Vào cái ngày Kỷ Tử Hạo mười lăm tuổi, hắn nhận được hai món quà sinh nhật mà suốt đời khó quên…
Dừng lại trước cửa nhà hắn chính là người sau này thành “Vợ” mình, Kỷ Tử Hạo đang nghênh tiếp một người đàn ông cao lớn cường tráng…
“Hạo Hạo.” Giang Kiêu Long cho thiếu niên một cái ôm thật chặt! “Sinh nhật vui vẻ!”
Cái thằng nhóc diện mạo tuấn tú, thông minh tuyệt đỉnh chính là khúc ruột trong lòng Giang Kiêu Long, tuy rằng tính tình hắn vừa cổ quái vừa tùy hứng, nhưng mỗi người Giang, Kỷ hai nhà đều yêu thương hắn như bảo vật.
“Cậu, hình như cậu béo ra đó.”
Tay thiếu niên xoa trên lưng y một trận, làm Giang Kiêu Long mẫn cảm run rẩy một hồi. “Ngứa muốn chết, thằng nhóc này, cứ ưa trêu chọc cậu mày.”
Nam nhân nhẹ nhàng gõ trên đầu hắn một chút, thế nhưng Kỷ Tử Hạo vẫn làm theo ý mình, tiếp tục mò lấy mò để. “Thắt lưng cậu mẫn cảm như thế a, nghe nói nam nhân sợ nhột yêu chồng lắm đó.”
“Ha ha, bây có lầm hay không? Nam nhân có chồng sao?”
“Đương nhiên là có rồi, sau này cháu coi như là chồng cậu rồi.” Kỷ Tử Hạo gắt gao ôm eo nam nhân.
“Ha ha.” Nghe được cháu trai nói năng ấu trĩ, Giang Kiêu Long cười lớn hơn. “Bây a, chọc ghẹo cậu mày mãi nha.”
“Từ nhỏ đến giờ, cháu đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, vì sao cậu vẫn không tin?” Kỷ Tử Hạo có hơi tức giận trừng mắt nhìn y.
“Hảo hảo, tin mà tin mà, cháu vui là tốt rồi” Giang Kiêu Long nghe vậy cũng lơ đễnh. “Được rồi,quà cậu đưa cho cháu đã nhận được chưa?”
“Được rồi ạ.”
“Thích không?”
Thấy nam nhân lộ ra nét mặt như chó nhỏ mong chủ nhân khen ngợi, Kỷ Tử Hạo không khỏi yêu thương mà cười cười “Thích, thích lắm!”
Biết hắn thích kỳ trân dị thảo, ông cậu bèn tìm một số tiền lớn mua được một loại 『tử hoa đèn 』gần như tuyệt chủng.
『Tử hoa đèn 』 nghe tên thập phần văn nhã, nhưng kỳ thực là một loại hoa ăn thịt thập phần hiếm thấy, lớn lên giống cái chụp đèn màu tím, ở chung quanh đoá hoa đầy răng nhỏ, một khi ngửi được mùi thịt, sẽ cấp tốc đem cánh hoa khép kín cắn lấy mục tiêu.
“Ha ha, cậu biết là Hạo Hạo sẽ thích mà, cậu coi vậy chứ tốn hao cả một phen công phu mới tìm được đó.”
“Vậy cảm ơn cậu.”
“Nghe Hạo Hạo từng nói ở phía sân sau có một cái nhà kính, vậy hoa này để lại trong đấy sao?”
“Đúng vậy, cậu muốn đi xem không?”
“A? Hạo Hạo không phải không để cho người khác đi vào sao?” Giang Kiêu Long nghe mấy bà chị nói, nhà kính ấy được Hạo Hạo coi như bảo bối, ai cũng không cho đi vào, nói cái gì như là phá hủy linh khí hoa cỏ.
“Cậu không phải người khác, là vợ tương lai của cháu, đương nhiên có thể vào.”
Cửa thủy tinh thật lớn bao phủ, bên trong nuôi dưỡng rất nhiều kỳ trân dị thảo đã tuyệt chủng. Nếu như bị nhà thực vật học thấy, sợ rằng dù bị đánh chết cũng phải đi vào xem.
Giang Kiêu Long y chang các bà ngoại đi dạo công viên rực rỡ, hăng hái bừng bừng dòm đông ngó tây, “Oa, nhà kính này thực sự lớn a, có thật nhiều thực vật cậu chưa từng xem qua nha, thật xinh đẹp.”
“Xinh đẹp trái lại càng nguy hiểm nga, cậu nghìn vạn lần phải cẩn thận, có một số cây không thể đụng bừa được, sẽ trúng độc đó.”
“Nga, thế à?” Giang Kiêu Long nghe vậy cũng lơ đễnh, chỉ lo chuyên tâm thưởng thức hoa cỏ tươi tốt đủ loại kiểu dáng tân kỳ.
“Cậu chậm rãi tham quan đi, cháu đi chuẩn bị điểm tâm mà cậu thích ăn đây.”
“Điểm tâm?” Giang Kiêu Long nghe đến đó con mắt nhất thời sáng ngời. “Có bánh ngọt nhiều lớp do Hạo Hạo tự tay làm không?”
“Đương nhiên là có, cháu biết cậu tới, đã sớm chuẩn bị cho tốt rồi.” Kỷ Tử Hạo yêu thương cười cười.
Đợi thiếu niên vừa rời khỏi, Giang Kiêu Long bắt đầu đi dạo tiếp cái khu vườn chứa đầy bảo vật quốc gia.
“Ân ~ cái cây màu đen này là cái gì vậy cà?” Giang Kiêu Long cúi người hít hít. “Ách, hảo thối.”
Mùi y chang đại tiện, làm Giang Kiêu Long thiếu chút nữa nôn ra toàn bộ. Lúc này cách đó không xa có một đóa hoa màu hồng đang toả ra hương thơm nồng nặc, hấp dẫn chú ý nam nhân.
“A, mình phải nhanh đi lại ngửi mùi hoa, làm tan cái cảm giác ghê tởm này.” Giang Kiêu Long vội vã chạy đến trước bụi hoa ấy, cố sức ngửi ngửi. Cảm giác ghê tởm sắp buồn nôn dần dần biến mất, nam nhân hít sâu vài cái, “Hô, cảm giác tuyệt thật.” Giang Kiêu Long vỗ vỗ ngực, lại bắt đầu như không có việc gì mà dạo tiếp.
“Di, cái kia hẳn là 『tử hoa đèn 』mình tặng Hạo Hạo ha.” Nhìn phía trước thấy đoá hoa màu tím giống chụp đèn, Giang Kiêu Long mừng rỡ nói. “Ông đây chỉ nhìn qua hình ảnh, còn chưa kịp sờ qua nha.”
Ngay trước thời điểm nam nhân sắp đi tới tử hoa đèn, đột nhiên y cảm thấy hoa mắt một trận, y chang bị say xỉn, bước đi bắt đầu ngã trái ngã phải…
“Kỳ quái, chuyện gì xảy ra? Ngày hôm nay ông có uống rượu đâu?” Hơn nữa kỳ quái nhất chính là, tuy rằng y cảm giác được cả người bay bổng vô lực, nhưng ý thức lại dị thường thanh tỉnh.
“Quá kỳ quái rồi…” Ngay khi Giang Kiêu Long còn đang mải suy nghĩ về ngày hôm nay rốt cuộc y có uống rượu hay không thì, đột nhiên thân thể y lệch đi, thoáng cái nằm sấp xuống trước tử hoa đèn…
“Đau chết người đi được, thật may Hạo Hạo không có đây, nếu không chắc bị hắn cười đến rụng răng mất — ai dô —-” Giang Kiêu Long bỗng nhiên cảm giác cái mông tê rần, nhịn không được quát to một tiếng —
“Con gì dám cắn ông?” Giang Kiêu Long tức giận quay đầu để thấy rõ là cái gì cắn mình. Kết quả vừa nhìn thấy, lập tức há hốc mồm tại chỗ…
“Mẹ ơi! Đây là cái hoa quỷ gì a? Có thể cắn mông người luôn?”
Nguyên lai vào lúc Giang đại đường chủ của chúng ta không cẩn thận vấp té, thế nhưng dù may mắn không có chết, cái mông lại đụng trúng tử hoa đèn. Tử hoa đèn vừa ngửi được mùi thịt, lập tức khép kín cánh hoa, dung răng nhỏ đem thịt mông thơm ngào ngạt ở bên mép cắn chặt…
“Ui... Thực sự đau quá, cái này làm sao bây giờ?” Đường đường Vân Dật Hội Giang đại đường chủ bắt đầu thương tâm suy nghĩ.
Cũng là cùng các cây khác giống nhau mà thôi, đằng này dám cắn bản đường chủ, ông liền nhất định chặt bỏ! Thế nhưng… Đây là quà sinh nhật mình tặng Hạo Hạo, thế nào nó có thể bị hủy được, như vậy Hạo Hạo nhất định sẽ rất buồn đó. Ui… Làm sao bây giờ? Cái mông của ông a…
“Cậu, cậu ở đâu vậy?”
Ui… Cứu tinh của mình cuối cùng cũng tới rồi! “Hạo Hạo! Bây cứu mạng a!” Giang Kiêu Long nghĩ muốn nỗ lực kêu to, bất đắc dĩ thân thể chẳng hiểu vì sao càng lúc càng vô lực, phát sinh thanh âm dĩ thế nhưng y chang tiếng rên rỉ yếu ớt.
Kỷ Tử Hạo gọi vài lần cũng không nghe được cậu trả lời, lòng không khỏi thấy kỳ quái, ngay giờ này, cậu sẽ chạy đi đâu nữa chứ?
“Hạo Hạo… Bây cứu mạng…”
Cuối cùng, Kỷ Tử Hạo nghe được tiếng cầu cứu yếu ớt, trong lòng giật mình, lập tức chạy hướng đến phía sau nhà kính…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT