“A a a ——” tại chỗ sâu nhất ruột bị đụng chạm một chút, Giang Kiêu Long đau đến kêu thất thanh thảm thiết ——
“Ân, tốt, cái mông cậu út chính là chặt như thế, thử một phát hẳn là đoạt mất hồn người luôn.” Kỷ Tử Hạo thoả mãn gật gù.
“Vương bát đản! Cái gì đoạt hồn người chứ? Mày câm miệng cho ông!” Giang Kiêu Long tuy rằng đau đến phải thở dốc, vẫn là nhịn không được chửi ầm lên!
“Dạ dạ, Tiểu Long Long đối cháu càng lớn càng rất si tình ạ.”
“Thối lắm! Có trời mới đối với thằng nhóc chết tiệt nhà ngươi si tình! Còn nữa, không được gọi Tiểu Long Long!”
“Hi, Tiểu Long Long như thế lại thích chơi trò khẩu thị tâm phi, thật đáng yêu.” Kỷ Tử Hạo yêu thương cười cười, cúi đầu hôn một cái trên miệng hắn.
Cái mông bị côn thịt sáp nhập làm Giang đại đường chủ theo bản năng chửi ầm lên, dĩ nhiên là bị hôn tới tấp, mặt liền thực sự đỏ đến nói không ra lời luôn.
Thiếu niên nhìn thấy nam nhân dáng dấp khả ái, quả thực hưng phấn muốn phát điên, vốn có tính khí thật cứng so với người bình thường lớn hơn rất nhiều lúc này rục rịch trướng bạo thêm một vòng.
“A a a —— không nên cương nữa mà ——” tràng nội vốn đã bị tắc đến tràn đầy giờ đây càng căng đến mém rách, Giang Kiêu Long nhịn không được khẩn trương kêu to đầy hoảng sợ.
“Oh oh —— sướng đã chết! Cái miệng nhỏ lẳng lơ của cậu út níu lấy cháu cắn chặt tợn, con mẹ nó thật là làm cho cháu muốn thao chết cậu!” Thiếu niên đã rất lâu không có phát tiết lấy một lần, nói năng ngôn ngữ tục tĩu cùng khuôn mặt hắn tuấn tú xinh đẹp không tương xứng gì sất, cố sức nắm lấy thắt lưng rắn chắc của nam nhân, tại cái mông nho nhỏ kia trình diễn một trận cắm rút mãnh liệt!
“A a a —— không nên a ——- “
Tiếng kêu thảm thiết của nam nhân hòa tấu với thanh âm “Ba, ba” do âm nang* thiếu niên phát tại cái mông hắn, kịch liệt quanh quẩn tại không gian tư mật bên trong xe.
Kỷ Tử Hạo say sưa lắng nghe âm hưởng dâm loạn phát sinh do hai người tính giao, càng thêm mãnh lực tiến nhập cái huyệt lí lẳng lơ khiến hắn hồn bay phách tán, điên cuồng mà thao kiền ————
“A a a —— ô… Không nên… Người cứu mạng a…” Nam nhân cao to cường tráng bị thiếu niên thao đến thiếu chút nữa tắc thở, ai ai gào khóc lên.
Nhất là tuyến tiền liệt** bị qui đầu thiếu niên hung hăng dập vào quá độ, càng kêu đến cửa sổ xe thiếu chút bị phá vỡ luôn.
“Ô a a a —— rách —— sáp muốn rách rồi ——” Giang Kiêu Long tay nắm chặt cửa, liều mạng lớn tiếng gào khóc ——
“Sáp rách mới tốt! Xem cậu út sau đó có còn dám trốn hay không!” Nghĩ đến mười mấy ngày nay hắn chính là bị dày vò đến cỡ nào, Kỷ Tử Hạo liền hận không thể thao hắn đến chết khiếp, vĩnh viễn dính lấy người mình.
“Rõ ràng bây hay lừa cậu, bây còn dám chối sao? Đem ông đi đùa giỡn đến xoay như dế, con mẹ nó mày rất sướng có đúng hay không? Mày là thằng nhóc chết tiệt! Ông hận mày chết đi được! Ô ô!”
Có thể là ngày hôm nay quá chén, rõ ràng vốn không phải thiếu nữ tâm hồn mong manh yếu đuối gì sất, Giang Kiêu Long cũng không biết vì sao, đột nhiên nhịn không được ủy khuất trong lòng, lần thứ hai oa oa khóc lớn lên.
Một người đàn ông cẩu thả khóc đến vẻ mặt nở hoa thực sự không thế nào đẹp, nhưng tại trong mắt thiếu niên là khả ái đến nỗi thật hận không thể đưa hắn khảm sâu trong tim.
Kỷ Tử Hạo rút ra tính khí, đem nam nhân xoay người lại, chăm chú ôm vào trong lòng, thương tiếc vừa ôm vừa dỗ. “Hảo hảo, đều là cháu không ngoan, đừng khóc… Van cầu cậu đừng khóc… Bảo bối của cháu…”
Nghe được hai chữ “Bảo bối”, Giang đại đường chủ đáng thương của chúng ta xấu hổ đến vẻ mặt đỏ bừng, nước mắt đang rơi tá lả y chang vòi nước bị khoá, dừng ngay tắp lự.
“Cái gì trong bảo khố, bảo bối… Mày, mày… Câm miệng cho ông! Đừng tưởng rằng lại giả vờ giả vịt rồi cậu liền tha thứ bây, bây cùng tên Borgia kia rõ ràng đã bái làm anh em kết nghĩa, dĩ nhiên còn dám gạt cậu len lén thả hắn, rồi lại để Tiêu Viễn bị buộc đi chung, tụi bây thực sự là gan bằng trời!” Giang Kiêu Long nhớ tới chính mình y chang một kẻ ngu si mông mọc trên cổ, liền cả giận mà say xe.
Borgia vốn là đại kẻ thù không đội trời chung của “Vân Dật Hội” bọn họ, lão đại cùng Hạ Vũ Thụy hao hết thiên tân vạn khổ mới có thể túm được hắn, không nghĩ tới dĩ nhiên lại bị tiểu quỷ chết tiệt này len lén thả đi, thậm chí Tiêu đường chủ chưởng quản hình đường cũng bị bắt theo luôn, bản thân rõ ràng cùng tên tiểu quỷ này mỗi ngày chung một chỗ, nhưng cái gì cũng không biết, thực sự là thiên hạ đệ nhất ngu si!
“Tiểu quỷ nhà ngươi hại cậu mày thảm như vậy, khiến cậu không còn mặt mũi gặp lão đại với anh em trong bang, đời này ông với mày coi như không quen!”
“Cháu vốn luôn muốn dan díu với cậu a!” Kỷ Tử Hạo nhăn nhở cười. “Không chỉ đời này, mà cả kiếp sau số phận cũng đưa đẩy hai ta dính dấp rồi. Cậu hãy nhìn thẳng vào sự thật đi, cậu út thân yêu à.”
Hoàn toàn không xem cơn oán giận của nam nhân ra gì, từ nhỏ tựa như đồ cổ trong bảo khố ngọc, Kỷ Tử Hạo được toàn bộ gia tộc sủng lên trời, tùy hứng đem nam nhân lần thứ hai áp đảo, cầm tính khí hơi chút nhuyễn của mình, tiến đến bên miệng hắn ——
“Vài ngày không gặp cậu út liếm cho cháu đi mà, lẹ, làm cứng ngay!”
Tính khí kề sát chóp mũi thật lớn đến dọa người, toả ra hương thơm nam tính mạnh mẽ khiến người say xe, trái tim Giang Kiêu Long đập bịch bịch, run rẩy đôi môi, chết cũng không chịu há mồm.
Mẹ nó, vương bát đản, rõ ràng là mày xin lỗi ông, sao lại còn muốn cậu khẩu giao cho bây? Trên đời này còn có thiên lý không?
“Lẹ a, cậu út, không làm là cháu liền mở cửa sổ nha, trước mặt lúc nhúc kẻ qua người lại trên đường trực tiếp thượng Vân Dật Hội Phi Long đường đường chủ, cậu cho ý kiến cái coi?” Kỷ Tử Hạo nắm lấy cằm nam nhân kiên cường, cười “ôn nhu”.
Biết tên tiểu quỷ chết tiệt này không sợ trời không sợ đất, nói được thì làm được, Giang Kiêu Long sợ đến nhanh mở hàm lớn hết cỡ, đem côn thịt thiếu niên nuốt sâu vào trong miệng ——
“Oh oh —— hảo sướng ——” Kỷ Tử Hạo cúi đầu nhìn côn thịt chính mình, tại trong miệng nam nhân cao to dũng mãnh vừa vào vừa ra một cách dâm loạn, hưng phấn mà gầm nhẹ liên tục. “Lại dùng sức mút! Mút cho cứng rồi cháu hảo thao cái mông lẳng lơ của cậu lần nữa!”
Thiếu niên phát ngôn tục tĩu làm thân thể nam nhân một trận cuồng chiến, Giang Kiêu Long bất giác ngậm chặt đôi môi, cố sức mút ở qui đầu thiếu niên——
“Oh oh oh —— chết tiệt ——” thiếu chút nữa đã bị mút cho bắn luôn, Kỷ Tử Hạo đem tính khí của mình rút ra nhanh chóng! “Ghê tởm, cậu út ở nơi nào học loại kỹ xảo này?”
Thiếu niên siêu cấp đố kị trong lòng tàn bạo đem hai chân nam nhân cố sức áp lên ngực, côn thịt thật lớn nộ trướng lần thứ hai mãnh lực đẩy vào ——
“A a a ——” Giang Kiêu Long đau đến co rụt lại, phát sinh tiếng kêu thê lương—
Đã vậy thiếu niên còn không chịu buông tha hắn, ác liệt nhắm ngay tràng huyệt yếu đuối của nam nhân, điên cuồng mà cắm rút toàn lực, khiến nam nhân cao to bị thao đến dâm thủy phun như điên, liều lĩnh hét rầm lên ——
“A a a —— sáp chết cậu rồi ——” bị làm cho phát cuồng thiếu điều vui vẻ muốn từ từng lỗ chân lông phun tràn một cách dũng mãnh, toàn thân nam nhân mồ hôi nhễ nhại, tính khí đang chào cờ liên tục bị lắc lư kịch liệt, trước mắt sắp bắn tinh luôn.
“Sao lại dễ dàng như vậy.” Kỷ Tử Hạo bóp chặt dưới gốc tính khí của hắn. “Cậu út, gọi tên cháu đi.”
“A a… Khó chịu đã chết… Để cậu bắn!” Đã có thật nhiều này không có cao trào triệt để gì sất, Giang Kiêu Long thống khổ kêu to.
Kỷ Tử Hạo cười tà.
Khéo tay bóp đầu vú thâm nâu, đem côn thịt phía dưới rút ra không chút lưu tình —— “A a a —— không nên ——” trong cơ thể không còn gì, cảm giác trống rỗng đáng sợ ở chỗ sâu trong tràng nội khiến Giang Kiêu Long kinh hoàng kêu to.
“Muốn cháu cắm vào nữa sao?” Kỷ Tử Hạo không chỉ không nhét vào, trái lại đem côn thịt dữ dằn tại huyệt khẩu hờ hững trêu đùa, làm huyệt khẩu lẳng lơ sau khi được sướng phát ngứa tợn.
“Ô… Muốn… Muốn…”
Lắc lắc cái mông ngứa ngáy, Giang Kiêu Long cả người run rẩy ôm lấy thiếu niên, khóc hô lên nhũ danh hắn! “Ô… Hạo Hạo… Hạo Hạo!”
“Cậu —— “
Khi nghe được cậu út âu yếm gọi nickname lúc bé của hắn hai lần, Kỷ Tử Hạo quơ lấy côn thịt thật lớn, lần thứ hai kích động xỏ xuyên qua cái mông nam nhân ——
“Ô oa oa ——” Giang Kiêu Long bị thiếu niên đẩy vào một phát liền thống thống khoái khoái mà bắn! “Sướng chết cậu rồi cưng ơi —— Hạo Hạo —— “
Thịt huyệt nam nhân trơ trẽn cắn chặt côn thịt thiếu niên, rốt cuộc tính khí cũng được giải phóng điên cuồng mà phun lấy phun để bạch dịch một trận rồi một trận ——
Giang đại đường chủ uy chấn giang hồ, lúc này gần như nằm tiệt trong lòng cháu trai ác ma thoả thích kêu khóc dâm đãng, một lần lại một lần rơi vào không chỉ địa ngục dâm nhạc…
Giang Kiêu Long ở nhà đứng hàng thứ chót, phía trên có bốn bà chị.
Năm ấy khi hắn tám tuổi mẹ bị bệnh qua đời, do chị cả lớn hơn hắn mười tuổi, cá tính lại nghiêm túc nên thay mẹ đảm nhiệm mọi trọng trách.
Bởi vì từ nhỏ hắn không thích đọc sách, lớn lên như côn đồ, vào trung học tung hoành ngang dọc càng như cá gặp nước, không tới một năm liền được coi như đại ca trong trường.
Mặc kệ ra sao nhưng tại trường học làm sao có thể giễu võ giương oai, trước mặt bốn bà chị uy nghiêm, Giang Kiêu Long bản chất hung ác căn bản không dám hó hé gì sất, ngoan ngoãn y chang mèo luôn.
Chị cả vẫn khổ cực chiếu cố cả nhà bọn họ, mãi đến khi hắn tròn mười sáu tuổi, liền đi lấy chồng tận J quốc.
Từ đó đến nay đã được tám năm.
Vào năm Giang Kiêu Long hai mươi tư tuổi, chị cả mang theo con trai bảy tuổi trở về thăm người thân.
Nguyên bản Giang đại đường chủ hăng hái, tiêu diêu tự tại vĩnh viễn không quên được ngày đó, không hiểu thế quái nào lại trở thành mục tiêu của tên sát tinh, từ nay về sau không còn ngày ngọ nguậy…
Đêm trước đó Giang Kiêu Long vừa mới cùng phe địch sống mái với nhau, giờ phải lê lết tấm thân đáng thương tới sân bay.
Cả nhà già trẻ, bao gồm ba, chị hai, chị ba cùng chị tư đều đứng chờ ở trước lối ra.
“Giang Kiêu Long! Mày chết dí ở đâu? Trễ như thế mới đến?” Thân là quản lí công ty đa quốc gia, chị hai Giang Mỹ Tuệ khoác trên người một bộ vest đen hung hăng trừng mắt liếc hắn.
“Tôi xem nó tám phần mười là say xỉn rồi chui rút trên giường gái bar ở xó nào, đuối đến không đứng dậy đi nổi rồi.” Chị ba Giang Mỹ Lỵ mở một nhà hàng lớn ngữ điệu trào phúng nói vào.
“Đúng, em thấy nếu không phải gái quầy bar thì cũng là gái nhảy, nói trắng ra chẳng phải loại đàng hoàng gì sất.” Biết thằng em ham vui chưa bao giờ nói chuyện yêu đương nghiêm túc, hứng lên là lang chạ gái gú vớ vẩn, chị tư Giang Mỹ Linh phỉ nhổ liếc xéo.
“Tiểu Long, con cũng trưởng thành rồi, như thế nào còn cà kê dê ngỗng? Con xem mình kìa, chị cả lâu như vậy không trở về, con cũng dám muộn?” Lão ba Giang Đại Niên bất mãn nói.
Giang Kiêu Long toàn thân đau muốn chết, nhất là cánh tay trái bị thương càng đau khiến hắn nói không ra lời, ngay cả hơi sức biện giải cho chính mình cũng không có.
Cho rằng thằng em không cam lòng nhận sai, ba bà chị khéo mồm khéo miệng đầy răng nanh càng triển khai toàn bộ hỏa lực, oán hận mà lôi thành tích dở hơi từ nhỏ đến lớn của hắn tổng xỉ vả.
Bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã, Giang Kiêu Long vốn ngồi ghế bự trong bang phái đệ nhất châu Á —— Vân Dật Hội Phi Long đường đường chủ, cũng vô pháp tránh né số phận mệt mỏi bi thảm bị mấy bà ba hoa oanh tạc.
Ngay thời khắc hắn buồn ngủ đến chết khiếp, đứng đến lúc đầu gối mau phát điên, trời còn thương cảm giùm, chị cả rốt cuộc từ hải quan đi ra ——
“A a! Chị cả, chúng ta ở chỗ này!” Ba bà mãnh lực phất tay, hưng phấn mà phát sinh tiếng thét chói tai cao quãng tám!
“Mỹ Tuệ! Mỹ Lỵ! Mỹ Linh!” Chị cả Giang Mỹ Cầm mừng rỡ như điên vọt tới, cùng ba cô em chăm chú ôm nhau!
Bốn bà một trận nhốn nháo, làm cho dân tình tại sân bay đích dân chúng được phen hóng hớt.
“Ba ba! Con gái ba đã trở về.” Sau khi ôm siết các em, Giang Mỹ Cầm đi tới bên cạnh ba mình, ôm ông một cái.
“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.” Giang Đại Niên viền mắt phiếm lệ vỗ vỗ lưng con gái.
Tóc đen ngang vai, da thịt trắng nõn. Con mắt thật to, mũi tinh xảo, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng.
Khuôn mặt hoàn mỹ như vị công chúa nhỏ không tốn chút hơi sức liền giam cầm được ngay con tim thục nữ của ba vị tù binh thèm khát!
Ngay cả Giang Kiêu Long vốn luôn thưởng thức thấp kém, không có khiếu thẩm mỹ gì sất cũng hiểu được thằng nhóc như từ tranh vẽ bước ra này thật đáng xem.
“Tiểu Hạo, lại đây, gọi ông ngoại, dì hai, dì ba, dì tư, còn có cậu út.” Giang Mỹ Cầm cười cười giới thiệu từng người.
Không nghĩ tới thằng bé luôn luôn mở mồm là lễ phép ngọt ngào nhưng lúc này ai cũng không gọi, một đôi mắt to thẳng tiến nhìn chằm chằm vào mặt Giang Kiêu Long.
Giang Kiêu Long cũng lơ đễnh, một mực cho rằng thằng nhóc bị đám phụ nữ doạ sợ hãi, cười cười ngồi chồm hổm ở trước mặt nó, trấn an vỗ về, “Tiểu Hạo, đừng sợ, các dì tuy rằng ưa nháo, nhưng đều là người tốt nha.”
“Con không có nói bậy. Mama, Hắc Bảo*** đã trở về. Nó là của con. Con muốn dẫn nó về nhà.” Thằng bé đột ngột nhanh tay ôm lấy nam nhân, lớn tiếng công khai chủ quyền.
Giang Mỹ Cầm nghe vậy đột nhiên cười ha hả! “Ha ha… Thằng nhóc nhà ngươi, đang suy nghĩ cái gì a, đây là cậu út của con, không phải là Hắc Bảo”
“Con mặc kệ, sự thật nó là của con, cả đời phải theo con cùng một chỗ!” Thằng nhóc cố chấp nói.
“Chị cả, tiểu Hạo đang nói cái gì a?” Ba bà em hiếu kỳ hỏi.
“Không có gì, đừng để ý đến nó, thằng bé tuổi nhỏ ưa nói mò. Tiểu Long, chị xem tiểu Hạo thực sự thích em, sau này em nhất định không được tổn thương nó nha.”
“Này là đương nhiên! Cậu út em nhất quyết cưng chiều cháu nó lên trời luôn.” Giang Kiêu Long lần đầu tiên nhìn thấy liền đem lòng yêu thích đứa cháu trai thiên sứ, tự nhiên lòng tràn đầy vui mừng mà hứa hẹn.
Nếu như lúc đó Giang Kiêu Long nghĩ đến trinh tiết cái mông của hắn có một ngày bị huỷ trong tay tên có mặt mũi thiên sứ này, cháu trai tâm địa ác ma, đại khái sẽ không vui vẻ hứa hẹn như thế đâu…