng tổ mẫu trước khi qua đời dặn người làm như vậy?”
Thái hậu chấn động cả người. Nàng đứng thẳng bất động cả nửa ngày, cuối cùng mặt tái nhợt, nghiêm giọng nói: “Năm đó Hoàng tổ mẫu ngươi bệnh nặng, gọi ta đến bên giường đã bí mật dặn dò, sau khi lo hậu sự của người xong, phải làm cho hoàng thúc ngươi, xuống dưới đó bồi người.” Thân mình nàng run lên, tựa như do sợ hãi nhớ lại ý chỉ của thái hoàng thái hậu năm đó. Nguyên lai năm đó Già La Diêu cùng Già La Duyên cùng nhau lớn lên, sau khi bị trúng độc khiến đôi chân không còn trọn vẹn, Già La Diêu bị mất tư cách ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Già La Duyên không biết vì sao đoán được chân tướng sự việc, đối Già La Diêu luôn một bụng áy náy, lúc nào cũng chiếu cố quan tâm y, lại dần dần đối với đệ đệ này nảy sinh ý muốn không an phận. Thái hoàng thái hậu cùng hắn là mẫu tử đương nhiên nhìn ra tâm tư hắn, trong lòng không khỏi lo sợ. Thế là người quyết tâm lần thứ hai hạ độc Già La Diêu, lần này chính là muốn tính mạng của y. Ai ngờ Già La Diêu bởi vì nhiều năm vẫn uống thuốc trị liệu độc tố ở chân, sinh ra sức chống cự với độc tố, gặp đại nạn không chết, cuối cùng bị phế đi hai chân.
Già La Diêu trải qua việc này biết rõ nguy hiểm nếu còn lưu lại kinh thành, liền dâng tấu xin đi trấn thủ quân doanh. Già La Duyên cũng vì thế mà quay lưng với mẫu thân, từ đó về sau mẫu tử hai người thành người dưng nước lã. Sau đó Tề Văn đế bệnh nặng, Già Là Duyên dưới sự trợ giúp của Già La Diêu thuận lợi đăng cơ, kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho đệ đệ hắn vinh quang cùng tín nhiệm cao nhất. Tâm tư hắn đã dành cho Già La Diêu, đối việc hậu cung cũng không hứng thú, chỉ có mình Già La Vũ là hài tử. Trong lòng lại có khúc mắc khó có thể cởi bỏ, luôn buồn bực không vui, cuối cùng chưa tới ba mươi tuổi, đương lúc tráng niên liền qua đời.
Thái hoàng thái hậu lúc đó cực kỳ bi ai, nhưng phải dựa vào tương trợ của Già La Diêu mới có thể đưa tôn tử lên ngôi vị hoàng đế, đối với đứa con tự mình nuôi lớn tâm tư ngày càng phai nhạt. Lại nói tiếp, chung quy là người có lỗi với y trước đây. Chính là tiểu hoàng đế Già La Vũ càng lớn, thái hoàng thái hậu hoảng sợ nghĩ đứa nhỏ này lại đi theo vết xe đổ của phụ hoàng nó. Hắn đối Già La Diêm là một loại tình cảm trẻ con độc chiếm kỳ lạ, đối người khác cũng không mấy khác biệt nhưng trong lòng thái hoàng thái hậu lại cực đại bất an. Một khi dính vào, sợ như ngựa đã lên cương. Chính xác đó chính là suy nghĩ của thái hoàng thái hậu lúc đó. Hơn nữa Già La Diêu yêu thích nam sắc, bí mật này cơ hồ mọi người đều biết. Người nơm nớp lo sợ tìm cách bảo hộ tôn tử này, nghĩ đủ biện pháp cách ly hắn với Già La Diêu, lại càng cảm thấy lực bất tòng tâm. Bởi vậy, thời điểm trước khi người lâm chung, sợ hãi lịch sử lặp lại, đã truyền thái hậu vào, bí mật phân phó nàng: Nếu Già La Diêu rời khỏi kinh thành không muốn quay về, không cần tính chuyện nữa. Nhưng vạn nhất Già La Diêu trở lại kinh thành, tuyệt không thể lưu lại tính mạng y. Này không chỉ phòng ngừa tiểu hoàng đế đối hoàng thúc nảy sinh tình cảm bất đạo không thể xoay chuyển, kỳ thật cũng vì bảo tồn thế lực tiểu hoàng đế, làm hắn chân chính nắm quyền, không thể chịu khống chế của bất kỳ kẻ nào.
Do vậy khi Già La Diêu vội vã trở về chịu tang thái hoàng thái hậu, ở hậu điện liền bị tập kích, âu cũng là an bài của thái hậu. Bởi vì khi đó nàng phát hiện Già La Diêu lại hoài thai. Nàng sợ Già La Diêu khi có con nối dõi, liền sẽ nảy sinh ý nghĩ không an phận, bởi vậy không để ý đến nhắc nhở trước khi lâm chung của thái hoàng thái hậu, an bài người ám sát y, lại phát hiện nhiếp chính vương không phải dễ đối phó.
Thái hậu lúc ấy cả ngày lo lắng, bị áy náy cùng lo sợ bao phủ, chỉ ngày ngày ở phật đường cầu nguyện. Thẳng đến khi Già La Diêu sinh hạ một nữ hài, nàng mới thở dài yên tâm, dựa theo phân phó của thái hoàng thái hậu, chủ động đến gặp Già La Diêu ủy thác y rời kinh, quay về nắm quyền ở phương tây, không muốn y còn nảy sinh ý niệm gì khác. Nhưng năm nay lại nghe được tin Già La Diêu hồi kinh, lại biết được bên cạnh có thiếu niên y thương yêu, thái hậu trên dưới khiếp sợ, liền tuân theo di chiếu của thái hoàng thái hậu, nghĩ muốn lấy bằng được mạng y. Đây là nguyên nhân vì sao Già La Diêu trên đường đến biệt viện bị tập kích.
Già La Vũ một thân mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ tới sự việc lại có nhiều ẩn tình như vậy, nguyên lai chính vì mình mà dẫn đến hoàng tổ mẫu cùng mẫu hậu muốn sát hại hoàng thúc.
“Mẫu hậu, người như thế nào biết được bí mật hoàng thúc là ám song?”
Thái hậu cười buồn bã: “Ngươi cho là chỉ có ngươi an bài mật thám bên người y sao?”
“Chính là lý do vì sao người lại cùng đám người Hạ quốc câu kết?” Già La Vũ tức giận nói: “Hạ quốc cùng nước ta quan hệ nhạy cảm, hai năm trước vừa chinh chiến, lại còn hành vi kết cấu ngoại nhân này sao người có thể làm?”
Thái hậu cúi đầu, thấp giọng nói: “Việc này không trách ta được. Thái hoàng thái hậu ngươi là người Hạ quốc, người cũng coi như mang nửa dòng máu người Hạ. Mật thám bên người hoàng thúc ngươi đều là khi người còn sống an bài, mẫu hậu chẳng qua là người đi sau.”
Già La Vũ cả kinh nói: “Vậy chẳng phải bên người hoàng thúc là gian tế Hạ quốc?”
Thái hậu nói: “Ngươi không cần lo lắng. Ngươi nếu nghĩ không muốn ta gây khó xử hoàng thúc, chuyện này ta liền ngừng tay. Lập tức kêu bọn họ dừng lại.”
Già La Vũ giậm chân nói: “Mẫu hậu người quá ngây thơ rồi. Đám người Hạ quốc trên danh nghĩa nghe lời người phân phó, đáy lòng là muốn tính mạng của hoàng thúc, kỳ thật bọn chúng sẽ không nghe mệnh lệnh mà hành động đâu.”
Thái hậu sửng sốt một lát, chần chừ nói: “Sẽ không. Không phải ngươi nói đã an bài người theo y? Lần trước chính là ngươi kịp lúc đưa người đến cứu y, ngăn không cho y tiến cung sao.”
Đến đây Già La Vũ đã lo lắng không chịu nổi. Kỳ thật lần đó là trùng hợp, bởi hắn căn bản không có an bài người bên cạnh hoàng thúc, mà là an bài người bên thái hậu. Ngày đó thấy thái hậu hành xử bất thường, hắn biết rõ có chuyện nên mới phái người đi theo. Chính là lời này không cách nào nói cho thái hậu.
“Mẫu hậu, trẫm còn có việc, cáo lui trước.” Hắn nói xong liền vội vã rời đi, an bài người lập tức đi tìm nơi ở của Tĩnh vương gia, tra rõ kẻ nào là nội gián bên người vương gia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT