Già La Diêu áp chế tình cảm trong lòng, lại cười nói: “Ngươi vừa rồi đi lấy vật gì vậy?”
Bạch Thanh Đồng a một tiếng, hắc hắc cười nói: “Chờ khi chúng ta ra ngoài sẽ nói cho ngươi.”
Hai người ở trong bể ngâm mình chốc lát, Bạch Thanh Đồng liền cẩn thận ôm Già La Diêu đi ra. Bọn họ cũng không quay về chủ ốc, mà trực tiếp vào phòng ngủ ở Trường Thanh Trì.
Lúc này đã vào thu, bên trong thoảng mùi thơm ngát, thanh nhã mộc mạc, vô cùng thoải mái.
Hai người lên giường, Già La Diêu thấy dưới gối lộ ra một vật có ánh vàng rực rỡ, lấy ra thì thấy, nguyên lai là một cái bùa màu vàng, dùng hồng tuyến xuyên lại.
“Đây là gì?”
Bạch Thanh Đồng nói: “Đây là bùa bình an, ta đến hậu sơn Bạch nghiệp tự thỉnh Thanh Quang đại sư làm.” Nói rồi đem bùa đeo lên cổ Già La Diêu.
Già La Diêu đem bùa nhỏ cầm trên tay, nói: “Chính là thứ này?”
“Ân.”
“Vì sao không phải bằng ngọc?” Già La Diêu vẫn cảm thấy kỳ quái, người Đại tề sùng ngọc, nhưng Bạch Thanh Đồng tựa hồ đối với vàng tình hữu độc chung.
Bạch Thanh Đồng tựa như có chút ngượng ngùng, mang điểm khờ nói: “Ta cảm thấy ngọc khí tuy rằng ôn nhuận thông linh, nhưng có điều dễ vỡ… Dùng để cầu bình an lâu dài, vẫn là vàng tốt hơn.”
Già La Diêu hiểu được tâm ý của thiếu niên, trịnh trọng đem bùa cất vào trong áo, mỉm cười không nói.
Hai người đối mặt nằm. Thiếu niên nắm tay y, lẳng lặng nhìn y.
Già La Diêu nhẹ giọng nói: “Muộn rồi, ngủ đi.”
“Diêu…” Thanh âm trầm thấp của thiếu niên, mang theo dục vọng rồi lại mâu thuẫn khắc chế.
Già La Diêu không nói gì, chính là tay dưới bạc bị đã nhẹ nhàng ấn lên dục vọng đứng thẳng của thiếu niên. Tiểu gia khỏa kia run rẩy, càng thêm chấn hưng mà trướng lớn.
Già La Diêu từ hai tiểu đản đản dưới gốc đi về phía trước có kỹ xảo vuốt ve tiểu gia khỏa kia, Bạch Thanh Đồng không khỏi phát ra tiếng thở dài thoải mái. Hắn không thể không thừa nhận, thủ pháp của Già La Diêu cao minh hơn mình vô số lần, thậm chí khi ở quân doanh tự an ủi, hắn cũng không tự chủ được mà bắt chước khoái cảm Già La Diêu gây cho mình.
Áp dụng nguyên tắc cùng có lợi, Bạch Thanh Đồng cũng thật cẩn thận đưa bàn tay mình tiến vào trong đan khố của Già La Diêu. Nơi đó cũng bởi vì kích thích mà bắt đầu đứng thẳng, chỉ là dục vọng từ trước dán trên cái bụng bằng phẳng đơn bạc của người nọ, lúc này lại bị cái bụng phình ra giữ lại, chỉ có thể biến thành phương hướng kỳ quái một góc chín mươi độ.
Bạch Thanh Đồng cố gắng an ủi dục vọng của y, nhoài lên hôn đôi môi của người nọ, dùng khí tức nóng hầm hập khơi dậy nhiệt tình của nhau.
Già La Diêu thấp giọng nói: “Hôm nay… Có thể tiến vào.”
Bạch Thanh Đồng không hề nhiều lời, thời gian của bọn họ không nhiều lắm, tồn tại của đứa nhỏ cũng không thể ngăn cản hai phụ thân ôn tồn trước khi chia tay.
Hắn chậm rãi tiến vào trong chăn, dọc theo cổ, xương quai xanh, lòng ngực của người nọ… Chậm rãi một đường hôn xuống. Khi đi đến cái bụng tròn kia, hắn mang theo tâm tình cúng bái cùng vô hạn yêu thương, hôn môi nơi đang dựng dục cốt nhục của mình kia.
Đầu lưỡi ướt sũng thật cẩn thận đảo quanh chỗ rốn lồi lên đó, cái bụng bị căng đến tròn tròn, đồng thời từng múi cơ bụng cũng biến mất ở trong văn lộ loang lổ.
Già La Diêu vô cùng thân thiết lưu luyến vuốt ve vai lưng của thiếu niên, cảm thụ được thân thể tràn ngập co dãn cùng kiện mỹ của thiếu niên, dục vọng dưới thân bị kích thích càng thêm khó nhịn, không tự chủ được khẽ nâng người lên, muốn cùng thiếu niên càng ôm sâu cùng một chỗ.
Bạch Thanh Đồng bị động tác của y làm cho hoảng sợ, thanh tỉnh một chút, vội ấn y xuống nói: “Đừng sốt ruột.” Nói xong tiếp tục kéo dài xuống phía dưới, chiếc lưỡi linh hoạt đi vào phân thân đứng thẳng của người nọ.
Già La Diêu bị hắn mút vô cùng thoải mái, hi vọng nhìn thiếu niên dưới thân, lại bị cái bụng nhô lên của mình ngăn cản.
Bọn họ sắp tới ly biệt, từng giờ từng khắc cũng không muốn cho đối phương rời khỏi tầm mắt của mình. Già La Diêu túm lấy gối mềm ở đầu giường, lót dưới thân, cuối cùng có thể thấy được thân thể của thiếu niên, ánh mắt cũng càng thêm mê ly.
Bạch Thanh Đồng dừng động tác, nhẹ nhàng lật nghiêng y lại, nâng lên một cái chân mềm nhũn của y, lại vùi đầu vào giữa hai chân y.
Già La Diêu không khỏi phát ra tiếng rên rỉ, cảm giác thiếu niên vậy mà… Đang liếm láp rãnh mông của y.
Y hơi có chút giật mình. Từ trước nhiều lần hoan hảo, thiếu niên đều lấy ngón tay cùng nhũ cao giúp y khai thác, nhưng lần này cư nhiên dùng lưỡi cho y…
Già La Diêu có chút không quen, nhưng cảm giác mới mẻ nên vẫn chưa ngăn cản.
Loại cảm giác cổ quái vừa ướt lại mềm này, làm cho trái tim y cũng bắt đầu ngứa ngáy, không tự chủ được túm lấy đệm giường dưới thân, miệng vô ý thức phát ra tiếng rên rỉ.
Bạch Thanh Đồng hết sức chuyên chú khai thác tốt hậu huyệt của y, rồi mới nâng dậy tiểu gia khảo ‘hưng trí bừng bừng’ của mình, chậm rãi nhét vào.
Hắn nâng chân của Già La Diêu, từ mặt sau hoàn toàn đâm vào, cúi đầu nhìn thấy sắc mặt Già La Diêu ửng đó dưới ánh trăng, khẽ híp mắt nằm ở nơi đó, trong lòng trái tim lại đập thình thịch, không khỏi tăng tốc. Tay cũng vuốt ve lên phân thân của y, xoa nắn sục lên xuống.
Già là diêu nhanh chóng bị loại khoái cảm tiền hậu giáp công này chinh phục. Theo luật động của thiếu niên phía sau, thân mình khẽ run rẩy.
Y quay đầu lại nhìn thiếu niên, Bạch Thanh Đồng lập tức cúi người xuống, cùng y hôn môi thật dài, rồi mới lại bắt đầu đong đưa.
Theo vận động của hai người, cái bụng sau khi Già La Diêu nằm ngiêng có vẻ càng thêm nặng nề theo đó cũng động lại động, vật sống bên trong tựa hồ cũng cảm nhận được nhiệt tình của hai vị phụ thân, không chịu cô đơn vặn vẹo ở bên trong.
“Ưm…”
Già La Diêu khoái cảm rất nhiều, đối với máy thai của đứa nhỏ trong bụng thật không biết là có thể chịu được bao nhiêu, liền vươn tay lên vuốt ve, an ủi tiểu gia khỏa bên trong.
Tốc độ của Bạch Thanh Đồng càng lúc càng nhanh, tựa hồ đã đến giai đoạn cao trào, ngón tay đang xoa nắn Già La Diêu cũng tăng tốc.
Vẫn là Già La Diêu chịu không được trước, thấp giọng kêu lên: “Muốn đi ra… Ta…”
“Từ từ… Chúng ta cùng nhau.”
Bạch Thanh Đồng kiên trì cố chấp, cho đến khi hai người đồng thời bắn ra.
Bạch Thanh Đồng từ phía sau ôm lấy Già La Diêu đang nặng nề ngủ, tâm tư phập phồng. Không biết vì sao, hắn luôn có một loại dự cảm không rõ, đáy lòng ẩn ẩn buồn bực bất an.
Hắn kết luận điều này là do lo lắng đến Già La Diêu cùng đứa nhỏ trong bụng y. Lần này xuất chinh, vô luận như thế nào cũng khó có thể trở về trong vòng hai tháng, hắn chỉ sợ không thể tận mắt nhìn thấy đứa con của mình sinh ra.
Chỉ cần tưởng tượng đến điểm này, hắn liền nhịn không được oán hận tiểu hoàng đế kia. Tuy rằng hoàng đế cũng không biết tình huống hiện tại của Già La Diêu, nhưng loại hành vi tách bọn họ ra này lại không có cách nào tha thứ!
Bạch Thanh Đồng sờ sờ tiểu kim phật đeo trên cổ Già La Diêu kia, âm thầm cầu nguyện phật tổ phù hộ, chỉ mong y cùng đứa nhỏ hết thảy bình an.
Thời gian ba ngày quả thật ngắn, Bạch Thanh Đồng cuối cùng vẫn phải cùng Vương Sùng Miễn tướng quân lên đường. Già La Diêu không đi tiễn, vẫn ở lại biệt viện ngoài kinh thành.
Lưu Trường Phong thế nhưng lại đến tiễn, cười nói với Vương Sùng Miễn: “Bạch tham tướng tuổi trẻ oai hùng, là hạt giống tốt. Vương tướng quân cần phải hảo hảo bồi dưỡng a, sau này nói không chừng chính là trợ thủ đắc lực của ngươi.”
Vương sùng miễn ha ha cười, nói: “Lưu tướng quân, lần này Bạch tham tướng chuyển tới trong quân đội của ta, ngươi cũng không nên ghen tị nga.”
Hai người đều là lão tướng trên xa trường, cũng đều quan hệ không cạn với nhiếp chính vương, bởi vậy đối với Bạch Thanh Đồng cũng đều có vài phần quan tâm.
Bạch Thanh Đồng bọn họ lần này khởi hành, cũng không phải đi Bắc môn, mà là theo Tây môn ra khỏi kinh. Trên đường mặc dù không hoang vắng như ngoại thành phía Bắc, nhưng cũng dần dần thưa thớt người.
Đi hơn một trăm dặm, Bạch Thanh Đồng cưỡi ở trên lưng ngựa, bỗng nhiên trông thấy bên trái núi rừng phía trước hiện ra một loạt kiến trúc huy hoàng, nhịn không được hỏi: “Đó là địa phương nào?”
Tử Mặc lần này đi cùng hắn, nghe vậy nói: “Là hoàng lăng.”
“Hoàng lăng? Là của vị tiên đế nào?”
Tử mặc nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là lăng mộ Uy Đế.”
Trong lòng Bạch Thanh Đồng nổi lên hiếu kỳ. Nghĩa trang hoàng gia trong lòng dân chúng luôn là một địa phương thần bí xa xôi, huống chi hắn từ khi mất trí nhớ đến nay đối với mọi chuyện đều tràn ngập sự tò mò, nhất thời không khỏi động tâm nói: “Chúng ta có thể tới xem một chút không?”
Tử mặc nói: “Ngươi có kim bài của Nhiếp chính vương, tới xem chắc là không có vấn đề. Nhưng mà phải báo với Vương tướng quân một tiếng, không thể rời khỏi quân đoàn quá lâu.”
“Được. Ngươi đi nói với Vương tướng quân một tiếng, ta đi trước.” Nói rồi thúc ngựa rời khỏi quan đạo, rẽ vào đường nhỏ bên trái.
Tử Mặc thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng thúc ngựa tới phía trước tìm Vương Sùng Miễn.
Bạch Thanh Đồng vẫn là lần đầu tiên tận mắt thấy lăng mộ hoàng gia.
Lăng viên rất lớn, binh sĩ thủ lăng không nhiều, tốp năm tốp ba rải rác. Bạch Thanh Đồng đưa ra kim bài của Nhiếp chính vương, hiển nhiên những lão binh thỉnh thoảng mới thấy vài hoàng tộc đến có chút bất ngờ, lại thấy hắn một thân quân trang, cũng không ngăn trở.
Bạch Thanh Đồng xuống ngựa, đánh giá nơi có khí thế huy hoàng, mà lại có chút tịch liêu này. Tạo hình tinh mỹ cùng kiến trúc điêu khắc hùng vĩ, đều thể hiện sự vĩ đại khi còn sống của chủ nhân.
Cổ tùng xanh ngắt phủ khắp núi đồi, không khí đầu thu có chút khô hanh tĩnh mịch.
Bạch Thanh Đồng không biết vì sao, trong lòng có chút cảm giác mạc danh kì diệu. Hắn biết mai táng bên trong hoàng lăng này chính là Tề uy đế cùng hoàng hậu của hắn. Bên ngoài tế điện có bia đá viết rõ năm mất của hai người, cùng với cuộc đời. Điều ngạc nhiên là bia của Lâu hoàng hậu cũng khá chi tiết, không giống những hoàng lăng khác chỉ chú ý đến bia hoàng đế, đối với hoàng hậu đại khái qua loa.
Bạch Thanh Đồng nhìn nhìn tế bia, khâm phục đôi vợ chồng này không thẹn là một đại minh quân minh hậu, hơn nữa vợ chồng đằm thắm, chung thân làm bạn, không khỏi làm cho người ta ao ước kính phục.
Hắn chuyển tới đại điện, thấy phía trước là bức họa Tề uy đế Già La Viêm cùng Lâu hoàng hậu. Hắn nhớ rõ hai người này là tổ phụ tổ mẫu của Già La Diêu, liền thành tâm quỳ xuống bồ đoàn, lạy ba lạy.
Mong nhị vị trên trời có linh thiêng, phù hộ mẫu tử hoàng tôn Già La Diêu các người bình an.
Hắn tâm cầu nguyện, rồi mới đứng thẳng dậy nhìn bức họa trên tường. Đúng lúc một trận gió thu nhẹ nhàng thổi đến, Lâu hoàng hậu trên bức họa tựa hồ theo gió lay động, dung mạo thanh cao dường như mỉm cười với thiếu niên đối diện.
Trong lòng Bạch Thanh Đồng bỗng nhiên hiện lên một mạt cảm giác huyền diệu khó giải thích, sững sờ nhìn bức họa ngẩn người.
“Tham tướng, ngươi ở trong này a.” Tử mặc tiến vào.
Bạch Thanh Đồng phục hồi lại tinh thần, ừ một tiếng.
Tử Mặc đến bên người hắn, quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh, hướng bức họa hai vị tiên đế tiên hậu lạy ba lạy, rồi mới đứng dậy, thấy Bạch Thanh Đồng còn đứng đó im lặng bất động. Đợi một lát, nhịn không được thúc giục nói: “Tham tướng, thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi.”
Sau một lúc lâu Bạch Thanh Đồng mới nói: “Ừ. Đi thôi.”
Hai người rời đại điện, dắt ngựa ra khỏi lăng.
Ra ngoài, Bạch Thanh Đồng nhịn không được lại quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hoàng lăng yên tĩnh trang nghiêm an nhàn đứng nơi quần sơn đó, rời xa khỏi trần thế, tựa hồ sâu trong thế giới hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT