Tới nửa đêm, Trác Lăng Phong cùng Tử Hà hai người đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt mà nghiêm túc. Nhiếp chính vương không thể nghi ngờ là khó sanh.
Điểm này Trác Lăng Phong đã sớm dự đoán được, chính là hắn không nghĩ tới lại có thể khó khăn đến tình trạng này.
“Vương gia, chúng ta thử lại một lần. Ngài kiên trì một chút!”
Già La Diêu vô lực gật đầu. Y nội lực thâm hậu, thể lực còn có thể chịu được, nhưng tinh thần không ổn lắm.
Gây sức ép một ngày một đêm, Già La Diêu dần dần sinh cảm giác tuyệt vọng.
Mồ hôi chảy dọc theo trán rơi xuống, thấm vào mắt. Già La Diêu gắt gao nhắm chặt mắt, cắn răng rên rỉ đón nhận đau đớn lại xâm nhập.
Trác Lăng Phong thực hiện không chút lưu tình, dùng sức đè lên bụng y.
“Ách –––”
Già La Diêu phát ra một tiếng kêu khàn từ tận yết hầu. Bỗng cả người chấn động, ngất đi.
Trác Lăng Phong nhận thấy biến hóa của y, không khỏi hoảng sợ nói: “Không tốt! Vương gia bất tỉnh!”
Việc sinh sản của ám song vốn không thuận lợi bằng song nhân cùng nữ tử, nếu trong khi sinh bị ngất đi, làm mất động lực của cơ thể mẹ, tình hình càng thêm nguy ngập.
Trác Lăng Phong vội vàng cho dược đồng đi sắc thuốc, chỉ huy Tử Hà ấn huyệt nhân trung – giữa mũi và miệng cho vương gia, còn mình nhanh đi chuẩn bị tốt ngân châm.
Già La Diêu trong cơn mơ mơ màng màng, y thấy mình đi đến một bờ sông tối đen. Y ngồi xổm bên bờ nhìn nhìn, dường như đây là con sông Sa Lan nơi Bạch Thanh Đồng rơi xuống.
Nhưng y nhanh chóng phát hiện không phải. Nước sông Sa Lan không sâu đen như thế, nhìn qua mơ hồ có cảm giác lạnh lẽo và tử khí.
Y trở nên mờ mịt, không biết mình đang ở đâu.
Chung quanh một mảng tối đen, bỗng nhiên phía xa vụt sáng lên một mạt bụi xám trắng. Già La Diêu theo bản năng bước đến phía bên kia.
Y càng chạy càng gần, dần dần tới gần nơi kia. Bỗng cổ tay bị ghì chặt, bên tai vang lên một giọng nói thanh nhã mà đầy phấn nộ.
“Ngươi làm gì ở đây?”
Già La Diêu kinh hãi giật mình, quay đầu lại thấy rõ khuôn mặt người kia, liền kinh hỉ kêu lên: “Phụ hoàng!” Y nhào đến, ôm lấy người nọ, đôi mắt đỏ lên, kích động nói: “Phụ hoàng! Phụ hoàng! Nhi thần rất nhớ người!”
Già La Khôn Nhã hổn hển giữ chặt y, dùng sức lôi y trở về.
Già La Diêu nghiêng ngả lảo đảo theo hắn đi dọc bờ sông, hai chân bị mấy hòn đá hình thù quái dị lởm chởm nơi bờ sông đâm phát đau. Đáy lòng không hiểu suy nghĩ: Ơ? xe lăn của ta đâu?
Y còn không kịp cân nhắc rõ ràng, đã bị phụ thân túm đi về chỗ ban đầu.
“Về nhanh lên! Không được ở lại đây!”
Nhìn lại theo hướng phụ thân chỉ, chỉ thấy bên kia không biết khi nào xuất hiện một mạt ánh sáng.
Y chần chờ nhìn phụ hoàng, nói: “Phụ hoàng, ngài thì sao?” Đột nhiên thấy bất an, y nắm chặt lấy tay phụ hoàng, cầu xin: “Phụ hoàng, ngài đi cùng ta đi.”
Già La Khôn Nhã nhìn y, thương yêu nói: “Hài tử ngoan, tự mình trở về đi, phụ hoàng phải ở lại đây.”
“Không! Không! Phụ hoàng đi cùng ta! Phụ hoàng đừng bỏ lại nhi thần.” Già La Diêu ôm lấy phụ thân cầu xin, chảy hai hàng nước mắt.
Già La Khôn Nhã dịu dàng xoa đầu y như khi còn sống, chỉ vào bờ bên kia nói: “Ngươi xem, mẫu hậu ngươi còn đang ở bên kia chờ ta a, ta phải đi cùng nàng.”
Già La Diêu thuận thế nhìn lại, bờ bên kia của con sông dài tăm tối, quả nhiên ẩn ẩn có một bóng dáng phụ nữ thướt tha kiều diễm. Nàng đứng bên bờ sông, si ngốc ngóng trông bên này.
“Mẫu hậu… Mẫu hậu…”
Già La Diêu chạy xuống bờ sông, vươn tay về phía bên kia, gào khóc: “Mẫu hậu, ôm con một cái đi! Con rất nhớ người… Mẫu hậu, con đau quá a –––”
Nàng cũng vươn tay về phía y, nhưng thủy chung không thể vượt qua Hắc Hà cách trở, không khỏi nước mắt tuôn rơi, giữa không gian tối tăm lạnh lẽo có thể thấy được ánh sáng phản chiếu của giọt lệ long lanh kia.
“Diêu nhi, con ta… Trở về đi. Trở về đi…”
Âm thanh xa xôi mà dịu dàng, vang lên bên tai Già La Diêu, làm cho y tan nát cõi lòng.
Già La Khôn Nhã từ phía sau kéo y trở về cách xa bờ sông, thúc giục: “Đi mau! Nếu không đi sẽ không kịp.”
“Không ––– phụ hoàng, mẫu hậu, hai người không cần con sao?”
Già La Diêu quỳ trên mặt đất, ôm hai chân phụ hoàng, nghẹn ngào không dứt, hoàn toàn không có phong thái của nhiếp chính vương. Lúc này y chỉ là đứa nhỏ ngây thơ bốc đồng mong mỏi được bên cha mẹ mà thôi.
Già La Khôn Nhã bỗng nhiên tức giận, nắm cổ áo y, lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ ngươi không cần con ruột của mình sao?”
Già La Diêu cả kinh, hoảng hốt giống như nhớ lại cái gì.
Già La Khôn Nhã chỉ vào ánh sáng phía sau y: “Ngươi nghe! Con ngươi đang khóc, nó còn chưa đến thế giới này, mà ngươi nhẫn tâm muốn nó đi cùng ngươi sao? Năm đó mẫu thân ngươi khó khăn, gian nan ra sao mới sinh hạ ngươi, chẳng lẽ giờ ngươi lại buông tay sao?”
Già La Diêu quay đầu lại, loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nỉ non phát ra từ nơi ánh sáng mỏng manh kia.
A…
Con của y. Đứa con của y còn chưa có sinh ra.
Già La Diêu biến sắc, mơ mơ hồ hồ có chút hiểu được mình đang ở đâu.
Già La Khôn Nhã vỗ nhẹ vai y: “Hài tử, trở về đi. Ngươi không nên ở lại đây.”
Già La Diêu nhớ tới đứa bé, trong lòng nôn nóng cấp bách mà càng trở nề kiên cường.
Y vội vàng đứng lên, hướng về nơi ánh sáng bước hai bước, bỗng nhiên lại lấy lại tinh thần, xoay người nhìn phụ hoàng đứng thẳng trong bóng đêm, còn có mẫu hậu nhìn không rõ khuôn mặt nơi bên kia Hắc Hà.
Y đột nhiên quỳ xuống, hướng cha mẹ cung kính dập đầu lạy ba cái.
Gia La Khôn Nhã cười đầy yêu thương, vẫy vẫy tay: “Đi thôi. Mau đi đi.”
Già La Diêu nén lệ nóng doanh tròng xoay người, chạy về hướng ánh sáng, lại phát giác hai chân nặng nề, không bước nổi một bước.
Y quá sợ hãi, đột nhiên nhớ đến hai chân tê liệt, làm sao có thể đi được?
Vừa nghĩ như thế, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng.
Không! Không được! Y phải trở về! Y phải trở về a!
Con của y còn chưa sinh ra, y không thể ở lại đây như thế. Phải trở về sinh đứa nhỏ!
Lòng nóng như lửa, ra sức giãy giụa, lại chậm chạp không thoát khỏi gông cùm xiềng xích. Chợt một lực thật mạnh từ phía sau đánh úp lại, thân thể không giữ được nhào qua nơi ánh sáng.
Phía sau mơ hồ truyền đến thanh âm dịu dàng của phụ hoàng cùng mẫu hậu.
Già La Diêu sực tỉnh, đau nhức cuồn cuộn nơi bụng kéo về thần trí của y, y mơ hồ nghe thấy tiếng Tử Hà mất khống chế ngoài bình phong.
“Làm sao bây giờ? Vương gia đã như vậy, Thanh Đồng lại sống chết chưa rõ… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”
“Tử Hà bình tĩnh chút! Tử Mặc bây giờ còn đang tìm tin tức của Thanh Đồng, sống hay chết chắc chắn sẽ biết. Bây giờ vương gia qua trọng hơn, tĩnh tâm lại đi.”
Cao Hổ ư? Hắn sao lại ở đây? Không phải ta phái hắn đi Tây Lương sao?
Già La Diêu mơ mơ màng màng nghĩ, đột nhiên thất kinh, tỉnh dậy.
Trác Lăng Phong đối với chuyện xảy ra ngoài bình phong thờ ơ, toàn tâm toàn ý thi châm cho vương gia. Lại cảm giác vương gia hình như hơi động, giương mắt nhìn lại, thấy nhiếp chính vương không biết đã mở mắt từ bao giờ, hai mắt mỏi mệt nhưng kiên định nhìn chăm chú vào mình.
Thanh âm của Già La Diêu khàn khàn vô lực, nhưng lại mang một loại khí thế không thể phản kháng.
Không chờ Trác Lăng Phong lên tiếng trả lời, Tử Hà đã đẩy bình phong sang, vọt tiến vào.
“Vương gia…”
Già La Diêu thấy sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt ửng đỏ, chưa nói cái gì, nâng nâng tay, ý bảo hắn lại nâng mình dậy.
Tử Hà vội vàng chạy sang, nửa đỡ nửa ôm y lên.
Già La Diêu buông mắt nhìn bụng mình, chiếc bụng ban đầu to lớn giờ đã nhỏ đi nhiều, cả cái bụng đều chuyển xuống đoạn thấp nhất, bày biện ra hình trạng kỳ lạ như quả lê.
Y biết đứa nhỏ đã sắp sinh ra, chính là bị mắc lại ở xương chậu của mình, khi Tử Hà nửa ôm lên y rõ ràng cảm giác cái đầu thật lớn của đứa nhỏ bị tắc lại, gắt gao kẹt giữa hai chân, có loại đau đớn như sắp bị xé rách, căng nứt ra, vỡ vụn.
“Trác đại phu, chúng ta thử lại một lần. Bất kể như thế nào…” Già La Diêu đột nhiên dừng lại, cả người cứng ngắc, hai tay nắm chặt đệm giường.
Cắn răng chịu đựng đợi qua một đợt đau bụng sinh, y mồ hôi lạnh ròng ròng chảy lại nói tiếp: “Bất kể như thế nào, cũng phải giữ được đứa nhỏ.”
“Vương gia –––” Tử Hà đau xót kêu lên.
Già La Diêu nhẹ lắc đầu, mệt mỏi nhưng kiên định nói: “Ta sẽ không bỏ cuộc… Nhưng phải, phải giữ được đứa nhỏ! Đây là mệnh lệnh… Ách, a –––”
Y đột nhiên vung đầu, ngã ra phía sau, cái bụng tròn tròn lại bắt đầu giãy giụa dữ dội.
Trác Lăng Phong lớn tiếng kêu: “Chính là bây giờ! Mau! Mau!”
“A, a –––”
“Vương gia, dùng sức! Mau dùng sức đẩy!”
Già La Diêu cắn chặt răng, hai má nhuốm đỏ bừng, cả người bật cong như cung lên dây, nhưng lại giãy khỏi chống đỡ của Tử Hà, tự mình động thân ngồi dậy.
Tử Hà chấn động, lại thấy Vương gia nắm lấy hai vòng dây buộc quanh chân, không để ý đến cái bụng tròn mập mạp, cả thân thể gấp cong lại, hai khuỷu tay thậm chí có thể chạm đến đầu gối.
“A –––”
Già La Diêu hét lớn một tiếng thật dài, lấy loại tư thế không thể tưởng tượng giống như tự ngược mà đè ép bụng.
Thân thể cuộn mình lại tăng áp lực lên bụng, hạ thân truyền đến cảm giác xé rách đau đớn, thai nhi mắc lại ở xương chậu cuối cùng cũng không lưu loát mà thong thả bị đẩy ra.
Trác Lăng Phong chuẩn bị sẵn sàng, lập tức đưa tay tiến đến hậu huyệt đã sớm mở ra, từ đầu ngón tay truyền ra nội lực, nhẹ hút lấy đầu đứa bé, chậm rãi kéo ra bên ngoài.
Hỗn hợp nước ối cùng máu loãng ít ỏi ồ ạt tràn ra. Già La Diêu dùng sức siết lấy khăn, cong gập người lại, tựa hồ muốn bẻ gãy cơ thể, chịu đựng đau đớn to lớn này.
“Ô oa… Ô oa…”
Đứa nhỏ cuối cùng cũng bị kéo đi ra. Gần như ở khoảnh khắc bị kéo ra, đứa nhỏ liền khẩn cấp phát ra tiếng khóc thật nhỏ nhưng lại làm cho người ta yên tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT