Sáng sớm hôm sau, khi Liễu Thiên tỉnh lại, trong lều chỉ còn lại một mình hắn. Đống lửa trước cửa lều đã được nhóm lại, đem lại chút ấm áp cho không gian nhỏ hẹp trong lều. Phóng mắt ra ngoài, thiên địa một mảnh trắng xóa, lúc này bất quá mới là cuối thu, nhưng trên đỉnh núi đã bắt đầu đổ tuyết.
Trong nồi thiếc bên đống lửa là cháo thịt đã ninh nhừ, thịt là ngày hôm qua Diệp Khai săn bắt được. Cháo ninh hơi lâu, hương khí rất đậm.
Diệp Khai đi tiễn Phó Hồng Tuyết, tiễn tới tận chỗ vách núi hiểm trở mới chia tay. Sơn đạo qua một trận tuyết càng thêm khó đi, nhiều chỗ đá mịn trơn trượt vô cùng.
Phó Hồng Tuyết ôm lấy hắn, ghé vào tai hắn nói, “Diệp Khai, ta từng nghĩ, ngươi đối tốt với ta như vậy là vì ngươi áy náy, mà ta không muốn thấy ngươi khổ sở cũng vì ta áy náy. Nhưng mấy ngày nay nhìn ngươi ban ngày làm bộ vui vẻ, buối tối lại đau đến không ngủ được, ta chỉ biết hết thảy đều không giống như suy nghĩ của ta. Cho dù có áy náy đến đâu, cũng không thể khiến cả hai đều đau lòng như vậy được.”
Diệp Khai hơi ngưỡng đầu nhìn Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn hắn, “Chờ ta trở lại, có lẽ sẽ nghĩ ra được một biện pháp tốt hơn.”
Diệp Khai nghe vậy kinh hãi. Hắn biết Phó Hồng Tuyết không thể vượt qua ràng buộc thân phận, cũng không hy vọng Phó Hồng Tuyết lập tức tiếp nhận. Hắn có thể chờ, nhưng không thể thừa nhận bất kì biến cố nào khác.
Phó Hồng Tuyết an ủi, “Tin tưởng ta, ta sẽ không để ngươi phải thất vọng khổ sở.”
Phó Hồng Tuyết khinh công rất cao, tư thái tuyệt vời, y tựa như một cơn gió nhẹ nhàng thản nhiên xẹt qua sườn núi, nháy mắt biến mất, chìm vào đất trời trắng xóa.
Liễu Thiên vừa ăn cháo vừa chờ Diệp Khai. Diệp Khai rất nhanh đã quay lại, thoạt nhìn vẻ mặt cũng thập phần thoải mái. Liễu Thiên vốn sợ hắn sẽ sầu lo, nay thấy Diệp Khai không có việc gì tâm tình mới thoáng buông lỏng.
Diệp Khai cùng hắn đi nhặt nhạnh củi khô, săn một ít chim chóc, lại tìm thêm chút nước mang về khu lều trại. Liễu Thiên thấy môi Diệp Khai gần như đã không còn huyết sắc, nói với hắn, “Diệp đại ca, ta thấy mấy thứ này đã đủ dùng bốn năm ngày rồi. Có lẽ bốn năm ngày sau Phó đại ca cũng sẽ trở lại, chúng ta đừng ra ngoài nữa.”
Hắn vừa nói xong, bên ngoài vang lên một thanh âm thoải mái, “Xin hỏi bên trong có người không?”
Nơi này là đỉnh Hoa Sơn, người bình thường muốn lên được đến đây cũng khó, càng không nói tới khách nhân, cố tình thanh âm kia lại như đang bái phỏng một người bạn quen biết đã lâu.
Liễu Thiên trong lòng hỗn loạn, nhìn về phía Diệp Khai.
Diệp Khai thần sắc như thường, thản nhiên nói, “Cô nương là muốn tiến vào sao?”
Người bên ngoài đáp, “Không phải ta, là sư phụ ta.”
Diệp Khai nói, “Phòng ốc sơ sài nhỏ hẹp, không tiện đãi khách, còn thỉnh thứ lỗi.”
Hắn nói xong câu đó, cửa lều bị người xốc mở, gió lạnh lập tức thốc vào.
Diệp Khai thấy được người đứng bên ngoài.
Mười mấy thiếu nữ mỹ mạo, trên người đều mặc đạo bào*. Đứng giữa đoàn thiếu nữ này là một lão nhân, thoạt nhìn đã hơn sáu mươi tuổi, khoác một thân đạo bào vàng nhạt, bên hông giắt một ngọc tiêu trong suốt mượt mà.
*đạo bào: áo choàng đạo sĩ
Lão nhân này nhìn hắn, trầm giọng hỏi, “Ngươi chính là Diệp Khai?”
Diệp Khai gật đầu, “Lá cây Diệp, vui vẻ Khai.”
Lão nhân lại hỏi, “Ngươi có biết ta là ai không?”
Diệp Khai đáp, “Không biết.”
“Bần đạo Ngọc Tiêu.”
“Đông Hải Ngọc Tiêu?”
“Đúng vậy.”
Diệp Khai thần sắc như thường, tựa như cái tên vừa được nói ra chỉ là một cái tên phổ thông mà thôi. Năm xưa Bách Hiểu Sanh lập binh khí phổ, Đông Hải Ngọc Tiêu danh liệt đệ thập, cũng là người duy nhất trong số mười đại cao thủ ngoại trừ sư phụ Diệp Khai Tiểu Lý Thám Hoa còn sống.
Uy danh lão vốn phải dọa Diệp Khai biến sắc, cố tình trên mặt Diệp Khai lại không có nửa điểm động tĩnh.
Diệp Khai chỉ lo lắng cho Phó Hồng Tuyết, ngoại trừ Phó Hồng Tuyết, cho dù tính mạng hắn có gặp phải nguy hiểm, cũng không thể khiến tâm hắn nhiễu loạn, không thể khiến hắn dao động.
Ngọc Tiêu đạo nhân trầm giọng nói: “Bần đạo là vì cái gì mà đến, ngươi nói vậy cũng nên biết.”
Diệp Khai thản nhiên đáp: “Ta không biết.”
“Nhìn ngươi cũng không giống dạng người ngu xuẩn thế.”
“Nhưng ta sẽ giả ngu.”
“Mẫu thân ngươi là đại công chúa thần giáo, mẫu tử các ngươi là phản đồ của thần giáo. Bản giáo trọng khai giáo môn, chọn ra tứ đại hổ pháp cùng tứ đại công chúa mới. Chuyện đầu tiên muốn làm chính là thanh lý phản đồ.”
Vị cao thủ trên binh khí phổ năm nào, giờ đã gia nhập Ma giáo.
Diệp Khai nói, “Chuyện của Ma giáo không liên quan tới ta.”
Ngọc Tiêu đạo nhân lại nói, “Nếu ngươi có thể đoạt lại đại bi phú, giáo chủ là thân nhân duy nhất còn lại trên đời của ngươi, tự nhiên có thể xem ở phân thượng ngươi là ngoại tôn hắn mà bỏ qua chuyện cũ.”
Diệp Khai thản nhiên đáp, “Ta chỉ có một thân nhân, ngươi hẳn là biết tên của hắn.”
Ngọc Tiêu đạo nhân lạnh nhạt mở miệng, “Phó Hồng Tuyết! Trên đời rất nhanh sẽ không còn người này.”
“Ta cảm thấy ngươi thực đáng thương, ngươi thoạt nhìn đã bảy tám mươi tuổi, thế nhưng lại không đủ tự tin sẽ đánh thắng một người mới ngoài hai mươi, chỉ có thể ở sau lưng ba hoa khoác lác, còn dẫn theo một đám tiểu cô nương đáng tuổi cháu ngươi, còn tưởng rằng các nàng thích ngươi.”
Trong lúc Diệp Khai nói chuyện, đám nữ đồ đệ mỹ mạo của Ngọc Tiêu đạo nhân này vẫn luôn vụng trộm nhìn hắn, nghe đến câu này, cùng nhau lộ ra thần sắc lo lắng. Hiển nhiên tuổi tác là vấn đề Ngọc Tiêu đạo nhân kiêng kị nhất. Mấy nữ hài tử trẻ tuổi mĩ mạo này sao có khả năng nguyện ý đi theo một lão nhân, mới vừa thấy mặt, tâm đều nhất loạt hướng về phía Diệp Khai rồi.
Ngọc Tiêu đạo nhân lạnh lùng hỏi lại, “Ngươi nói ta đánh không lại Phó Hồng Tuyết?”
“Ngươi nếu đánnh thắng được Phó Hồng Tuyết, vì cái gì không dám trực tiếp đối mặt hắn, lại phải chờ hắn đi rồi mới dám tới tìm ta.”
Lời Diệp Khai nói rất đơn giản, bởi vì hắn nói đều là sự thật, lời nói thật thường dễ dàng đả thương người.
Liễu Thiên vốn nghĩ Ngọc Tiêu đạo nhân sẽ động thủ, nhưng lão lại rút tiêu ra, ngón tay vuốt nhẹ ống tiêu. Tiếng tiêu của lão rất kỳ quái, mang theo một loại vận luật kỳ lạ, tựa như tiếng người thở hổn hển, lại như đang rên rỉ.
Những nữ đạo sĩ lão mang tới bắt đầu vặn vẹo vòng eo, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ, không ngừng rên rỉ theo từng tiếng tiêu, hướng Diệp Khai và Liễu Thiên phát ra dụ hoặc.
Đỉnh Hoa Sơn băng lãnh nháy mắt biến thành nơi khuê phòng sáng tỏ, nhuyễn ngọc ôn hương. Giữa tà âm, từ ngọc tiêu bay ra chín đạo hàn tinh, bắn về phía Diệp Khai.
Liễu Thiên thất kinh. Hàn tinh chệch hướng, Diệp Khai vẫn là Diệp Khai, tựa hồ mới rồi cái gì cũng chưa từng phát sinh., Diệp Khai chỉ vươn tay nhẹ nhàng tung một chiêu, ám khí xẹt tới như chớp giật giống như bị một cỗ lực kì dị hút sang hướng khác.
Liễu Thiên nhớ tới lúc Diệp Khai bị thương mới khỏi cùng hắn so chiêu, Phó Hồng Tuyết đưa cho hắn hai viên ám khí lê hoa châm bằng đồng, nói với hắn Diệp Khai có một môn công phu tên là vạn lưu quy tông, chuyên dùng để đối phó ám khí trong thiên hạ.
Chẳng lẽ đây chính là vạn lưu quy tông? Môn công phu thần kỳ trong truyền thuyết này thoạt nhìn dĩ nhiên lại thoải mái tự nhiên, tao nhã tuyệt vời như vậy.
Sắc mặt Ngọc Tiêu đạo nhân có chút thay đổi, lạnh nhạt nói, “Thế nhưng gặp được hai tên không hiểu thế sự.”
Lại có thêm một người đi lên đỉnh núi, người tới mặc một kiện trường bào hồng sắc bên trên thêu từng đóa mẫu đơn đen lớn, cười lạnh nói, “Lão tiền bối vì cái gì còn chưa ra tay giết Diệp Khai?”
Ngọc Tiêu đạo nhân nói, “Chuyện của bần đạo, ngươi cũng dám quản.”
“Ta Y Dạ Khốc cần gì phải quản loại chuyện này, lão tiền bối nếu không hạ thủ, vậy vãn bối sẽ xuống tay.” Hắn ngôn ngữ tuy rằng khách khí, nhưng mỗi câu đều mang theo ba chữ ‘lão tiền bối’.
Ngọc Tiêu đạo nhân sắc mặt càng lạnh, nói, “Ngươi muốn giết hắn? Ngươi đã quên người kia khi cùng thần giáo hợp tác đưa ra điều kiện là Phó Hồng Tuyết phải chết trước sao?”
Y Dạ Khốc nói, “Ta cũng không phải người của Ma Giáo, chỉ là được thuê đến, ta thích giết người.” Hắn nhìn về phía Diệp Khai, lại nhìn Liễu Thiên, “Nếu không giết tên này trước rồi mới giết Diệp Khai cũng được.”
Ai giết được Diệp Khai, có thể lập tức nổi danh giang hồ. Loại danh khí này cũng dụ hoặc không kém gì hoàng kim.
Diệp Khai thở dài nói, “Ta vốn không thích giết người, nhưng loại người như ngươi lại là ngoại lệ.”
Tay hắn nhẹ phất, một thanh phi đao xuất hiện trong lòng bàn tay. Thân đao dài ba tấc bảy phân, dưới ánh mặt trời lóe lên một tầng hàn quang.
Đao của Tiểu Lý phi đao là đao cứu người, chứ không phải đao giết người. Diệp Khai từ khi bước chân vào giang hồ tới nay, còn chưa từng thực sự dùng phi đao giết người. Nhưng khắp thiên hạ vẫn không có một ai dám coi thường chuôi đao này.
Ngọc Tiêu đạo nhân cùng Y Dạ Khốc nhìn một đao này, đồng tử bắt đầu co rút lại.
Y Dạ Khốc nói, “Ta nhận ra chuôi đao này.”
Diệp Khai nói, “Nhận được là tốt nhất.”
Y Dạ Khốc mạnh miệng, “Nhưng ngươi vẫn không phải Tiểu Lý phi đao, ngươi chỉ là một tên phế vật bị thương.”
Diệp Khai sắc mặt trắng bệnh, môi tái xanh, từ đầu đến cuối đều ngồi trong lều không hề động đậy. Nội thương trên người hắn, không thể gạt được mấy cao thủ này.
Y Dạ Khốc nhảy lên, hướng về phía Diệp Khai.
Ánh đao chợt lóe, Y Dạ Khốc từ không trung rớt xuống đất. Không hề giãy dụa, cũng chẳng kịp la lên, chớp mắt một cái đã muốn xụi lơ.
Trên cổ họng hắn cắm một thanh phi đao.
Võ công của Y Dạ Khốc đã có thể xếp vào hàng nhất lưu cao thủ trên giang hồ, nếu không hắn cũng không dám đi truy sát truyền nhân của Tiểu Lý phi đao, cho dù truyền nhân này đang thụ thương.
Ngọc Tiêu đạo nhân cảm khái, “Đao pháp thực nhanh.”
Diệp Khai lẳng lặng ngồi tại chỗ kia, một đao vừa rồi hao phí của hắn quá nhiều tinh lực.
Ngọc Tiêu đạo nhân lại nói, “Không biết phi đao như vậy, ngươi còn có thể phát ra được mấy lần nữa?”
“Sao ngươi không tự mình thử xem?”
“Bởi vì ta không tính giết ngươi. Thứ nhất là vì thần giáo, thứ hai là vì chính ta.”
Lão nhìn về phía Diệp Khai, thế nhưng lại như đang đánh giá Diệp Khai từ trên xuống dưới, chầm chậm nói, “Kim hoàn vô tình, Phi đao hữu tình, Thiết kiếm nổi danh, Ngọc tiêu háo sắc, ngươi hẳn đã nghe nói qua.”
Diệp Khai xác thực đã từng nghe qua.
Ngọc Tiêu đạo nhân giải thích, “Sắc, cũng không phải chỉ có nữ sắc. Nam sắc cũng là một loại sắc.” Lão lại nhìn Diệp Khai, trong ánh mắt toát ra ánh dâm tà không hề che giấu, “Nam nhân mĩ lệ là không gì sánh được. Huống chi ngươi còn là đồ đệ của Tiểu Lý phi đao. Ta biết ngươi nhất định vẫn là hài tử, còn chưa trải sự đời. Chờ ta dạy dỗ ngươi xong, ngươi sẽ biết một khúc nhạc vừa rồi của ta là cỡ nào Dục.Tiên.Dục.Tử.”
Diệp Khai Liễu Thiên hai ngươi chỉ thuần khiết mà thôi, cũng không phải ngu ngốc. Liễu Thiên đã muốn nghe ra được ý tứ trong lời nói của lão đạo nhân này, tức đến cả người phát run. Hắn nhìn về phía Diệp Khai, lại thấy Diệp Khai vẻ mặt trấn định, tựa như căn bản không nghe thấy lời Ngọc tiêu đạo nhân vừa nói.
Diệp Khai nhẹ vung tay, trong lòng bàn tay lại lần nữa hiện ra một thanh phi đao dài ba tấc bảy.
Ngọc Tiêu đạo nhân vừa thấy thân hình bạo lui, lắc mình vài cái liền rời khỏi đỉnh núi này. Mấy nữ đệ tử lão dẫn tới cũng theo sau lão rời đi. Đỉnh núi trong nháy mắt chỉ còn lại mình Diệp Khai, Liễu Thiên cùng căn lều trơ trọi.
Diệp Khai lên tiếng, “Liễu huynh đệ, ngươi đi cố định lại lều đi.”
Liễu Thiên chạy tới cố định lại những góc lều bị bật lên.
Diệp Khai lau đi vết máu trên khóe môi, áy náy nói, “Liễu huynh đệ, đám người này dùng trăm phương ngàn kế muốn đối phó ta và Phó Hồng Tuyết. Ngươi mấy lần cứu ta, giờ lại vì ta mà bị liên lụy.”
Liễu Thiên vội nói, “Diệp đại ca, chúng ta là bằng hữu.”
Diệp Khai nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi Liễu Thiên, “Ngươi có biện pháp gì giúp ta thanh tỉnh mấy đêm không?”
Liễu Thiên gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Hắn gật đầu là vì hắn xác thực có biện pháp, lắc đầu là bởi nơi này là đỉnh Hoa Sơn, không bột đố gột nên hồ, không có dược liệu, cho dù có biện pháp đi chăng nữa cũng chẳng thể dùng.
Diệp Khai hiểu được ý hắn, an ủi, “Ngọc Tiêu đạo nhân bị ta dọa sợ chạy mất rồi, sơn đạo ẩm ướt, trơn trượt, buổi tối lão ta chắc không dám đi lên đâu.” Người càng già lại càng tiếc mệnh, đó là thường thức.
Diệp Khai ngồi trong lều, phân thần suy nghĩ. Hắn kể từ khi gặp Phó Hồng Tuyết tới nay, mỗi một tràng đại chiến đều là huynh đệ sóng vai, nay chia cách, hắn còn lo cho Phó Hồng Tuyết hơn chính bản thân mình.
Hắn nhìn thoáng qua Liễu Thiên, thầm nghĩ, ‘Ta nhất định phải bảo vệ Liễu huynh đệ bình an. Hồng Tuyết, hắn nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ bình an trở về tìm ta.’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT