Phó Hồng Tuyết trở về rất nhanh, khi về còn mang theo nửa vò rượu còn lại cùng hai cái chén. Diệp Khai hỏi, “Sao thế?”
Phó Hồng Tuyết đáp, “Lạc Thiếu Tân còn chưa tỉnh.”
Phó Hồng Tuyết rót rượu vào trong chén, đưa một chén cho Diệp Khai, một chén tự mình cầm. Diệp Khai ngồi dậy muốn uống, Phó Hồng Tuyết lại ra hiệu cho hắn vươn tay, vòng tay mình qua tay Diệp Khai, cúi đầu uống cạn.
Phó Hồng Tuyết bỗng nhiên làm loại chuyện này, Diệp Khai thầm nghĩ, có khi không chỉ mình Lạc Thiếu Tân chưa tỉnh.
Phó Hồng Tuyết cùng hắn uống vài chén rượu giao bôi xong, ánh mắt dần trở nên mông lung. Gương mặt tuấn mỹ như băng tuyết cũng lộ ra biểu tình thiên chân.
Loại biểu tình này cực hiếm khi xuất hiện trên người Phó Hồng Tuyết.
Hai mắt Phó Hồng Tuyết dần ướt át, như bị bao trùm bởi hơi nước, con ngươi tối đen thoạt nhìn thực vô tội, không còn thâm thúy như ngày thường, mang theo vẻ khả ái của tiểu hài tử.
Diệp Khai từng say rượu nhiều lần hơn Phó Hồng Tuyết rất nhiều, linh cơ vừa động. Phó Hồng Tuyết nằm trên giường, Diệp Khai gạt tóc y ra, lại cởi áo khoác cho y nằm càng thêm thoải mái, sau đó kiên nhẫn gọi, “Hồng Tuyết, Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết mở to mắt, hoang mang nhìn hắn. Cho dù còn đang say rượu, Phó Hồng Tuyết cũng biết Diệp Khai sẽ không quấy rầy mình, rõ ràng mình đang mệt như vậy, Diệp Khai thế nào vẫn muốn nói chuyện.
“Hồng Tuyết, ngươi yêu ai?”
Trì độn sau khi say rượu kỳ thực cũng là một loại tra tấn, Phó Hồng Tuyết trả lời, “Diệp Khai.”
Diệp Khai lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Yêu một người chính là hắn vui hay không vui so với ngươi có được vui vẻ không càng quan trọng hơn, đúng không?”
Như trước chờ thật lâu mới nghe được Phó Hồng Tuyết nói, “Đúng.”
Diệp Khai thắng lợi nhìn y, nói tiếp, “Về sau không cần dùng gia pháp được không?”
Diệp Khai cũng không nổi giận, lại rót một chén rượu, “Hồng Tuyết, uống thêm một chén.”
Phó Hồng Tuyết nằm yên nhìn hắn, “Không uống.”
Diệp Khai nhất quyết không buông tha cơ hội này, trước nâng chén uống một ngụm, cúi người hôn Phó Hồng Tuyết, chậm rãi uy Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết uống rất chậm.
Diệp Khai lại uy y thêm ba chén, ánh mắt Phó Hồng Tuyết càng thêm mờ mịt. Diệp Khai hỏi, “Hồng Tuyết, ngươi đáp ứng lời ta vừa nói được không?”
Phó Hồng Tuyết bị hắn hôn động tình, thâm tình nhìn hắn, nhìn hồi lâu ôn nhu thỉnh cầu Diệp Khai, “Ngươi đáp ứng ta trước.”
Điều kiện trao đổi này không khỏi quá thoải mái đi.
Diệp Khai tháo vạt áo, kéo áo ra một chút.
Trên da thịt tuyết trắng, vết đao thương hồng sắc trên ngực càng thêm rõ ràng.
Phó Hồng Tuyết nhìn một hồi, vươn tay lên vuốt ve. Phó Hồng Tuyết sờ soạng hồi lâu, chuyển tay sờ xung quanh vết thương, chạm tới vật nhỏ hồng nhạt nổi trên ngực Diệp Khai.
Diệp Khai cứng người.
Phó Hồng Tuyết thu tay lại, ngủ.
“Hồng Tuyết.”
“Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết đã ngủ say.
Trúc diệp thanh ba mươi năm tuổi, được chưởng môn phái Điểm Thương coi như bảo bối mang tới tặng bằng hữu hắn tôn kính nhất, rượu lực thuần hậu khó cưỡng, Diệp Khai buồn bực một mình ngồi thưởng rượu ngon, không bao lâu sau cũng gia nhập đội ngũ say rượu cùng Phó Hồng Tuyết.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khai ngửi được mùi rượu tỉnh lại. Hắn chui từ trong lòng Phó Hồng Tuyết ra, trước tiên ngồi ở đầu giường rót cho mình một chén, thỏa mãn hít ngửi, đang chuẩn bị uống thì eo lại bị ôm.
“Diệp Khai, ta nói rồi, không cho ngươi uống rượu buổi sáng.”
“Sáng hôm qua ngươi cũng uống đó thôi.”
“Là ngươi không được phép uống, ta có thể uống.”
“Hồng Tuyết!”
Diệp đại hiệp cũng không phải vĩnh viễn không phản kháng, chuyện gì quá không công bằng đương nhiên không thể nhận.
Phó Hồng Tuyết nói, “Mỗi người một nửa.”
Diệp Khai đi lấy thêm một chén cho y.
Phó Hồng Tuyết lại mở miệng, “Ngươi uy ta.”
……
Sau khi say rượu có người hoàn toàn không nhớ chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có người nhớ được hết. Thực rõ ràng Phó Hồng Tuyết là loại thứ hai. Diệp Khai hoài nghi một năm ở cùng Phó Hồng Tuyết này, số lần đỏ mặt của mình có khi bằng cả hai mươi năm trước cộng lại rồi cũng nên.
Phó Hồng Tuyết dùng ánh mắt thúc giục Diệp Khai.
Diệp Khai ngậm một ngụm rượu, hắn vẫn ngượng khi hôn Phó Hồng Tuyết thanh tỉnh, cẩn thận nâng cốc, dùng chân khí ngưng tụ thành một cái dây nhỏ, chậm rãi rót vào miệng Phó Hồng Tuyết.
Rượu trong suốt mang theo hơi lạnh thấu xương, Phó Hồng Tuyết uống hết rượu, thưởng thức mỹ mạo của Diệp Khai. Diệp Khai lông mi thuôn dài, hai mắt hắc bạch phân minh, đôi môi hồng nhuận. Ánh mắt Phó Hồng Tuyết sâu thẳm, Diệp Khai bị y nhìn khẩn trương.
Phó Hồng Tuyết nói, “Diệp Khai, ngươi nhất định là người đẹp nhất trần đời.”
Lạc Thiếu Tân ở lại nửa tháng thì mang theo Liễu Thiên rời đi. Sau khi đại hội võ lâm kết thúc, đoàn người Lạc Thiếu Tân sẽ trực tiếp quay về phái Điểm Thương. Liễu Thiên đã ở chung với Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai được gần một năm, lúc này chia tay không khỏi lưu luyến không rời.
Diệp Khai an ủi hắn, “Qua mấy ngày nữa là hai tám, ta và Phó Hồng Tuyết định đi Hiệp khách sơn trang tế bái phụ thân, sẽ gặp lại thôi.”
Võ lâm đại hội lần này, môn phái tham dự rất nhiều. Ngày hai tám hôm ấy, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai tìm đến phần mộ phụ thân, từ xa đã nghe được tiếng ôn truyền từ đại sảnh Hiệp khách sơn trang tới.
Diệp Khai bày cống phẩm ra, Phó Hồng Tuyết đốt hương nến. Phó Hồng Tuyết chia một nửa hương cho Diệp Khai, hai người cùng nhau quỳ xuống, nghiêm túc vái ba vái.
Phó Hồng Tuyết nói, “Ngươi đã thật lâu không tới đây, chúng ta ở lại thêm một lát.”
Phó Hồng Tuyết cởi áo choàng xuống trải lên đất cho Diệp Khai ngồi. Diệp Khai đã khỏi hẳn, nhưng Phó Hồng Tuyết vẫn như trước nơi nơi chiếu cố hắn.
Phó Hồng Tuyết lại nói, “Ta mới trước đây thường đến đây nói chuyện với phụ thân.”
Diệp Khai hỏi, “Nói cái gì?”
Khóe môi Phó Hồng Tuyết cong lên, “Hy vọng hắn sống lại bảo hộ ta.”
Liễu Thiên tìm một cơ hội chuồn ra ngoài, hỏi đường Lạc Thiếu Tân, vừa thấy bọn họ từ xa đã kêu lên, “Phó đại ca, Diệp đại ca.”
Liễu Thiên nói, “Diệp đại ca, ta rất nhớ các ngươi.”
Ba người họ hàn huyên một hồi thì trông thấy có người tới, đi đến tận chỗ cổng vòm trước mộ. Người tới dáng người thướt tha, mặc một thân quần áo xanh nhạt, một đôi mắt hạnh trong sáng hữu thần, thập phần mĩ lệ.
Phó Hồng Tuyết thấy rõ mặt nàng, như tại trong mộng, khựng lại một hồi mới đứng lên, chuyện cũ như gió xẹt qua.
Nữ tử kia đi đến gần Phó Hồng Tuyết, ôn nhu gọi, “Hồng Tuyết.”
Phó Hồng Tuyết xuất thần hô lên, “Thúy Nùng.”
Thúy Nùng gật gật đầu.
Phó Hồng Tuyết bắt lấy cánh tay nàng, “Thúy Nùng, ngươi không chết. Ngươi đã đi đâu, mấy năm nay ngươi ở chỗ nào.”
Thúy Nùng nói, “Công chúa an bài ta trá tử. Ta bị công chúa đưa đến Mai Hoa kiếm phái.”
Thúy Nùng nhìn thoáng qua Diệp Khai cùng Liễu Thiên, ôn nhu nói, “Hồng Tuyết, ngươi theo ta qua đây.”
Liễu Thiên nhìn theo bọn họ đi đến trước cổng vòm thì dừng lại, đã không còn nghe được bọn họ nói chuyện, giật mình hỏi, “Diệp đại ca, không phải ngươi nói Thúy Nùng đã chết sao?”
Diệp Khai nói, “Ta cũng không biết. Hồng Tuyết nói Thúy Nùng rơi xuống vách núi.”
Diệp Khai nhìn về phía Phó Hồng Tuyết ở xa xa. Biểu tình Phó Hồng Tuyết đầu tiên là bất khả tư nghị, sau đó chuyển thành vui sướng. Phó Hồng Tuyết đang cười, không phải kiểu cười khóe môi khẽ cong lên ngày thường, mà là nụ cười vui vẻ thoải mái chân chính.
Liễu Thiên thấy vẻ mặt Diệp Khai không đúng lắm, như thể tâm tình đi xuống vậy, quan tâm hỏi, “Diệp đại ca, ngươi làm sao vậy?”
Diệp Khai nói, “Không có gì.”
Liễu Thiên vò đầu, túm lấy tay Diệp Khai, bắt mạch cho hắn.
Diệp Khai thực khỏe mạnh.
“Diệp đại ca, ngươi không vui sao?”
“Vui chứ. Phó Hồng Tuyết vui vẻ ta cũng vui lây.”
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết. Hồng Tuyết vui vẻ, ta hẳn phải càng vui hơn.
Nhưng mà…..
Hồng Tuyết nói cười với Thúy Nùng, tựa hồ có điểm xa lạ.
Diệp Khai dùng sức lắc đầu, muốn lắc bay suy nghĩ miên man của mình.
“Đại hội võ lâm có gì hay không?”
Liễu Thiên ra sức nói nói một hồi với Diệp Khai, bất đắc dĩ, “Diệp đại ca, ngươi rõ ràng không yên lòng.”
Qua không biết bao lâu, Phó Hồng Tuyết trở về, giới thiệu với Thúy Nùng, “Thúy Nùng, đây là đệ đệ ta, Diệp Khai.”
Phó Hồng Tuyết nắm lấy tay Diệp Khai, “Liễu huynh đệ, Thúy Nùng, ngày khác gặp lại.”
Diệp Khai giật mình hỏi, “Cái gì?”
Phó Hồng Tuyết nói, “Chúng ta về nhà.”
Diệp Khai lặp lại, “Cái gì?”
Phó Hồng Tuyết đề cao thanh âm nói, “Về nhà.”
Trên đường về Diệp Khai hỏi, “Hồng tuyết, ngươi không muốn ở lại với Thúy Nùng lâu chút sao?”
“Nàng tới tham dự võ lâm đại hội, không có thời gian.”
“Vậy chờ võ lâm đại hội kết thúc thì mời nàng tới Vô Gian Địa Ngục chơi?”
Phó Hồng Tuyết ý vị thâm trường nhìn Diệp Khai, “Diệp Khai, ngươi thật sự hy vọng Thúy Nùng tới Vô Gian Địa Ngục.”
Diệp Khai trầm mặc.
Phó Hồng Tuyết nắm lấy vai hắn, “Diệp Khai, vừa rồi ta hỏi Thúy Nùng, vì sao năm đó nàng lại xuất hiện tại Vô Gian Địa Ngục. Xung quanh Vô Gian Địa Ngục đều là núi đá, tuyệt không có người ở. Thế mà mỗi ngày lại có một tiểu cô nương ở trên núi chơi xích đu, không phải rất kỳ quái sao?”
“Đúng là rất kỳ, ngươi cho là nàng đã chết, trong lòng đều tràn ngập áy náy, sẽ không nghĩ tới sơ hở này. Cho dù có nghĩ tới, cũng sẽ cho rằng mình muốn trốn tránh trách nhiệm mới có thể nghĩ vậy.”
Phó Hồng Tuyết nhìn thẳng vào mắt hắn, “Diệp Khai, ngươi quả thật là tri âm của ta.” Lại nói, “Diệp Khai, ngươi vừa rồi vì sao lại không vui?”
Diệp Khai nói, “Ta không có a.”
Phó Hồng Tuyết thở dài, “Gia pháp nhất định còn chưa đủ nặng, nếu không sao ngươi còn dám nói dối.”
Diệp Khai đỏ mặt, “Không vui là vì ngươi đối với Thúy Nùng cười rất cao hứng.”
Tả hữu không người, Phó Hồng Tuyết hôn Diệp Khai, ôn nhu nói, “Thúy Nùng còn sống, từ nay về sau lòng ta không còn phải áy náy với bất luận kẻ nào nữa, cho nên ta cao hứng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT