Trải qua sự quấy rối của Mộng Nhi, nguyên bản ngượng ngùng cùng khó xử sau khi quan hệ đều tan thành mây khói, thái độ hai người đều tự nhiên hơn nhiều, về mặt quan hệ thể xác lại càng thêm thân mật.

Sau ngày hôm ấy, quan hệ của Già La Diêu cùng Tiếu Đồng bị Mộng Nhi gây sức ép đến độ coi như bán công khai luôn. Người trong phủ không nhiều lắm, nhưng bọn họ đều là những kẻ cực kỳ khôn khéo, không một người dám nhiều chuyện. Nhưng hôm nay Mộng Nhi ngữ phá thiên kinh (nói một câu mần người ta thảng thốt hoảng hốt choáng váng…gì gì đó), làm Tiếu Đồng sợ đến biến sắc.

Già La Diêu hậm hực nói: “Tử Hà tên này, sao có thể nói lung tung thế chứ.”

“Tử Hà thúc thúc nói không đúng ạ?” Mộng Nhi nghi hoặc chớp chớp đôi mắt to tròn, đột nhiên chui vào lòng Tiếu Đồng, siết lấy y phục hắn nói: “Tiếu thúc thúc, con thích thúc lắm. Thúc làm ba ba con đi mà.”

“Ba ba?”

“Phụ thân nói ba ba chính là mẫu phụ của con. Đúng không phụ thân?”

Già La Diêu nhất thời không kịp trở tay. Trong lúc vô ý y từng nói qua với con gái về việc này, nhưng không ngờ trí nhớ bé con lại tốt như vậy, có thể nhớ đến tận bây giờ.”

Tiếu Đồng liếc nhìn Già La Diêu, trong lòng có chút nghi hoặc. Hắn biết thời đại này hầu như không có ai cho con gọi là “ba ba” hết, đột nhiên xuất hiện từ ngữ hiện đại quen thuộc như vậy, khiến hắn không tự chủ được nhớ đến Tiếu Duệ.

“Mộng Nhi, chuyện này….” Già La Diêu xấu hổ đến không biết phải giải thích với con gái như thế nào, nhưng ánh mắt lại mang theo chút chờ mong nhìn về phía Tiếu Đồng.

“Mộng Nhi thích Tiếu thúc thúc như thế thì để Tiếu thúc thúc làm cha nuôi của Mộng Nhi nhé.” Tiếu Đồng cười hôn Mộng Nhi một cái.

Mộng Nhi không hiểu cha nuôi là gì, nhưng chữ ‘cha’ cũng còn biết, liền vui vẻ cười đáp: “Thế từ giờ Mộng Nhi sẽ gọi là Tiếu thúc thúc là ba ba được không?”

Tiếu Đồng nhìn tiểu thiên sứ trong lòng mà cực kỳ yêu thương.

“Được. Đương nhiên là được rồi.” Nói rồi trộm nhìn Già La Diêu, liền thấy Già La Diêu vừa mừng vừa sợ nhìn mình.

Vui đến vậy sao?

Ánh mắt này khiến Tiếu Đồng nghi hoặc, hắn có một ảo giác kì lạ, như thể Mộng Nhi là đứa con gái thất lạc nhiều năm của hắn, đến giờ mới nhận lại vậy.

Mộng Nhi mãn nguyện ngồi trong lòng hắn. Già La Diêu cười nói: “Mộng Nhi có ba ba là không cần phụ thân nữa à?”

“Cần chứ! Mộng Nhi muốn cả phụ thân lẫn ba ba!” Tiểu công chúa bá đạo tuyên bố, kéo tay Già La Diêu cùng Tiếu Đồng đặt cùng một chỗ, rồi mới lấy hai bàn tay nhỏ xíu bao lấy, cao hứng lay lên lay xuống.

Già La Diêu nở nụ cười nhìn sang chỗ khác, che lại nước mắt bất chợt dâng đầy trong mắt.

Đã bao nhiêu ngày đêm rồi. Kể từ khi Bạch Thanh Đồng mất tích đã là bao nhiêu ngày đêm ảo tưởng đến ngày này, nhưng khi ngày này thật sự đến, y lại phát hiện bản thân yếu đuối đến không thể thừa nhận được.

Cho dù Tiếu Đồng vĩnh viễn cũng không nhớ ra y đã từng là ai, nhưng chỉ cần hắn vẫn là hắn, hắn còn thương y, Già La Diêu liền không còn cầu mong gì hơn nữa.

Tối đến Tiếu Đồng nằm trên giường, nhớ lại chuyện ban chiều, trong lòng trĩu nặng.

Thật ra hắn có thấy được nước mắt của Già La Diêu, dù chỉ là vài giọt vô hình rơi, rất nhanh đã bị y giấu đi, nhưng Tiếu Đồng vẫn thấy rất rõ ràng, chỉ là ra vẻ không biết, vẫn dỗ dành Mộng Nhi chơi đùa. Nhưng không thể phủ nhận, một khắc kia hắn thật sự rung động tận tâm can.

Người nam nhân kia yêu hắn.

Chuyện này thật minh xác diễn ra trước mắt hắn. Hắn đột nhiên sâu sắc cảm nhận được giữa hắn và nam nhân kia có một mối liên kết không thể chia lìa. Hơn nữa cùng Mộng Nhi tựa hồ cũng có liên hệ huyết thống mơ hồ.

Đây là sao? Rốt cuộc đã từng xảy ra chuyện gì? Mộng Nhi có phải là con gái của hắn không? La lão gia rốt cuộc là ai?

Tiếu Đồng một đêm mất ngủ, trong đầu tràn ngập hình ảnh Già La Diêu thầm rơi lệ sau lưng hắn. Sự yếu đuối vì hỉ cực (vui mừng cực độ) mà rơi lệ này khiến hắn thương tiếc không thôi.

Hắn rốt cuộc không thể nằm thêm được, đứng dậy khoác thêm áo, lẻn ra khỏi phòng, hướng sân của Già La Diêu mà đi.

Đến cửa phòng, hắn do dự một lát, nâng tay đẩy vào, cửa phòng chưa cài then, cọt kẹt mở ra. Hắn lại ngần ngừ một lát mới chầm chậm tiến vào.

Đi tới bên giường, màn chậm rãi vén lên, người nọ nằm trên giường lẳng lặng nhìn hắn.

Tiếu Đồng sau đó ngược lại không chút do dự, ôn nhu mỉm cười với y.

Người nọ kéo cổ tay hắn, Tiếu Đồng thuận thế ngã xuống giường.

Một đêm ôn tồn, nhu tình mật ý, Tiếu Đồng cảm thấy tim mình lại lưu lạc thêm một tầng.

Sáng sớm hôm sau, hắn nhớ hôm nay là ngày hẹn với Già La Bảo, liền đến chỗ Cao quản gia báo nghỉ, vội vàng đi đến chỗ hẹn. Ai ngờ đợi hết nửa ngày, Già La Bảo lại không đến.

Tiếu Đồng buồn bực, đi hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng tìm được đến phủ An Thân Vương.

Hắn vốn tưởng rằng lấy thân phận bản thân, muốn vào Vương phủ chắc chắn sẽ bị gây khó dễ. Nhưng lại không cam lòng bị Già La Bảo cho leo cây, nên vẫn lớn mật đến tận nơi gõ cửa. Ai ngờ tên tiểu tư trong cửa lại quen hắn, thấy hắn liền thuận miệng nói: “Bạch công tử? Sao lại là ngài? Lâu lắm rồi không thấy ngài tới a.”

Tiếu Đồng ậm ừ một tiếng, nói: “Ta đến tìm Vương gia nhà ngươi.”

Gã tiểu tư kia nhiệt tình đáp: “Mời vào! Mời vào! Ngài mau vào đi. Vương gia đang ở hậu viên đó.”

Tiếu Đồng thấy hắn không có ý đi báo, không khỏi thầm giật mình trước mức độ thân quen của Bạch công tử kia cùng Già La Bảo, bất động thanh sắc đi thẳng vào hậu viên.

Mãi cho đến khi hắn đã đi xa, tên tiểu tư mới giật mình nhớ ra: Bạch công tử không phải đã mất tích hai năm nay rồi sao? Sao đột nhiên lại trở lại thế này?

Già La Bảo đang ở trong đình hậu viên buồn khổ tự rót tự uống. Y bị hoàng thúc cảnh cáo, không dám đi gặp Bạch Thanh Đồng, đành muộn thanh phát đại tài, thả lão hữu cáp tử (nói chung là ngồi buồn rười rượi nhớ nhung… thằng bạn thân).

Ai ngờ một ngụm rượu còn chưa nuốt hết, liền thấy Tiếu Đồng nghênh ngang tới cửa, không khỏi “phụt –––” một tiếng phun hết rượu ra ngoài.

“Ngươi, ngươi… ngươi vào cách nào thế?”

Tiếu Đồng nhìn bộ dáng sợ hãi của Già La Bảo, tâm tình cũng khá hơn nhiều, vén vạt áo một cái, không khách khí ngồi xuống chỗ đối diện, đáp: “Đi vào.”

“Ngươi, ngươi…” Già La Bảo tức giận đến run cả tay. Bỗng nhiên nhớ tới lời cảnh báo của hoàng thúc, biến sắc, vội hỏi: “Thanh Đồng, ấy nhầm, Tiếu công tử, chuyện là, hôm nay ta bận chút việc, phải ra ngoài ngay bây giờ, không thể ở lại tiếp đón. Ngươi xem…”

Tiếu Đồng tự nhiên khoát tay, cầm bầu rượu tự rót một ly: “Không sao đâu, ngươi bận thì cứ đi. Ta ở đây chờ ngươi được rồi.”

Già La Bảo tức đến phùng mang trợn má. Chưa bao giờ gặp một ai mặt dày như thế.

Y hiểu rõ tính cách của cái tên bạn nối khố này, lại không thể cương quyết đuổi hắn đi, đơn giản cũng không thể tìm được cớ gì hay ho, đành hậm hực ngồi xuống, hỏi: “Làm sao ngươi tìm được đến đây?”

“Dưới cái mũi có cái mồm, hỏi thăm chứ gì nữa.” Tiếu Đồng tủm tỉm cười nói: “An Thân Vương ở kinh thành rất nổi tiếng nha, hỏi một chút đã biết rồi.”

Già La Bảo nổi giận: “Ta biết bội ước hôm nay là ta sai, bất quá ta cũng có cái khó xử của ta, chuyện trước kia của ngươi cũng đừng có hỏi làm gì. Có hỏi ta cũng không nói đâu.”

Tiếu Đồng sửng sốt, không nghĩ đến y lại nói như vậy. Trầm ngâm một lát, nói: “Nhưng thân phận trước kia của ta có chỗ nào phiền toái hay sao? Hay là… có người nói gì với ngươi rồi?”

Già La Bảo chán nản uống rượu, không nói không rằng, Tiếu Đồng hỏi thêm mấy chuyện khác y cũng chẳng trả lời.

Tiếu Đồng cười cười, giơ chén rượu thoải mái nói: “Ngươi không nói cũng được. Ngươi gọi ta là ‘Thanh Đồng’, tên gác cửa gọi ta là ‘Bạch công tử’. Ta nghĩ trong kinh thành này quen biết với An Thân Vương ngươi như vậy, hẳn người tên Bạch Thanh Đồng kia nhất định không nhiều lắm. Cùng lắm thì ta hao chút khí lực, đi hỏi thăm một chút là biết.”

Già La Bảo nhảy dựng lên.

Tên Bạch Thanh Đồng này có quan hệ không đơn giản với Nhiếp chính vương, người biết đến trong kinh thành cũng không phải ít. Hơn nữa hiện tại Lưu tướng quân quay về kinh thuật chức (báo cáo công tác), ngay cả tên Triệu tam thiếu gia kia cũng quay về luôn, không chừng hôm nào đó Tiếu Đồng đi trên đường lại đụng phải người quen cũ cũng nên.

Già La Bảo đổ một đầu mồ hôi lạnh. Nếu để tiểu tử này tự đi hỏi, không chừng lại nghe được tin đồn nhảm nào đó, đến lúc đó nói không chừng hoàng thúc lại giận cá chém thớt đổ lên đầu hắn thì nguy.

Hắn gấp đến mức đi vòng vòng quanh đình, căm hận Lâu Tĩnh Đình năm trước đã nhậm chức ở phương Nam, đến giờ ngay cả người quân sư hắn cũng không có.

Tiếu Đồng nhìn bộ dáng kia của hắn, lấy lùi làm tiến nói: “Ta biết ngươi cũng khó xử, không làm khó dễ ngươi nữa. Ta cáo từ trước. Chuyện còn lại ta sẽ tự tìm cách.”

“Đừng! Ngươi chờ đó!”

Già La Bảo rốt cuộc đánh không lại thuật công tâm của Tiếu Đồng, một mạch túm lấy kẻ chuẩn bị ra khỏi đình kéo tuột lại.

***

Tiếu Đồng trở lại La phủ đã là xế chiều, vừa vào cửa liền thấy Mộng Nhi lao về phía mình.

“Ba ba đã về rồi!”

Tiếu Đồng cảm thấy ấm áp trong lòng, chợt sinh ra một loại ảo giác, như thể đã quay lại kiếp trước, thành gia lập nghiệp, sinh một đứa con gái đáng yêu xinh xắn. Chiều nào đi làm về con gái đều ở cửa đón, có vợ đã chuẩn bị sẵn bữa ăn ngon lành chờ đợi hắn.

Chuẩn mực gia đình ba người kinh điển biết bao a.

Tiếu Đồng quả thực muốn lão lệ tung hoành (người già rớt nước mắt tùm lum _ __|||) Đáng tiếc là đi hồi lâu mà vẫn không thấy thân ảnh Già La Diêu đâu.

“Lão gia đâu?” Tiếu Đồng hỏi nhũ mẫu.

Nhũ mẫu không rõ đáp: “Không biết. Sáng nay lão gia cùng Cao quản gia ra ngoài, đến giờ chưa thấy về.”

Tiếu Đồng ngẩng đầu nhìn sắc trời. Lúc này đã nhập thu, sắc trời tối rất sớm, mây đen dày đặc từ phía chân trời ùn ùn kéo đến, có vẻ như sắp đổ mưa to.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play