Chương thứ ba

“Nghe nói ngươi gần đây tự ý giam giữ một phạm nhân?” Nam nhân lãnh khốc với đôi mắt phượng hẹp dài ngồi nghiêm chỉnh trên ghế nhìn về phía người đang ngồi đọc công văn bên văn án, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ không chút dao động nào mà mở miệng.

“Hửm?” Nam nhân đó ngay cả ngẩng đầu cũng không thèm buồn nhìn lên, tiếp tục vùi đầu vào đám công văn.

Người vừa hỏi nhún vai coi như không có chuyện gì cả, dù sao hắn cũng không phải là lần đầu tiên bị xem như người vô hình trước mặt tên này. Làm bằng hữu nhiều năm như vậy, tên này năm đó thì giúp hắn diệt trừ thế lực phản kháng đối đầu trong triều đình đến nay thì lại giúp hắn duy trì ổn định binh quyền, cá tính của Khải Nghệ e là không ai biết rõ hơn hắn đâu. Chỉ là với việc lần này thì lại vượt quá tầm kiểm soát của hắn, tự ý bắt nhốt giam giữ phạm nhân từ lâu vốn đã là chuyện cấm kị trong triều đình rồi, hành động lần này của Khải Nghệ thực sự không cẩn thận chút nào cả.

“Ngươi tính khi nào mới đem người trở lại đại lao của Hình bộ? Nếu sợ phạm nhân lại chạy trốn, ta có thể gọi người tới canh giác cùng gia cố thêm đại lao. ”

Nam nhân cuối cùng cũng ngẩng đầu, gương mặt vốn đã sắc sảo nay lại chau mày nên tạo cho người khác cảm giác không rét mà run.

“Ngươi tới đây chính là vì chuyện này? ”

“A, cũng không hẳn vậy.” Vốn biết tên này không phải loại người kiên nhẫn, Cẩn Túc đi nhẹ nhàng đến trước bàn nói một câu bâng quơ: “Ta chỉ là tò mò thôi ~”

Liếc nhìn xung quanh, thật đáng tiếc, phòng bên trong đã đóng chặt cửa, không thể nhìn thấy được cái gì. Quay đầu lại thì thấy Khải Nghệ đang híp cả hai mắt lại, Cẩn Túc vội vàng nở một nụ cười thật tươi trên gương mặt có thể mê chết bất cứ ai, “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, thật ra ta có chuyện quan trọng muốn thông báo. ”

“Nói.” Khải Nghệ đơn giản ném công văn trong tay xuống, thân thể dựa vào ghế tựa phía sau. Lộ ra vẻ mặt có chuyện gì thì nói mau, còn không thì cút khỏi mắt ta.

Nhìn thẳng vào gương mặt hắn lần này, Cẩn Túc từ trong lòng lấy ra một quyển sách, đặt lên bàn: “Tình hình ngoài biên quan mấy ngày hôm nay có chút dị thường, đại quân Tây Vực vẫn còn đang đóng quân ở thảo nguyên Hulunbuir không biết đã ra chuyện gì mà loạn cả lên. Bất quá mất đi chủ soái, quân đội rõ ràng như rắn mất đầu. Theo như tin tức bồ câu báo về, tướng quân chỉ huy vừa mới lên nhậm chức là một lão tướng quân hơn năm mươi tuổi, kinh nghiệm thì có thừa, nhưng không có mưu kế sâu xa như Tinh Diệm. Đối với quân ta mà nói thì đây là một tin tốt, không bằng thừa lúc này đây, xông lên tiêu diệt hết bọn chúng, để giải trừ mối họa về sau.” Đôi mắt trong suốt như bảo thạch đột nhiên hiện lên sát ý, khiến cho khuôn mặt vốn tuyệt mỹ bỗng trở nên quỷ dị và lãnh huyết vô cùng.

(Hulunbuir: thảo nguyên của Mông Cổ, phiên âm Hán Việt là Hô Luân Bối Nhĩ)

Trên cơ bản, độ lãnh huyết của hai người này không hơn kém nhau là bao, chẳng qua trên dung nhan tuyệt sắc của Cẩn Túc luôn hé ra nụ cười vô hại mà thôi, khiến cho người bình thường ở cạch hắn đều cảm thấy hắn là người lương thiện, rất dễ ở chung. Mà Khải Nghệ thì lại không giống như vậy. Trên gương mặt nam tính tuấn mỹ của hắn lúc nào cũng chỉ là sự lạnh lùng, khiến cho người ta chỉ biết thoái lui, không dám tới gần.

“Không vội.” Khải Nghệ phất tay, “Ta có tính toán khác.”

“Uhm?” Cẩn Túc nghe đến đây thì hứng thú hỏi dồn, “Nói nghe chút đi.”

“Ngươi lập tức giúp ta tra xem Quý Phong Lâm gần đây thế nào. Còn có Triệu Hoàng Hậu nữa.”

“Bọn họ?” Hoàng hậu cùng đại thần nắm giữ quân cơ? Chẳng lẽ…”Ngươi hoài nghi bọn họ muốn mưu phản?”

Quả nhiên không hổ là lão bằng hữu nhiều năm, mới một chút đã hiểu rõ rồi.

“Nói cho Nhược Phi, để cho hắn tự mình theo dõi lo liệu. Nếu có nơi nào không được bình thường thì bảo hắn tùy ý hành động, tương kế tựu kế.” Về phương diện này hắn rất tín nhiệm năng lực của Nhược Phi.

“Đã biết. Ta sẽ đi ngay bây giờ đây.” Tính thích mạo hiểm lại bắt đầu rục rịch trong máu, Cẩn Túc hiện tại thầm nghĩ đem mọi chuyện nhanh chóng điều tra triệt để. Vừa xoay người đi được hai bước, hắn bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó liền quay đầu lại: “Ta quên hỏi… ”

“A, ta vừa định nói cho ngươi, ta mượn Lan của ngươi hai ngày.”

“Ngươi!” Cẩn Túc nhất thời nghiến răng nghiến lợi, người gì mà nói chuyện lại giống như chả có chuyện gì cứ cúi đầu đọc sách, tiếp tục quên mất sự có mặt của hắn. Có trời mới biết hắn vừa mới nghĩ ra một phương phát vô cùng hay để lừa được Lan hôm nay lên giường cùng hắn, nhưng đến nước này thì mọi kế hoạch của hắn đều bị tên này phá hỏng hết! Chết tiệt!

“Ngươi vì sao cố tình ở phía sau…”

“Như thế nào, ngươi có chuyện gì khó hiểu hay sao?”

“Không… Không có.” Hắn nào dám. “Chuyện này… Ta đi trước vậy.” Ai, thật không cam lòng mà… Hắn nhớ…Muốn khóc quá đi.



Đẹp quá ……Đôi mắt màu xanh….xanh lam, giống như… Giống như hồ nước mùa xuân vậy…

“A!” Đôi con ngươi mở lớn trợn to, giật mình khi nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam ngay đối diện, theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng lại bị một đôi tay đè xuống bả vai: “Đừng nhúc nhích, cẩn thận miệng vết thương.”

Đau quá! Đây là cảm giác duy nhất sau khi khôi phục ý thức cảm nhận được. Đặc biệt là nửa người dưới, cảm giác đau nhức như bị xé rách ra khiến cho Tinh Diệm phải cắn chặt răng. Trí nhớ đêm đó như thủy triều ùa về, nhắc nhở y chuyện mình bị tên cầm thú kia chà đạp là sự thật.

“Ngươi đã hôn mê được ba ngày rồi, may mắn là đã tỉnh lại, bằng không ta không biết nên giao phó với Nghệ thế nào cho phải đây.” Thanh âm ôn nhu có tác dụng trấn an lòng người, nam nhân xinh đẹp trước mắt cũng có nụ cười vô cùng ôn nhu, đôi mắt màu lam thuần khuyết không hề che dấu chút gì ngoài sự quan tâm, “Ngươi tỉnh là tốt rồi, sẽ không có chuyện gì nữa. Mấy ngày trước ta vẫn còn lo lắng chút ít, ngươi luôn luôn sốt cao… ”

“Uhm, ngươi là…” Vẫn là ngắt lời hắn đi, bằng không y chỉ sợ hắn sẽ vẫn tiếp tục lải nhải một mình như vậy lắm.

“A, ta tên là Lan. Là đại phu trong vương phủ. Nghệ bảo ta tới đây để chiếu cố ngươi.” Trên thực tế hai chữ “Chiếu cố” này Lan đã phải nghĩ nát óc mới có thể thốt ra được. Nhớ lại ba ngày trước, lúc Khải Nghệ lôi hắn tới đây chỉ nói lại một câu “Phải để y sống.” Lúc sau hắn liền chứng kiến một mớ hỗn độn hoang tàn, trên giường rộng lớn là một đống tạp nham không thể nào chịu được, trên chăn đệm trắng toát, không có chỗ nào là không dính máu cả!

Lúc thay Tinh Diệm băng bó vết thương, hắn lại không khỏi thở dài với sự tàn nhẫn của Khải Nghệ. Có cần phải làm đến thế này không? Khải Nghệ cuối cùng có biết được là hắn đã làm ra những chuyện gì hay không? Khải Nghệ có vô số tình nhân không thể nào đếm được, nhưng lại cùng một nam nhân lên giường, cho dù là tra tấn đi nữa cũng không nên tàn nhẫn như thế. Y đến tột cùng là ai, lại có thể khiến cho Khải Nghệ phải dùng đến thủ đoạn khủng khiếp như thế này để đối phó chứ?

Hắn… Là người Trung Nguyên, thì ra hắn cũng giống như tên cầm thú kia… Cảm giác chán ghét mãnh liệt tràn ngập trong lòng, Tinh Diệm không bao giờ … muốn nhìn thấy đôi mắt màu lam kia nữa.

Tên cầm thú kia vì sao vẫn còn chưa chịu giết y! Còn muốn tìm người chữa khỏi cho y để hắn tiếp tục chơi đùa hay sao! Nghĩ đến đây, vị đại phu xinh đẹp như nữ nhân đang đứng ở trước mặt này liền bị coi thành đồng lõa của tên cầm thú Khải Nghệ kia, này… nụ cười ôn nhu này cũng là giả, khiến cho người ta cảm thấy oán giận.

“A, ngươi đã hôn mê ba ngày, nhất định đói bụng lắm rồi, ta đã sai người nấu cháo, lập tức sẽ có người bưng lên. Bất quá trước tiên, ngươi nên uống thuốc đi mới được.” Lan xoay người bưng dược tới, đã thấy Tinh Diệm nhắm mắt lại căn bản là không để ý tới hắn.

Trên thực tế, nếu không phải y hiện tại toàn thân đau nhức không còn một chút sức lực, y đã sớm nhảy dựng lên đem tên đại phu đang nói chuyện trước mặt này giết chết ngay. Tuy rằng y không phải là hạng người thích lạm sát người vô tội, nhưng người trước mặt này rõ ràng không phải là người tốt, chỉ bằng việc hắn gọi Khải Nghệ là “Nghệ” cũng đủ biết quan hệ giữa bọn họ không phải là tầm thường rồi. Làm bằng hữu với hạng người như cầm thú như vậy thì còn gì để nói đây?

“Ưm…” Lan có chút xấu hổ, không biết làm sao. “Thương thế trên người của ngươi rất nặng, vẫn nên uống hết bát thuốc này trước đi đã.” Hắn có thể hiểu được tâm tình của y, chỉ là người trước mắt thấy thế nào cũng không giống như tử tội bình thường. Tuy rằng cả người đều chằng chịt vết thường, lại bị Khải Nghệ tra tấn tàn nhẫn đến nỗi không thể chịu đựng được, y vẫn giữ nguyên bộ dạng ngạo nghễ không ai có thể xâm phạm. Khó trách Khải Nghệ lại nổi lên dục vọng hứng thú muốn chinh phục y. Từ sau khi đoạt được hoàng quyền, hắn đã bao lâu rồi chưa thấy đôi mắt đen sâu thẳm của Khải Nghệ sinh ra ánh nhìn hưng phấn đến vậy.

“Ngươi nên…”

“Cút.”

“Chờ ngươi uống xong, ta lập tức sẽ đi ngay.” Tuy rằng khó khăn, nhưng Lan vẫn rất tận tình khuyên bảo. Đã bị thương nặng như vậy rồi, còn giả vờ mạnh mẽ làm gì cơ chứ. Hắn thật sự không đành lòng nhìn một người xuất trúng như vậy chết trước mặt hắn. Cho dù Khải Nghệ không hề nói qua là muốn y sống, hắn cũng tuyệt sẽ không buông tha.

“Cút ngay.”

“Ngươi…”

“Lan, ngươi đi ra ngoài trước đi.” Bỗng nhiên có tiến nói nam nhân trầm thấp, khí thế bước vào, lạnh lùng mà bình tĩnh không nghe được có chút cảm tình gì, “Để cho ta tới ‘chiếu cố’ y.”

“Mới ba ngày ngươi liền đã quên nô lệ là phải như thế nào rồi, xem ra ta vẫn phải nên nhắc ngươi nhớ lại một chút, cho ngươi có chết cũng không thể nào quên được.” Khải Nghệ nhẹ nhàng nói ra những lời đó, nhưng bên trong tuyệt đối hàm chứa sự sắc lạnh, đón nhận đôi mắt đó là đôi mắt bị mệt mỏi cùng đau đớn tra tấn tới mờ dần đi. Người nằm trên giường không chút giấu diếm dùng ánh mắt oán hận mà nhìn thẳng hắn, nếu ánh mắt có thể giết người được, Khải Nghệ tin chắc rằng giờ phút này ngay cả linh hồn của hắn sẽ bị xé tan thành từng mảnh một.

Một tay tóm lấy người đang nằm trên giường ngồi dậy, căn bản không thèm nhìn tới những vết thương trên người y, Khải Nghệ ngửa đầu uống sạch thuốc trong bát, sau đó mạnh mẽ hôn lên đôi môi của Tinh Diệm, đem toàn bộ chất lỏng trong miệng chuyển qua miệng của y.

Bị một lực mạnh đập tới khiến toàn thân đều đau nhức, Tinh Diệm chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, còn không kịp phản ứng đã cảm thấy vị đắng và chua của thuốc đông y, cùng với… đôi môi ấm áp của Khải Nghệ, lập tức không chút do dự mà dùng sức cắn xuống, vị thuốc đông y đậm đặc cùng nóng bỏng chảy khắp trong khoang miệng, y cực kỳ chán ghét cảm giác đó, thế nên y liều chết đẩy ra, nhất quyết không chịu nuốt vào……

Khải Nghệ lại càng dùng sức, càng lúc càng thêm mãnh liệt! Hắn không có tâm tình để trêu đùa, cuồng bạo lăng nhục tăng thêm vài phần, môi hai người nhanh chóng không còn một khe hở nào, bàn tay mò đến phía sau của Tinh Diệm, không hề báo trước mà đâm mạnh vào, thừa dịp trong lòng ngực nhân há mồm thở dốc mà mạnh mẽ đem đầu lưỡi của mình ương ngạnh tiến vào bên trong khoang miệng của y, mà cường ngạnh xâm lược, hoàn toàn tước đoạt cơ hội cùng quyền được hô hấp của y.

Y lại dám cắn hắn! Từ sau khi hắn học võ công xong, liền không còn có người nào có thể khiến hắn bị thương được, mà y, lại là tù nhân mà mọi quyền sinh sát đối với y đều nằm gọn ở trong tay hắn, thế mà cũng dám cắn hắn! Đến lúc này, Khải Nghệ lại không lưu tình chút nào mà đưa tay đâm vào càng sâu, hưởng thụ cả người Tinh Diệm vì đau đớn mà run lên, thẳng đến y bởi vì hít thở không thông mà lại hôn mê trong lòng của hắn…

.

.

P/s: phía sau chắc là… “chỗ đó”, tác giả hổng có ghi rõ, cơ mà nơi có thể “đâm” vào chắc chả còn chỗ nào trên cơ thể nữa đâu =))))

.

.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play