Trong gió truyền tới tiếng ca người thiếu nữ đa tình.
Giai điệu uyển chuyển kiều diễm từ xa truyền tới.
Cánh đồng xa xa đã thấp thoáng vài bóng người dẫn trâu cày ruộng.
Tiếng sáo mục đồng cũng văng vẳng tô điểm cảnh xuân.
Ánh mặt trời mới lên chiếu trên người Diệp Khai, đem hồng y ánh lên một tầng kim quang.
Dây cột tóc của Diệp Khai không biết từ lúc nào tán đi, tóc xõa tung bay bên người, phảng phất như tơ lụa, lại như chim tung cánh, một tầng ô quang chói mắt.
Diệp Khai có một đôi mắt cực đẹp, to tròn hắc bạch phân minh. Giờ phút này ánh mắt bịt kín một tầng hơi nước, doanh doanh chớp động, như thể nước mắt tùy thời đều có thể trào ra.
Phó Hồng Tuyết gọi hắn: “Diệp Khai!”
Diệp Khai ngây thơ nhìn y, tựa hồ hiểu được Phó Hồng Tuyết là gọi chính mình, lại như là không hiểu. Hắn nhìn Phó Hồng Tuyết một hồi, liền gục đầu xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lông mi thật dài chặn lại ánh mắt hắn.
Đầu xuân.
Khắp thiên địa sức sống ngập tràn.
Tâm tình Phó Hồng Tuyết thế nhưng không ngừng chìm xuống, chìm xuống, thẳng đến rơi vào băng lãnh thâm sâu.
Gió xuân lướt qua người chỉ khiến y cảm nhận được hàn ý.
Này tiếng ca kiều diễm cũng chỉ còn lại thanh âm thê lương thưa thớt.
Phó Hồng Tuyết bắt được tay Diệp Khai, thân thủ nắm chặt, “Diệp Khai!”
Diệp Khai ngẩng đầu, nhíu nhíu mày, như là oán hận y quấy rầy mình, dùng sức quệt miệng, nửa ngày mới hừ ra tiếng “Ân?”. Thanh âm vẫn là thanh âm của hắn, nhưng lại thập phần non nớt.
Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Khai ở trước mặt Phó Hồng Tuyết mất đi tâm trí, Phó Hồng Tuyết thấy hắn tuy rằng quên chính mình là ai, thế nhưng còn nhận ra được mình, trong lòng có chút an ổn xuống.
Tình trạng của Diệp Khai cũng không phải ngày một ngày hai là có thể tốt lên. Phó Hồng Tuyết sợ bôn ba cả đêm, Diệp Khai khát nước, đem túi nước đưa cho Diệp Khai, Diệp Khai lại chỉ nhìn, căn bản không đưa tay tiếp nhận.
Phó Hồng Tuyết biết tâm trí hắn giờ giống như hài đồng ngây thơ, nhưng chính mình lại không có kinh nghiệm chiếu cố trẻ mới sinh. Ruổi ngựa tới gần bên người Diệp Khai, mở ra túi nước, y một tay đỡ lấy eo Diệp Khai, một tay đem túi nước kề bên miệng Diệp Khai, uy Diệp Khai mấy ngụm nước, lại có tới một phần ba trào ra ngoài.
Diệp Khai lung lay đầu, muốn tránh đi túi nước, xem ra cũng không khát nước. Nước theo cằm chảy xuống tích bên dưới, Diệp Khai không thoải mái nhíu nhíu mày, Phó Hồng Tuyết liền lấy ra khăn tay giúp hắn lau.
“Diệp Khai!”
“Diệp Khai!”
Y lại gọi hai tiếng, Diệp Khai đã muốn không kiên nhẫn, quệt miệng không để ý tới.
Phó Hồng Tuyết kéo dây cương ngựa của Diệp Khai, giục ngựa hướng Vô Gian Đại Ngục mà đi. Vó ngựa vừa khởi, Diệp Khai liền từ trên lưng ngựa ngã xuống. Phó Hồng Tuyết thân hình vừa điểm, nhảy lên lưng ngựa Diệp Khai, đỡ lấy hắn.
Diệp Khai trong chốn giang hồ khinh công đứng hàng thứ nhất, thế nhưng giờ lưng ngựa cũng ngồi không xong.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai lần đầu gặp mặt là trước mộ phụ thân Dương Thường Phong. Phó Hồng Tuyết lấy thân phận hài tử vì cha báo thù mà xuất hiện. Lúc rời đi, cao thủ các đại môn phái đều sững lại phía sau, chỉ có Diệp Khai thi triển khinh công theo phía sau hắn đuổi suốt một đêm. Diệp Khai hơi thở lâu dài, đuổi tới tảng sáng cũng không có nửa điểm thần sắc mỏi mệt.
Bị theo tới mặt hồ, Phó Hồng Tuyết không thể không phát chiêu làm chấn động hồ nước, ngăn trở tầm mắt Diệp Khai, mới có thể một mình rời đi.
Phó Hồng Tuyết thở dài, vươn tay ôm Diệp Khai, một tay nắm lấy tay hắn. Diệp Khai tựa vào người y, ngồi thực an ổn, bỗng nhiên quay đầu đối y nở nụ cười.
Một nụ cười này như trăm hoa đua nở, như xuân phong quất vào mặt, như dương quang xua tan hết thảy âm trầm.
Phó Hồng Tuyết ôn nhu nói, “Ta gọi Phó Hồng Tuyết, ngươi kêu Diệp Khai, ngươi là bằng hữu của ta, cũng là huynh đệ của ta.”
Hắn thúc ngựa, danh câu được lệnh, tung vó chạy như điên, hướng Vô Gian Địa Ngục rong ruổi mà đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT