Tối hôm qua Giang đại đường chủ bị lăn qua lăn lại cả một buổi, đang nằm ở trên giường say sưa ngủ.
Từ nhỏ Kỷ Tử Hạo lớn lên ở vùng rừng nước J, cả ngày đi trồng cây bơi lội, tinh lực tràn đầy, cho dù có ngủ ba tiếng ngắn ngủi thì sáng sớm vẫn tỉnh lại.
Yêu thương thưởng thức vẻ mặt khả ái lúc ngủ của nam nhân, thiếu niên liên tục buông xuống miệng hắn từng cái hôn ôn nhu.
“Ngủ đi, bảo bối của cháu, cháu đi chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn cho cậu.”
Tùy ý khoác lên chiếc áo ngủ, Kỷ Tử Hạo đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn đã chọn mua hôm trước, bắt đầu thành thạo rửa sạch.
Từ nhỏ đại thiếu gia trà đưa tận tay, cơm dâng tận miệng, vì để ông cậu tham ăn tha hồ ăn nhiều, đặc biệt tìm đầu bếp tay nghề cao đến chỉ dạy.
Mỗi lần thấy nam nhân ăn đến mặt mày rạng rỡ, Kỷ Tử Hạo liền thoả mãn tận đáy lòng.
“Ân, ngày hôm nay cho cậu thưởng thức bữa sáng kiểu Tây đi.”
Nam nhân ưa ăn nhất món trứng cuộn kiểu Âu hắn làm, bên trong phải cho rất nhiều thịt heo muối cùng phô mai, ngay cả ớt xanh mà y không thích ăn, chỉ cần xắt hạt lựu, y cũng sẽ không hề nhận ra mà nuốt sạch trơn.
Cứ như vậy, không đến một giờ, trên bàn cơm rộng rãi đã muốn bày đầy các món phong phú đẹp đẽ không thua kém khách sạn năm sao là bao.
Sau khi thiếu niên sắp xếp xong, đi vào phòng ngủ lắc lắc nam nhân —— “Cậu, dậy đi, cháu làm món trứng cuộn cậu thích ăn nhất nga.”
Nguyên bản nam nhân nghe nói như thế nhất định sẽ lập tức nhảy dựng lên, thế nhưng ngày hôm nay lầm bầm không thèm đứng dậy. “Hừ… Đừng ồn… Cậu còn muốn ngủ…”
“Hi, xem ra tối hôm qua cháu làm cậu mệt muốn chết rồi…” Thiếu niên vừa đắc ý vừa đau lòng một phen ôm lấy nam nhân, hướng phòng ăn đi đến.
Ôm lấy ông cậu cho ngồi trên đùi mình, Kỷ Tử Hạo cầm lấy cái nĩa, một miếng lại một miếng đút cho hắn. “Cậu mở miệng ra nào… A, đừng nuốt nhanh như vậy chứ, phải chậm rãi nhai… Đúng, cậu thật ngoan…”
Mỗi lần đút một miếng lại hôn lên một chút ở ngoài miệng nam nhân, trên mặt thiếu niên hé mở biểu tình chẳng bao giờ lộ ra trước mặt người ngoài.
Là ôn nhu.
Chỉ tiếc nam nhân ngủ đến mơ mơ màng màng, không nhìn thấy tâm ý chân chính của thiếu niên.
Leng keng —— leng keng ——
Ngay lúc Kỷ Tử Hạo đang đút cậu vui vẻ thì, thình lình xảy ra tiếng chuông cửa cắt đứt thời gian ngọt ngào của hai người ——
“Mới sáng sớm mà ai đã đến không biết?” Niên thiếu cau có nhíu mày, nhẹ tay nhẹ chân đem cậu thả xuống sô pha.
Nguyên bản Kỷ Tử Hạo tính toán một khi mở cửa sẽ đem người đuổi đi, thế nhưng khi nhìn đến khách thì kinh ngạc trợn mắt!
“Tiểu Bích?”
“Hey, bạn thân! Đã lâu không gặp!” Bích Na trên mặt lộ vẻ tươi cười sáng lạn, cố sức vỗ vỗ bờ vai của hắn!
“Cô, cô lúc nào thì từ nước J tới? Anh cả thế nào không nói cho tôi biết?” Kỷ Tử Hạo đột nhiên có cảm giác bị sắp đặt.
Hắn cùng Borgia vương tử – anh họ Bích Na là anh em kết nghĩa, ngày hôm qua bọn họ vừa gặp mặt, thế nhưng anh cả lại không để lộ nửa câu, rõ ràng là sợ hắn sớm có đề phòng trước.
“Uy, anh không mời tôi vào nhà ngồi, lại đứng ngay tại cửa tra hỏi, đây là cái đạo đãi khách gì a?” Bích Na khó chịu đẩy hắn một phen.
“Hảo hảo, vào đi vào đi.” Kỷ Tử Hạo bất đắc dĩ đưa hai tay ra.
“Hi, cuối cùng cũng cho tôi đến xem nhà ở của anh rồi.” Bích Na chắp tay sau đít, bắt đầu tỉ mỉ quan sát, “Ân, quả nhiên rất sang trọng. Lúc trước anh đồng ý đem “Kim lung hoa*” trân quí bán cho tôi, chính là vì muốn mua cái nhà “Kim ốc tàng kiều**” này đúng không?”
Bích Na cùng hắn là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên tại nước J. Cả hai gia cảnh giàu có, cũng không thiếu tiền.
Ham mê lớn nhất của cả hai là sưu tập động thực vật quí hiếm trên đời.
Một khi đã rơi vào tay, trở thành “Sủng vật” của mình, mặc kệ người khác ra giá tiền cao cách mấy cũng tuyệt không đồng ý từ bỏ những thứ yêu thích.
Nhưng vào ba năm trước, hắn là vì muốn mua căn nhà này, để hắn cùng cậu út có thể ở chung, rồi lại không chịu xin tiền ba mẹ, dứt khoát kiên quyết đem một trong ba cây “kim lung hoa” duy nhất trên thế giới mà hắn dày công chăm sóc bao năm bán cho Bích Na.
“Anh yêu thương cái ông cậu kia như vậy, vì y cái gì đều chịu hi sinh, y nhất định rất hài lòng rồi?”
“Chuyện này cậu tôi không biết, cô đừng có lắm mồm.”
“Hi, chỉ biết anh sĩ diện. Khẳng định không nói cho y.”
“Sĩ diện chính là cô đó. Rõ ràng đối với tên Chu Đại Tiểu kia có cảm giác, còn làm bộ làm tịch trưng ra hình dạng như thần thánh bất khả xâm phạm.”
“Tiểu tử thối, câm miệng cho tôi!”
Hai người dọc đường đi vào phòng khách cãi nhau ầm ĩ.
“Oa, này là “Kiều” mà kim ốc anh giấu đây a?” Bích Na vừa nhìn đến nam nhân đang nằm ngủ say trên sô pha, lập tức hưng phấn mà xông lên trước.
“Uy, không được phép đụng hắn!” Kỷ Tử Hạo nhanh chóng níu cô nàng kinh khủng này lại, một tay lấy cậu che chở trong lòng.
“Tôi van anh, làm bằng thủy tinh a? Chạm một chút cũng cũng có sao đâu, thật hết nói nổi.” Bích Na khoanh hai tay lại, bất mãn trừng mắt liếc thiếu niên.
“Sẽ không cho cô sờ.”
Ngay thời điểm hai người đang ồn ào không thể can ra ——
“Cáp a ——” Giang Kiêu Long đột nhiên xoay người ngáp một cái thật to, từ trong lòng thiếu niên hơi hơi mở mắt.
“Cậu tỉnh rồi à?” Kỷ Tử Hạo cười cười sờ mặt nam nhân.
“Ân…” Nam nhân còn buồn ngủ không có phát hiện có thêm người bên cạnh, lại như cũ nằm trong vòng ôm ấm áp của thiếu niên, làm nũng tự mình phát sinh một tiếng ưm.
“Đói bụng đi? Vừa mới đút cậu ăn chút trứng cuộn, chúng ta lát nữa lại ăn thêm chút bánh mì có được hay không? Cháu vừa mới nướng xong đó nga.”
Vừa nghe đến hai thứ trứng cuộn cùng bánh mì này nọ, bao tử Giang Kiêu Long đã bắt đầu kêu càu nhàu càu nhàu ——
“Cậu muốn ăn! Cậu muốn ăn!”
“Hảo hảo, chúng ta đi ăn.” Thiếu niên yêu thương cười cười, một phát đã đem nam nhân từ trên sô pha ôm ngang lên. “Bây muốn làm gì? Ông tự mình đi được rồi.” Giang Kiêu Long có hơi xấu hổ đấm hắn một chút.
“Tối hôm qua cậu bị cháu làm vài lần đến hôn mê. Nhất định mệt muốn chết rồi, nên để cháu ôm đi.”
“Bây còn dám nói? Đều là bây làm hại!” Nhớ tới tối hôm qua chính mình khoác trên người quần áo hầu gái, bị thiếu niên đặt ở dưới thân chơi đến chết đi sống lại, Giang Kiêu Long liền lửa giận đầy mình.
“Dạ dạ, đều là cháu không ngoan. Cho nên sáng sớm cháu liền làm món trứng cuộn cậu ưa ăn nhất a.” Kỷ Tử Hạo biết rằng dùng đồ ngon hối lộ nam nhân là phương pháp hữu hiệu hàng đầu.
“Hanh, lần này liền tha thứ cho bây.” Quả nhiên Giang Kiêu Long một khi nghe được có món ăn ngon, liền tiêu tan toàn bộ lửa giận.
“Hi, vậy cảm ơn khoan hồng độ lượng của cậu nha.”
“Lắm lời!”
Giang Kiêu Long hoàn toàn không có phát hiện mình với thiếu niên giống như một đôi tình nhân đang liếc mắt đưa tình.
Thế nhưng thiếu nữ ở một bên thấy rõ mồn một.
“Cáp, cái ông cậu này thật đáng yêu nha!”
Vừa nghe đến trong nhà đột nhiên truyền tới một giọng nữ, Giang Kiêu Long hoảng sợ kinh dị, bỗng từ trong lòng thiếu niên nhảy dựng lên ——
“Mẹ ơi! Cô là ai?” Nhìn thấy cô gái lạ hoắc không biết là ai, Giang Kiêu Long há hốc mồm tại chỗ.
“Hi, cậu hảo. Cháu là Bích Na, cậu gọi Tiểu Bích là tốt rồi. Cháu cùng Tiểu Hạo là thanh mai trúc mã, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.” Bích Na cười hì hì nhìn nam nhân.
“Bây, bây đến đây lúc nào?” Mẹ ơi, cháu nó sẽ không nghe hết cái đoạn đối thoại mới đây của mình cùng thằng nhóc chết tiệt kia đi?
“Cháu vừa mới tới.”
Hô, hoàn hảo.
“Chẳng qua chuyện hai người nói gì cháu nghe được toàn bộ.”
“A a a a! Không thể nào?” Giang Kiêu Long nhịn không được phát sinh một tiếng kêu rên, quay đầu nhìn thiếu niên cầu cứu ——
Xong rồi, cháu nó không lẽ đã biết quan hệ của chúng ta rồi? Vạn nhất lại đi nói ra, Hạo Hạo sau đó làm sao có thể làm người?
Không được! Mình nhất định phải nghĩ ra biện pháp ngăn cản cô ta!
Hoàn toàn không nghĩ tới nếu sự tình bị phanh phui thì chính mình cũng có thể thân bại danh liệt, Giang Kiêu Long lúc này để bảo hộ thiếu niên, đã tính toán ra chiêu cuối cùng.
“Em gái này, cô chắc là không biết thân phận tôi. Thành thật nói cho cô, ông đây chính là hắc đạo hàng xịn, muốn cho một người đột nhiên biến mất khỏi thế giới có rất nhiều phương pháp, cô biết phỏng?” Giang Kiêu Long tận lực giả ra biểu tình hung ác, hung hăng nhìn chằm chằm thiếu nữ.
“Ha ha, quả nhiên y chang Tiểu Hạo nói, bộ dạng cậu tựa như Hắc Bảo nga.” Bích Na nhìn nam nhân cao to biểu tình lẫn động tác phô trương thanh thế, nhịn không được cười ha ha.
“Hắc Bảo? Ai là Hắc Bảo?” Giang Kiêu Long nghĩ qua tên này thập phần quen tai, dường như trước đây cũng có người từng đề cập.
“Tiểu Bích!” Kỷ Tử Hạo lạnh lùng cảnh cáo, “Còn nhiều chuyện nữa thì xin mời cô ra ngoài!”
“Được thôi, không nói thì không nói.” Bích Na thấy mặt thiếu niên trầm xuống, len lén lè lưỡi.
“Hắc Bảo”, kỳ thực là một con gấu chó Kỷ Tử Hạo nuôi khi còn bé, là giống hoang dại gần như tuyệt chủng.
Nhớ rõ cái năm bọn họ được năm tuổi, là thời gian Hắc Bảo vừa được đem tới nhà Tiểu Hạo, tính tình phi thường hung dữ, rất khó tiếp cận.
