Lôi Thế Hiên nhấc ấm trà trên bàn, ngẩng đầu dốc sức đổ xuống mấy ngụm.

“Hô… Hô…”

Hắn thở phì phò, cổ họng khô cạn rốt cuộc thư hoãn một chút.

Đáng chết!

Trong bụng hắn thấp giọng nguyền rủa, hắn loại bỏ muôn vàn khó khăn, thật vất vả mới đem Tiêu Dục Kỳ giữ chặt bên người, hiện tại lại biến thành như vậy.

Tòng quân…

Nói nghe thật dễ dàng, trời biết lúc này sẽ phát sinh chuyện gì? Cuộc sống không có Tiêu Dục Kỳ, đối với hắn mà nói quả thực như sống trong địa ngục. Lần trước tách biệt là vì lợi ích lâu dài, hắn khó chịu mấy cũng phải nhẫn nại, nhưng này lần… Hắn làm sao cũng vô pháp cùng y chia lìa nữa.

Không đáp ứng y, trong đó một nguyên nhân là không chịu nổi cùng y phân cách, một nguyên nhân khác là lo lắng an nguy của y, có ai cam lòng để ái nhân của mình ra chiến trường chém giết? Nhưng mà, nguyên nhân trọng yếu nhất là… Hắn thật sự là bất an a! Dục Kỳ trời sinh tính không chủ kiến, đối với tình cảm của mình cũng không quá chấp nhất, mặc dù nói ra thật đáng buồn, nhưng Lôi Thế Hiên rất rõ ràng, quan hệ của họ có thể gắn bó đến hiện tại hoàn toàn dựa vào chính mình chủ động cùng chuyên chế, bởi vậy, hắn rất sợ hai người xa cách quá lâu Dục Kỳ sẽ quên hắn! Hắn rất sợ hãi Dục Kỳ ở nơi hắn không nhìn thấy sẽ thay lòng đổi dạ!

Không mong muốn y bị thương, không mong muốn cùng y ly biệt, càng không mong muốn tình cảm của y biến chất!

Không sai, hắn chính là ích kỷ! Hắn thà rằng Dục Kỳ hận hắn cũng không muốn cùng y chia lìa!

Thế nhưng, nhớ tới ánh mắt ai oán vừa rồi của Tiêu Dục Kỳ, Lôi Thế Hiên bỗng nhiên cảm thấy khó thở. Hắn xoa xoa thái dương mình, tâm phiền ý loạn mà đi qua đi lại trong phòng.

Tiêu Dục Kỳ cứng ngắc quỳ trên nền đá, mặc cho ánh dương quang nóng bỏng của buổi chiều nướng chín y. Đỉnh đầu hấp thu nhiệt lượng dương quang, cảm giác sắp bốc cháy, thân thể cũng oi bức đến mức ngay cả huyết dịch cũng sôi trào lên. Ngược lại, huyết quản đầu gối vì bị đè nén lâu, bắt đầu truyền đến đau đớn.

Y nhắm mắt lại, cắn chặt răng gắng gượng.

Thái giám cùng cung nữ đi qua bên cạnh, mặc dù rất kinh ngạc với hành động của Tiêu Dục Kỳ, nhưng không ai dám tiến lên phân giải tình huống. Mọi người chỉ là suy đoán, có thể là Tiêu Dục Kỳ đắc tội Thái tử gia đi?

Thời gian từng phân qua đi, cái bóng Tiêu Dục Kỳ theo thái dương di động, từ từ kéo dài, biến thành ngiêng. Y đã quỳ hơn một canh giờ, hai chân cũng không cảm thấy đau đớn, bởi vì đã tê dại. Phiến đá vốn lạnh lẽo cứng rắn dưới thái dương chiếu xuống cũng bốc lên từng đợt hơi nóng, trên dưới đều bị nhiệt lượng vây quanh, Tiêu Dục Kỳ nóng đến mức mồ hôi đầm đìa, giọt mồ hôi men theo cằm nhỏ xuống mặt đất, rất nhanh lại bốc hơi lên.

Cho dù vừa nóng vừa sầu muộn, nhưng y vẫn rất thanh tỉnh, khí lực cường tráng khiến cho y có năng lực ứng phó với dày vò không chịu nổi này.

Y biết Lôi Thế Hiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, bởi vậy y cũng muốn xuất ra nghị lực tương đương để tỏ quyết tâm của mình. Lúc này đây y nhất định phải kháng cự tiếp. Chỉ có kiên trì đến cùng, y mới có thể đạt được thắng lợi.

Lại qua thật lâu, thái dương bắt đầu ngả về tây, đã đến thời điểm dùng bữa. Các thái giám tới tới lui lui bên cạnh y dâng thức ăn, hương vị thức ăn tràn ngập khoang mũi làm cho Tiêu Dục Kỳ phát hiện, mình sớm đã bụng đói kêu vang. Bất quá y như trước vẫn duy trì tư thế, một cử động cũng không có.

Lúc này, một hồi tiếng bước chân nhẹ từ phía sau truyền đến.

“Tiêu thị vệ?”

Tiêu Dục Kỳ hơi hơi xoay người, thấy Thương Vũ Trữ cùng Cổ Mẫn đang dùng thần sắc kinh ngạc nhìn mình.

“Ngươi làm sao vậy?” Thương Vũ Trữ hỏi.

Tiêu Dục Kỳ cười khổ lắc đầu, không trả lời — không phải y không muốn nói chuyện, mà là yết hầu đã khô đến mức sắp thiêu cháy, căn bản không nói nổi một câu rõ ràng.

“Điện hạ đâu?” Nàng lại hỏi.

Tiêu Dục Kỳ thoáng chốc giật mình, buồn bã quay đầu lại. Thương Vũ Trữ và Cổ Mẫn nhìn nhau một chút, người sau đi đến trước mặt y, khom người:

“Các ngươi cãi nhau?”

Tiêu Dục Kỳ suy nghĩ một chút, này cũng không tính cãi nhau, bởi vậy y lắc đầu. Cổ Mẫn tuy rằng không có được đáp án, nhưng đoán được đại khái tình huống. Nàng nhìn Thương Vũ Trữ, hai người gật đầu với nhau một cái, Thương Vũ Trữ đi đến bên cạnh nàng, nói với Tiêu Dục Kỳ:

“Chúng ta đi nói chuyện với điện hạ một lát”.

Dứt lời, các nàng không chần chờ đi vào phòng trong.

Lôi Thế Hiên nhếch môi, sắc mặt tái nhợt nhìn bầu trời bên cửa sổ. Thương Vũ Trữ không ngại phiền hà mà khuyên nhủ:

“Điện hạ, mặc kệ là chuyện gì, ngài cũng không nên trừng phạt y như thế. Có chuyện gì giải quyết không được thì hảo hảo thương lượng đi…Hà tất phải như vậy?”

“Là y tự tìm”. Hắn âm trầm mở miệng.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Lôi Thế Hiên ảo não cào cào tóc: “Y muốn ly khai ta, y muốn tới quân doanh!”

“Vì cái gì?”

“Phụ thân bị thương, cho nên y muốn đi bồi ông ta”. Hắn đấm một quyền xuống mặt bàn.

“Điện hạ… Đây cũng là nhân chi thường tình a…”

“Ai chi thường tình?” Lôi Thế Hiên trừng mắt nhìn nàng một cái: “Y cũng không phải là không đi không được! Ta có thể phái người đi thay y chăm sóc a!”

Cổ Mẫn vẫn không mở miệng giờ xen vào:

“Điện hạ, hiếu kính của thân sinh nhi tử là ngoại nhân không thay thế được…”

Lôi Thế Hiên nghẹn lời, Thương Vũ Trữ thấy hắn không hề phản bác, nói tiếp:

“Điện hạ, thần thiếp hiểu được tâm tình ngài… Nhưng mà, cho dù hiện tại ngài ngăn cản Tiêu thị vệ ly khai, y vẫn sẽ không an tâm ở lại bên cạnh ngài. Ngài giam được thân thể y, lẽ nào cũng giam được một mảnh hiếu tâm của y sao? Một ngày nào đó y sẽ không quan tâm tất cả mà ly khai…”

“Y sẽ không”. Lôi Thế Hiên như cũ không từ bỏ ý định.

“Có lẽ vậy…” Cổ Mẫn lại tiếp tục, từ từ nói: “Thế nhưng, điện hạ, nếu phụ thân Tiêu thị vệ thật sự bị thương rất nặng, hoặc là nguy hiểm tính mệnh… Y sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội hiếu kính phụ thân… Ngài nguyện ý khiến cho y cả đời đều áy náy sao?”

Lôi Thế Hiên hoàn toàn cứng đờ. Hắn có thể chịu được bị Tiêu Dục Kỳ oán hận, nhưng hắn sợ hãi đối phương hối hận, hắn không muốn nhìn thấy Dục Kỳ tự trách mình…

Cổ Mẫn nhìn biểu tình của hắn, biết hắn đã bắt đầu dao động. Nàng thừa thắng xông lên:

“Điện hạ, theo nhận thức của tiểu nữ tử đối với Tiêu thị vệ… Y sẽ không hận ngài, nhưng y nhất định sẽ không tha thứ chính mình, nếu thật như vậy, ngài thật sự nhẫn tâm sao…”

“Đừng nói nữa!” Lôi Thế Hiên thanh âm đau đớn ngắt lời nàng.

“Điện hạ xá tội”. Cổ Mẫn cúi người.

Lôi Thế Hiên nhắm mắt lại, hít sâu, hắn đem phiền muộn trong ngực hóa thành một hơi thở ra. Sau đó hắn đột nhiên mở mắt, trước khi Cổ Mẫn các nàng phản ứng lại đã hướng ra ngoài cửa.

Tiêu Dục Kỳ nghe được tiếng cửa mở, y ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lôi Thế Hiên thống khổ hướng tới. Một lực kéo thật lớn lôi cả người y lên, y chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, người đã nhập vào vòng tay ôm ấp của Lôi Thế Hiên.

Bất thình lình thay đổi tư thế, khiến cho hai chân huyết dịch như đã ngưng kết kia của y không tự chủ được run rẩy.

“Dục Kỳ… Dục Kỳ…” Lôi Thế Hiên gắt gao ôm chầm lấy y, không ngừng kêu tên y.

Tiêu Dục Kỳ không biết hành vi đối phương đại biểu cái gì, nhưng đôi mắt y lại thoáng chốc đã ươn ướt — thì ra trong cơ thể mình còn có nước…

“Điện hạ, có phải ngài đáp ứng rồi hay không…” Thanh âm y khàn khàn, thật vất vả nói ra một câu.

Lôi Thế Hiên không trả lời, hắn đẩy y ra một chút, môi không khỏi phân trần bao phủ lên cánh môi khô nứt của y, say sưa gặm cắn mút mát.

Hai nữ tử đứng bên cửa tẩm cung rất thức thời lặng lẽ rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play