Tiêu Dục Kỳ hít sâu mấy hơi, đối mặt Lôi Thế Hiên cởi xiêm y ra.

“Ngươi…”

Lôi Thế Hiên phản ứng cực nhanh quay mặt đi, không nhìn tới thân thể nữ tử trắng như tuyết kia.

“Thế Hiên…Ôm ta…” Tiêu Dục Kỳ run giọng cầu xin.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Lôi Thế Hiên rống giận xoay người sang chỗ khác, Tiêu Dục Kỳ từ phía sau ôm lấy hắn.

“Cầu ngươi ôm ta…”

“Ngươi có biết mình đang nói cái gì không?” Lôi Thế Hiên giữ tay y lại, người sau chưa từ bỏ ý định lại lần nữa ôm tới.

“Ta biết! Ta muốn vì ngươi sinh hài tử!” Tiêu Dục Kỳ kêu to.

“Cái gì?” Lôi Thế Hiên cuối cùng nhịn không được nhìn thẳng vào y.

“Ta muốn cùng ngươi sinh hài tử! Ta muốn dùng thân thể này vì ngươi sinh hài tử!” Tiêu Dục Kỳ siết chặt lấy hắn.

“Ngươi muốn ta ôm người khác?!” Lôi Thế Hiên không khỏi kéo cao âm cuối.

“Đối với ngươi là Dục Kỳ a…”

“Thân thể này không phải của ngươi!”

“Có liên quan gì chứ? Ta vẫn là ta a!”

Tiêu Dục Kỳ dứt lời, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng.

Lôi Thế Hiên cắn răng đẩy y ra.

“Tránh ra!”

“Thế hiên…” Tiêu Dục Kỳ kinh ngạc nhìn hắn. (tội Kỳ ca wá “.”)

“Ngươi không phải Dục Kỳ!” Lôi Thế Hiên rống lên.

Tiêu Dục Kỳ ủy khuất cắn môi dưới, Lôi Thế Hiên nói:

“Cho dù linh hồn là ngươi…Nhưng muốn ta ôm thân thể thuộc về người khác này, làm không được!” (Hiên ca thật vĩ đại ♥.♥)

Tiêu Dục Kỳ không thể tưởng được hắn vì mình mà thủ thân như ngọc như vậy, thế nhưng, vì cái gì hắn không rõ nỗi khổ tâm của mình…Y vừa cảm động vừa ảo não.

Tiêu Dục Kỳ ngồi xuống, rơi lệ.

“Dục Kỳ?”

“Ta muốn vì ngươi sinh hài tử…” Hắn ám ách địa nói, “Ta muốn vì ngươi lưu hậu đại…”

Lôi Thế Hiên kéo y đứng lên, ôm vào lòng. (ế, mới bảo ko ôm ngừi khác >”< ) “Tên tiểu ngu ngốc này…” Hắn sủng nịch vuốt tóc y. “Ta không muốn ngươi tuyệt hậu a…” Tiêu Dục Kỳ ở trong lòng y khóc thút thít. “Không cần nghĩ nhiều như vậy”. “Nhưng mà…” “Từ ngày ta yêu ngươi bắt đầu, ta đã không hi vọng vào sinh hài tử”. Lôi Thế Hiên nói như tuyên thệ, “Cho nên, mặc kệ có khó khăn gì, ta đều sẽ vì ngươi vượt qua”. “Thế Hiên…” Tiêu Dục Kỳ đang cảm động, Lôi Thế Hiên bỗng nhiên sáp tới gần y. “Dục Kỳ, ta yêu ngươi…” “Di? Ngươi không phải… Ân…” Lôi Thế Hiên cư nhiên hôn y! Hôn đôi môi không thuộc về y! Không cần a! Ta không cần ngươi hôn người khác! Tiêu Dục Kỳ trong lòng lung tung kêu gào, đột nhiên lại lập tức mở mắt ra. Khuôn mặt Lôi Thế Hiên như trước gần trong gang tấc. Đây là… Đây là mộng hay là sự thật? Y không rõ ràng lắm. ” Rốt cuộc cũng tỉnh rồi…” Lôi Thế Hiên thở ra một hơi. “Ta…” Tiêu Dục Kỳ lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên giường, mà nơi này chính là tẩm thất của Lôi Thế Hiên, y nhấc tay lên, sờ sờ mặt mình — y vẫn là y! Y không phải Thương Vũ Trữ! Đây là có chuyện gì? “Ngươi không nhớ rõ sao?” Lôi Thế Hiên lải nhải nói: “Ngươi và Vũ Trữ ngã xuống nước, Cổ Mẫn cùng mấy tiểu thái giám hợp lực cứu các ngươi lên, trẫm nghe tin chạy vội về, ôm ngươi quay về tẩm cung, ngươi đã hôn mê hơn một canh giờ rồi”. Hôn mê? Ý thức Tiêu Dục Kỳ vẫn rất hỗn loạn, chẳng lẽ nói, vừa rồi chính là cảnh trong mộng? Trời ạ… Vì cái gì y lại mơ giấc mộng này… Y ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Lôi Thế Hiên — có nên nói với hắn hay không đây, hắn nhất định sẽ chê cười mình mất… Lôi Thế Hiên thân mật khẽ hôn y. “Cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?” “Không có…” Tiêu Dục Kỳ khó khăn trả lời, nghĩ thầm, vẫn là không cần nói ra. “Nếu như vậy, ta muốn giới thiệu với ngươi một người”. Lôi Thế Hiên cười cười, hướng ngoài cửa phân phó, “Gọi hắn tiến vào”. Tiêu Dục Kỳ kinh ngạc nhìn một thiếu niên hơn mười tuổi đi vào, hắn một thân trang phục vương tử, bộ dạng mày liễu mắt hạnh môi hồng răng trắng, diện mạo cùng Lôi Thế Hiên lại có vài phần tương tự. “Hắn…” Tiêu Dục Kỳ nghi hoặc chuyển hướng Lôi Thế Hiên. “Hắn là bát vương đệ của ta, Thế Hoa”. Lôi Thế Hiên mỉm cười giới thiệu, “Sáng mai ta sẽ tuyên bố, cho hắn thành người kế thừa hoàng vị của ta”. “Người kế vị…?” “Vương đệ, ra mắt Tiêu đại nhân”. Lôi Thế Hiên giới thiệu cho thiếu niên. Tiểu vương gia chắp tay thi lễ. “Tiêu đại nhân”. “Bát Vương gia hữu lễ…” Tiêu Dục Kỳ vội vàng muốn xuống giường, lại bị Lôi Thế Hiên ấn trở lại. Lôi Thế Hiên nháy mắt ra hiệu, bát vương gia thức thời lui ra. “Hoàng Thượng, ngươi thật sự muốn truyền vị cho hắn?” Tiêu Dục Kỳ xác nhận lần nữa. “Ân”. Lôi Thế Hiên lời nói thành khẩn: “Nhưng Thế Hoa còn trẻ, trong khoảng thời gian này trẫm phải hảo hảo bồi dưỡng hắn, chờ sau khi hắn có thể độc lập, mới tính tiếp”. Trong lòng Tiêu Dục Kỳ ngũ vị tạp trần, Lôi Thế Hiên tìm được người kế vị là chuyện tốt, nhưng dù sao đối phương không phải thân cốt nhục của hắn a… “Ta biết ngươi suy nghĩ cái gì”. Lôi Thế Hiên khẽ cười, “Có phải là có liên quan gì tới nhi tử của ta hay không? Huyết mạch chảy trên người hắn cũng là của Lôi gia”. “Hoàng thái hậu nhất định không bằng lòng đi…” Tiêu Dục Kỳ nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi nghe được ở hành lang uốn khúc. “Huynh vị đệ kế, trong lịch đại tiên vương không thiếu tiền lệ này”. Lôi Thế Hiên không lấy làm điều. “Hoàng Thượng…” Hắn đã vì mình làm được đến bước này, Tiêu Dục Kỳ há có thể tiếp tục bảo trì rụt rè vô nghĩa, y kích động nhào vào lòng hắn. Tiêu Dục Kỳ lần đầu tiên trong đời cảm thấy may mắn khi có thể gặp được người yêu y như thế, y âm thầm thề, mặc kệ sau này có xuất hiện khó khăn gì, y cũng phải vì Lôi Thế Hiên vượt qua hết! Lôi Thế Hiên ôm lấy y, bắt đầu miêu tả cuộc sống hạnh phúc về sau: “Chờ sau khi vương đệ đăng cơ, ta sẽ noi theo phụ vương thoái vị làm Thái thượng hoàng, chúng ta mua một trang viên, ban ngày gảy đàn luyện võ, buổi tối ngắm hoa thưởng trăng, cho đến lúc chúng ta tóc trắng xoá, đi cũng không được nữa…” Tưởng tượng đến bộ dáng cả hai đầu đầy hoa râm, Tiêu Dục Kỳ phì cười. Lôi Thế Hiên cúi xuống hôn, lấy đôi môi mình cố định tiếu ý bên khóe miệng y. Ngoài cửa sổ trăm hoa lay động trong gió mát, chim chóc đầu cành hót vang, dường như cũng đang ca tụng ái tình đẹp đẽ của thế gian

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play