Thế nhưng Tiểu Hạo thích chính là nó, không để ý nguy hiểm mỗi ngày dính vào bên cạnh.
Ngày qua ngày, đại khái Hắc Bảo cũng hiểu tâm ý của cậu bé, từ nay về sau bỏ cảnh giác, cùng Tiểu Hạo chơi chung một chỗ.
Tiểu Hạo mặc dù có rất nhiều “Sủng vật” trân quý, nhưng yêu nhất là con gấu chó to lớn tính tình hung dữ nhưng bên trong hiền lành này.
Đáng tiếc… Vào năm Tiểu Hạo bảy tuổi, Hắc Bảo thế nhưng do bệnh mà chết đi.
Tiểu Hạo đáng thương đau buồn đến vài ngày không ăn không uống, trì trệ không chịu đem Hắc Bảo chôn cất.
Mẹ hắn vì muốn hắn thoát khỏi tình trạng buồn khổ, đành dẫn hắn về quê cũ thăm người thân.
Không nghĩ tới qua một kì nghỉ hè, khi Tiểu Hạo trở về, thế nhưng nói cho mình rằng Hắc Bảo không có chết, nó đã trở lại bên người hắn.
Nguyên lai hắn nói chính là nam nhân cao to ngăm đen trước mắt này —— cậu ruột hắn.
Đại khái chỉ có điều là không có ai biết mình bị coi như hàng thay thế “Sủng vật” lại vui vẻ cả.
Nghĩ đến nếu như nam nhân biết được chân tướng nhất định sẽ rất thương tâm, Bích Na trái lại cũng rất có chừng mực mà câm miệng.
“Nếu như không có việc gì, mời trở về cho, bữa sáng của cậu còn chưa có ăn xong nè.” Kỷ Tử Hạo để mọi thứ không phức tạp lên, thầm nghĩ mau chóng đem mầm mống tai hoạ này đuổi đi.
“Không công bằng! Tôi cũng chưa có ăn sáng a! Như vậy được rồi, chỉ cần các người cho tôi ăn no, tôi coi như cả ngày hôm nay cái gì cũng chưa từng nghe được, sao nào? Cậu ——” Bích Na ngọt ngào kêu một tiếng.
“Không cho phép cô gọi hắn như thế!” Kỷ Tử Hạo một tay gắt gao ôm lấy nam nhân, “Cậu là của một mình tôi!”
“Ai là của một mình bây?” Giang Kiêu Long vừa ngượng ngùng lại vừa tức giận, cố sức giãy khỏi vòng tay thiếu niên. “Cút ra xa ông một chút!”
“Cậu đừng nóng giận mà, lại đây, ngồi xuống ăn bữa sáng, đều mau nguội rồi.”
“Ông không ăn nữa!”
“Ngoan nào… Lại đây, cháu đút cậu có được không?”
“Ai muốn bây đút, cút ngay!”
Hai người tiếp tục do dự, liếc mắt đưa tình, hoàn toàn không biết có một thiếu nữ chết đói đã nhào tới bàn ăn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
*: dịch ra nghĩa Việt sẽ là “Cái lồng hoa bằng vàng”. Đây là tên cây hoa iêu quí của bạn Hạo
**: “Kim ốc tàng Kiều” nghĩa là nhà vàng cho người đẹp ở.
Đây là chuyện về Hoàng hậu A Kiều của Hán Vũ Đế
Trần A Kiều, con gái Quán Đào Công Chúa Lưu Phiêu, Hoàng hậu của Hán Vũ Đế Lưu Triệt.
Lưu Phiêu vốn định đem gã A Kiều cho thái tử Lưu Vinh, bị mẹ của Lưu Vinh là Lật Cơ cự tuyệt, mới đem A Kiều gã cho Lưu Triệt là con của Vương Mỹ Nhân. Cảnh đế cho là A Kiều lớn tuổi hơn Lưu Triệt nên tỏ ý không bằng lòng. Một hôm Vương mỹ nhân đem Lưu Triệt đến thỉnh an Quán Đào công chúa, công chúa ôm Lưu Triệt vào lòng hỏi “gả A Kiều cho ngươi làm vợ có được không? ” Lưu Triệt cười đáp “Rất tốt, nếu được A Kiều làm vợ, xin làm nhà vàng cho ở! ”. Đó là gốc của thành ngữ “Kim ốc tàng Kiều”. Hán Cảnh Đế cho là con mình tuy nhỏ mà yêu mến A Kiều như thế nên cũng nhận lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT