Đinh Linh nửa đêm bị một trận tiếng ồn đánh tỉnh. Mười mấy người xông vào trong ngôi miếu đổ nát, quát hô đuổi những người khác ra ngoài để chiếm chỗ. Người tới trước hiển nhiên không chịu, nhưng thấy người tới lăm lăm đao kiếm trên tay, chỉ đành một bên oán giận một bên lui về phía sau, lui tới tận chỗ Phó Hồng Tuyết đang nằm.

Phó Hồng Tuyết đã sớm tỉnh, sợ đánh thức Diệp Khai, nhíu mày ôm hắn vào lòng. Cố tình đám người kia đã chiếm được chỗ còn không chịu nằm xuống luôn, còn hô năm gọi bảy thô thanh đại khí nói chuyện. Diệp Khai nằm trong lòng y nhẹ nhàng giật mình, rốt cuộc vẫn bị đánh thức. Phó Hồng Tuyết vội vàng thấp giọng trấn an hắn, kêu hắn không cần động đậy.

Một đám này bất quá chỉ là đám lưu manh thấp kém nhất trong chốn võ lâm, nhưng mở miệng nói chuyện lại làm ra vẻ mình là nhất đại tông sư, nhất phái chưởng môn, cao thủ cái thế. Nói nói một vòng, thế nhưng lại đem danh túc bảy đại môn phái trên võ lâm ra bình loạn một phen. Một hồi cái này tốt, cái kia chưa được, một hồi lại nơi này không tồi, nơi kia không đúng.

Đinh Linh nghe mà buồn cười, hạ thấp giọng nói với Phó Hồng Tuyết, “Mấy người này đúng là mặt dày, vụng về như heo, thế mà cư nhiên còn không biết xấu hổ chê cười trí tuệ người khác.” Nàng không trông mong được Phó Hồng Tuyết đáp lại, Phó Hồng Tuyết liếc nàng một cái, cư nhiên hơi hơi gật đầu.

Đám người kia bình luận hết một lượt hào kiệt võ lâm thiên hạ, liền chuyển đề tài, nói tới Võ lâm Minh chủ vị còn đang bỏ trống.

“Theo ta, Võ lâm Minh chủ ai mà chẳng muốn làm, bất quá sẽ chẳng có ai phục hết, có mười năm nữa cùng không chọn ra nổi ai. Mà có chọn được đi nữa cũng khẳng định không phải thứ tốt đẹp gì. Võ lâm Minh chủ tiền nhiệm Hướng Ứng Thiên thì mưu sát nghĩa huynh, mà Dương Thường Phong trước đó lại càng chẳng ra gì, vợ lớn vợ nhỏ, làm thiên hạ đại loạn.”

Từ trong một góc hẻo lánh nào đó có người phốc xích bật cười, “Lão bà nhà người ta có thể khiến thiên hạ đại loạn, giết các ngươi chỉ như giẫm chết một con rệp, thế mà trong miệng các ngươi lại thành chẳng ra gì. Các ngươi đừng nói lão bà, ngay cả bản thân mình còn chỉ có thể qua đêm trong cái miếu đổ nát này, vậy mà còn có mặt mũi chê cười người khác.”

Người này thanh âm rất kỳ quái, phiêu đãng mơ hồ, thế nhưng nghe không ra là từ hướng nào truyền đến, không phải hắn cố ý che dấu tung tích, mà đây vốn là đặc thù của người tu luyện nội công. Phó Hồng Tuyết tự nhiên có thể đoán ra thanh âm kia là từ đâu truyền tới, y quay đầu nhìn về phía đó, thấy trong góc đối diện có một nam nhân đầu đội mũ rơm ngồi gục mặt xuống đất.

Một đám người như như nước đổ về cửa sông, lập tức bạo liệt, nhảy dựng lên quát mắng, kêu người vừa nói đứng ra. Kêu vài tiếng vẫn không có kết quả, tự thân cũng thấy khiếp đảm. Trong đám người có một người nói, “Bên ngoài có một cỗ xe ngựa lớn, chúng ta mượn tạm dùng, không ở lại đây nữa.” Mười mấy người đều trăm miệng một lời đáp ứng, đã quên mới vừa rồi còn phê bình anh hùng thiên hạ không ngớt lời, phàm là người khác một chút tật xấu đều cao giọng chửi, đến phiên mình lại ngang nhiên cướp đồ giữa ban ngày.

Phó Hồng Tuyết đứng lên lạnh nhạt nói, “Xe ngựa nếu không muốn chết thì đừng đụng vào.”

Phó Hồng Tuyết một thân khí chất sâm hàn cao ngạo, đêm thu xơ xác tiêu điều, lãnh khí bức người theo từ trên người y truyền ra, mười mấy người kia đều bị dọa sửng sốt, qua một hồi mới khua loạn đao kiếm trong tay đe dọa, “Ta xem ngươi mới muốn chết ấy, xe ngựa mấy đại gia chúng ta đã định sẽ dùng rồi.”

Phó Hồng Tuyết cúi người ôn nhu nói với Diệp Khai, “Nhắm mắt lại, đừng mở ra.” Từ trong lòng lấy ra một khối khăn tay, xé làm hai mảnh, cuộn tròn lại bịt vào tai Diệp Khai. Làm xong hết thảy, y mới hướng đám người kia nói, “Hiện tại trốn vẫn còn kịp, ta mang theo đệ đệ, không muốn thấy máu đổ.” Phó Hồng Tuyết không muốn tranh đấu với đám hỗn tạp phiền toái chốn võ lâm, nếu đám người này biết điều rút đi, y cũng sẽ không ra tay đả thương người.

Đinh Linh thầm nghĩ, ‘Chẳng lẽ hắn có võ công, tự tin sẽ đánh thắng được nhiều người như vậy? Những người này tuy chỉ là đám lôm côm trong chốn giang hồ, nhưng không phải một công tử bột mới học qua chút võ công có thể đánh thắng được. Mà thôi, nghĩ nhiều vậy làm gì, dù sao ta nếu muốn đánh bại đám này cũng dễ như chơi.’ Nàng rút ra nhuyễn tiên* quấn quanh eo, nhảy tới cạnh Phó Hồng Tuyết.

*nhuyễn tiên: roi mềm

Trận đấu bắt đầu, gian miếu mới vừa rồi còn không có chỗ chen chân, giờ đã trống ra một khoảng. Mỗi người đứng ngoài đều cảm thấy bất an, dán vào góc tường, sợ bị thương đến mình.

Mười mấy người cùng xông tới, võ công tuy vớ vẩn, nhưng khí thế cũng coi như đồ sộ. Tên cầm đầu chỉ cảm thấy không giữ nổi kiếm trong tay, lợi kiếm rời khỏi tay bay lên giữa không trung thì nổ tung, vô số mảnh vụn nhỏ bắn ra, mười mấy người lập tức ôm tay phải lăn thành một đoàn, miệng liên tục kêu thảm thiết. Bọn họ vừa rồi còn không ngừng mắng to, giờ nửa câu cũng không dám mở miệng, ở trên mặt đất lăn lộn một hồi, đau đớn vừa giảm, lập tức lục tục kéo nhau chạy khỏi gian miếu đổ nát.

Đinh Linh khiếp sợ đến cực điểm, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất, ‘Nội công hắn hóa ra lại cao như vậy, nếu hắn thật sự ra tay, không biết đám người kia còn là bộ dạng gì nữa.’

Phó Hồng Tuyết lấy khăn tay nhét trong tai Diệp Khai ra, khẽ vuốt mái tóc Diệp Khai, ở bên tai hắn nhỏ giọng hống hắn ngủ.

Đinh Linh ghé vào bên người y, thân thiết hỏi, “Phó tiểu ca làm sao vậy, hắn vì sao lại không nói gì?”

Phó Hồng Tuyết đáp, “Không có gì.”

Trời sáng đoàn người rời đi, thái độ của xa phu thêm một phần tôn kính. Một đường hành tẩu coi như bình an, nhưng nói đi nói lại, có một người võ công cao cường như vậy trong đoàn, muốn không an toàn cũng không được.

Đinh Linh tiếp tục cưỡi ngựa theo sau xe ngựa bọn họ.

Diệp Khai cuối cùng cũng tỉnh lại, mới vừa mở miệng nói chuyện với Liễu Thiên, đã bị Đinh Linh nghe thấy.

Đinh Linh hoan hỉ nói, “Phó tiểu ca, ngươi tỉnh.” Không đợi Diệp Khai trả lời, lại nói tiếp, “Ta biết tên ngươi rồi, là Phó Khai Nhi, nhưng rốt cuộc Khai với Nhi ở đây nghĩa là gì? Ta quả thật nghĩ không ra.”

Diệp Khai sắc mặt cổ quái, hắn đương nhiên không tên là Phó Khai Nhi, quay đầu nhìn nhìn Phó Hồng Tuyết cùng Liễu Thiên, muốn biết cái tên này là từ đâu ra. Liễu Thiên vội vàng xua tay, ý bảo không phải mình nói. Phó Hồng Tuyết hơi hơi nhíu mi.

Đinh Linh ở bên ngoài vẫn hỏi không ngừng.

Diệp Khai ho khan một tiếng nói, “Khai là vui vẻ, Nhĩ là lỗ tai.”

Đinh linh cười hỏi, “Thật thú vị, ngươi vì sao lại có tên này?”

Diệp Khai ở bên tai Phó Hồng Tuyết thấp giọng tự hỏi, “Vì sao?” Sau đó đề cao thanh âm trả lời Đinh Linh, “Bởi vì ta mới trước đây tai không được tốt lắm, nên mới lấy cái tên này.”

“Vậy tai ngươi hiện giờ thế nào?”

“Ân, đã rất tốt rồi.”

Xa xa truyền tới tiếng vó ngựa, cư nhiên lại có một con ngựa đuổi theo.

Đinh Linh cả giận nói, “Ngươi sao lại đi cùng ta, ta chính là chán ghét ngươi mới kêu ca ca ta đến. Ngươi đừng tưởng ca ca ta rời đi là lại có thể theo đuôi nhá.”

Người nọ xa xăm nói,“Đường là của chung, ta chẳng lẽ không thể đi hay sao?”

Ba người Liễu Thiên ở trong xe đều nghe thấy hết.

Phó Hồng Tuyết còn nghe ra đây chính là người tối qua ở trong miếu châm chọc.

Liễu Thiên cười nói, “Hóa ra nàng thích đi theo người khác, cũng có người nguyện ý đi theo nàng.”

Diệp Khai thở dài nói, “Kì thực không thích chút nào, bị người đi theo muốn có chút tự do cũng khó.”

Hắn nói những lời này thanh âm rất lớn, Đinh Linh đương nhiên nghe được, tiếng vó ngựa của nàng ngừng một lát, kéo giãn khoảng cách với xe ngựa của đám người Diệp Khai, lùi lại phía sau một khoảng rất xa.

Liễu Thiên nói, “Vẫn là lời nói của Diệp đại ca ngươi có uy lực, đầu ta sắp bị tiếng chuông của nàng gõ cho hôn mê rồi.”

Liễu Thiên chỉ đam mê y thuật, hướng đến tâm vô bàng thứu*, giống như lúc này đây, mỹ nhân ngay bên người, nhưng hắn chỉ nghĩ tiếng chuông của nàng kêu không ngừng, thật đáng ghét.

*tâm vô bàng thứu: không màng đến thế sự xung quanh

Giữa trưa đoàn người đã tới khách điếm mà vốn theo kế hoạch ngày hôm qua thì phải chạng vạng mới đến. Xa phu dựa theo ý Phó Hồng Tuyết dừng lại, trong lòng thực cao hứng khi tìm được người chủ võ công cao cường lại vừa ra tay hào phóng vừa không nóng nảy như vậy.

Nếm qua bữa trưa, Diệp Khai nhàn rỗi tới mức nhàm chán, lôi kéo Phó Hồng Tuyết ra ngoài chơi. Nơi này là một tiểu trấn giàu có đông đúc, một mảnh ngói xanh, chằng chịt tấp nập. Phó Hồng Tuyết nắm tay hắn đi một hồi, thả tay ra.

Diệp Khai một lần nữa kéo tay y.

Phó Hồng Tuyết nhướn mi, “Ngươi không thấy kỳ quái sao?”

Diệp Khai thản nhiên đáp, “Không thấy nha.” Hắn cầm tay Phó Hồng Tuyết, “Kỳ quái chỗ nào chứ?”

Phó Hồng Tuyết dừng lại nhìn hắn, “Da mặt dày.”

Hai người đi dạo dọc theo ngã tư đường hướng tới chỗ u tĩnh. Sắc thu đã nồng đượm, lá khô phủ đầy đường, bước chân dẫm lên phát ra thanh âm tất tất tốt tốt.

Xa xa truyền đến tiếng sáo hòa cùng tiếng cười thiếu nữ, tiếng sáo dễ nghe, tiếng cười động nhân.

Diệp Khai nói, “Hồng Tuyết, cuộc sống bình thường tươi đẹp như vậy, chẳng trách ngươi không muốn tung hoành giang hồ.”

Phó Hồng Tuyết đáp, “Diệp đại hiệp thoạt nhìn thực cảm khái.”

Diệp Khai lắc lắc đầu, “Đúng rồi Hồng Tuyết, ai dạy ngươi thổi tiêu?”

“Một thị nữ khác của mẫu thân, lúc ta mười tuổi nàng sinh bệnh rời đi rồi.”

“Nàng cũng giống Băng Di sao?”

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu.

Diệp Khai lại nói, “Hồng Tuyết, không bằng ngươi dạy ta đi, đến lúc đó chúng ta hợp tấu một khúc.”

“Đệ tử của Tiểu Lý Thám Hoa còn cần ta tới dạy cho sao?”

Diệp Khai vội la lên, “Kia không giống nha, ta quả thật không biết thổi tiêu mà. Ta chỉ biết đánh đàn thôi. Nếu không khi về chúng ta mua thêm cầm với tiêu, miễn cho trên đường không có trò gì thú vị.”

Phó Hồng Tuyết ‘ừ’ một tiếng, sủng ái sờ sờ đầu hắn, “Ngươi cứ luôn không chịu ngồi yên như vậy.”

Hai người lững thững đi ra tận trấn ngoại, Diệp Khai có rất nhiều lời muốn nói với Phó Hồng Tuyết, y chỉ yên lặng lắng nghe. Một trận gió lạnh thổi tới, Phó Hồng Tuyết vội vươn tay kéo lại áo choàng cho Diệp Khai.

Trong gió ẩn ẩn truyền tới tiếng người xưng huynh gọi đệ, thế nhưng còn dẫn theo vài tiếng nức nở, còn lại mơ hồ không rõ.

Diệp Khai có tâm hiệp nghĩa, hướng Phó Hồng Tuyết nói, “Cái gì ca ca đệ đệ thế nhỉ, chúng ta qua xem náo nhiệt đi, nếu có việc gì tiện thể giúp một tay.”

Phó Hồng Tuyết thì sao cũng được, thấy Diệp Khai cảm thấy hứng thú, cầm tay Diệp Khai, cùng hắn dùng khinh công bay qua mái hiên nhà, hướng đến chỗ phát ra thanh âm.

Đó là một tòa đại trạch gọn gàng sạch sẽ, có tôi có tớ. Bọn họ vọt qua mấy bức tường, rốt cuộc tìm được chỗ náo nhiệt Diệp Khai muốn xem.

Một nam tử vận cẩm y, trông bộ dạng ước chừng hơn hai mươi tuổi, đứng trong viện, lớn tiếng quát mắng, “Đều là ta làm hư ngươi. Ngươi đọc sách không tốt, trướng quản không được, cả ngày chỉ biết gây chuyện.”

Một thiếu niên quỳ dưới chân hắn, nôn nóng bất an ôm chân cẩm y nam tử cầu xin tha thứ, “Ca ca, Tuấn nhi biết sai rồi.”

Chung quanh một đám người hầu cũng xúm vào xin giúp.

Thanh niên kia cả giận nói, “Mang gia pháp đến đây, ai còn tiếp tục cầu tình nữa thì xử trí luôn một lượt.” Trong viện lập tức yên tĩnh lại.

Chỉ còn thiếu niên kia tiếp tục cầu xin, “Ca ca, ca ca, Tuấn nhi biết sai rồi, không cần đánh ta, không cần đánh ta. Ca ca, lúc cha mẹ mất ngươi đã nói sẽ đối tốt với ta cả đời mà.”

“Ngươi còn dám nhắc, ngươi vẫn còn mặt mũi nhắc đến sao? Ngươi làm nhiều chuyện tốt như vậy, cha mẹ ở dưới cửu tuyền cũng đều không thể an nghỉ.”

Câu nói này quả thực rất nặng, thiếu niên không còn dám xin tha nữa, chỉ là cả người run lên từng chặp.

Gia pháp bọc bằng gỗ lim được tôi tớ đưa lên.

Thanh niên tiếp nhận, nén đau lòng nói, “Tuấn nhi, ngươi có phục hay không?”

Thiếu niên khóc đáp, “Huynh trưởng là nhất gia chi chủ, quản giáo trách phạt, Tuấn nhi không dám không phục.”

Tôi tớ đem thiếu niên kia nâng tới một tấm phản, trói chặt tay chân. Bản tử rất nặng, mới vừa hạ xuống, thiếu niên đã khóc rống lên cầu xin tha thứ, hoàn toàn không chịu nổi đau đớn.

Diệp Khai không đoán được cư nhiên lại là loại náo nhiệt này. Tuy chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, nhưng hai huynh đệ cha mẹ đều đã mất sống nương tựa lẫn nhau kia hoàn cảnh thập phần tương tự với hắn cùng Phó Hồng Tuyết. Mà hắn cũng mang thân phận đệ đệ, trông thấy một màn này xấu hổ, ngượng ngùng cúi đầu, lôi kéo tay Phó Hồng Tuyết, cùng y dùng khinh công bay ra ngoài.

Phó Hồng Tuyết trông hắn sắc mặt ửng đỏ, ngạc nhiên hỏi, “Ta cũng sẽ không quản giáo ngươi như vậy, ngươi đỏ mặt cái gì?”

Y cái gì không nói, lại đi nói mấy lời khiến sắc mặt Diệp Khai càng thêm ửng hồng này.

Thanh âm Diệp Khai nhỏ tới độ không thể nghe thấy, “Hồng Tuyết, ngươi nếu muốn quản giáo ta như vậy, ta cũng sẽ nghe theo.” Hắn tính cách vốn tự do phóng khoáng, không thích bị quản thúc, nhưng nếu người quản thúc hắn là Phó Hồng Tuyết, hắn ngược lại chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng.

Phó Hồng Tuyết thấy hắn thẹn thùng, định trêu hắn chút, chậm rãi nói, “Khai nhi, ngươi có phục hay không?”

Lúc ban ngày Phó Hồng Tuyết chưa từng xưng hô với Diệp Khai như vậy, từ trước đến nay đều gọi thẳng kỳ danh.

Diệp Khai nghe tới lỗ tai cũng đỏ lên, cơ hồ muốn tìm một chỗ trốn thật kĩ. Cố tình chung quanh trống trải, không một chỗ trốn, liền rõ ràng nhào vào lòng Phó Hồng Tuyết, ôm lấy y, đem đầu chôn trên vai y, thấp giọng nói, “Huynh trưởng làm nhất gia chi chủ, quản giáo trách phạt, Khai nhi không dám không phục.”

Diệp Khai nói rất chậm, thanh âm cũng rất nhỏ, thế nhưng lại đem từng chữ từng chữ nói thật rõ ràng.

Phó Hồng Tuyết khẽ vuốt tóc Diệp Khai, ôn nhu nói, “Ừ, ngoan.”

Diệp Khai chôn trong lòng Phó Hồng Tuyết không chịu rời ra.

Phó Hồng Tuyết đợi một lúc lâu cũng không thấy Diệp Khai động đậy, bất đắc dĩ gọi hắn, “Diệp đại hiệp, Diệp đại hiệp. Dũng khí ngày còn tung hoành trên đỉnh Vân Thiên của Diệp đại hiệp ngươi đâu rồi.”

Y nói vậy mà Diệp Khai vẫn không có động tĩnh gì.

Phó Hồng Tuyết cười nói, “Đường đường là Diệp đại hiệp, vậy mà so với tiểu cô nương còn dễ thẹn thùng, mau nước mắt hơn, đây là cách dạy dỗ của Tiểu Lý Thám Hoa sao?”

Diệp Khai vội vàng nói, “Không đúng không đúng, này không liên quan gì tới sư phụ ta. Đây là ta sinh ra đã vậy rồi.”

Phó Hồng Tuyết luôn có cách đối phó với Diệp Khai, biết chỉ cần nhắc tới sư phụ, Diệp Khai nhất định sẽ mở miệng.

Thời gian Phó Hồng Tuyết tiến vào giang hồ rất ngắn, nữ nhân từng gặp qua hoặc thích lừa gạt sắc quỷ như Chu Đình, hoặc đã nhìn quen sóng gió như Minh Nguyệt Tâm, hoặc như Nam Cung Linh vừa nhận thức Diệp Khai đã không ngừng theo đuôi. Những nữ nhân này đều là giang hồ nhi nữ, hành vi cử chỉ khác xa so với nữ hài tử bình thường. Phó Hồng Tuyết cũng chỉ quen biết mấy nữ nhân này, không khỏi ở trong lòng đem Diệp Khai so sánh với bọn họ, đưa ra kết luận Diệp Khai so với nữ hài tử còn dễ thẹn thùng hơn, kỳ thật cũng không phải chính xác.

Hai người bất tri bất giác đã đi được một đoạn khá xa.

Phó Hồng Tuyết lo Diệp Khai mệt, đem Diệp Khai ôm vào trong ngực.

Diệp Khai cười nói, “Ta cảm thấy nội thương cứ mãi không khỏi như thế này cũng được.”

Phó Hồng Tuyết cười nhạo hắn, “Chẳng lẽ tương lai ngươi thành thân, muốn để tân nương tử tới ôm ngươi sao?”

Diệp Khai đáp, “Tùy nàng thôi.” Ôm chặt cổ Phó Hồng Tuyết, miệng hừ một tiếng, tâm tình thập phần vui vẻ.

Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ nói, “Ta nói ngươi da mặt dày, ngươi liền mỏng cho ta xem. Khen ngươi yêu thẹn thùng, ngươi lại ngay lập tức dày mặt.”

Đinh Linh ở tại khách điếm đợi Diệp Khai, đợi tới tận chạng vạng, Diệp Khai mới cùng Phó Hồng Tuyết dắt tay nhau trở về. Đinh Linh thấy trên mặt Diệp Khai sáng rọi chớp động, thập phần vui vẻ.

Diệp Khai chào hỏi nàng, ngồi xuống bàn bên cạnh, tiếp tục nói chuyện với Phó Hồng Tuyết. Đinh Linh húng hắng hai tiếng, Diệp Khai mới quay đầu nhìn nàng, nói cho có lệ vài câu lại cùng Phó Hồng Tuyết nói chuyện phiếm.

Đinh Linh không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, hai huynh đệ trước mặt đi ra ngoài một buổi chiều trở về tựa hồ so với trước càng thân mật hơn.

Đinh Linh hờn dỗi, “Các ngươi là thân huynh đệ, còn có nhiều lời muốn nói vậy sao?”

Diệp Khai ngạc nhiên hỏi lại, “Chẳng lẽ đối với thân huynh đệ không có lời nào để nói, ngược lại với ngoại nhân có chuyện để trao đổi mới là bình thường sao?”

Liễu Thiên gấp sách lại qua ngồi cùng bọn họ.

Diệp Khai quan tâm nói, “Ngươi đọc sách tới quên cả ăn cơm, không tốt cho mắt đâu.”

Liễu Thiên cất sách đi, nhìn Đinh Linh, “Đinh cô nương, qua đây ăn cơm chung.”

Đinh Linh tung một thỏi bạc ra, “Ai thiếu thốn gì mà phải ăn chung, hôm nay ta mời.”

Liễu Thiên nói, “Ngươi thích Phó tiểu ca, sao không hỏi xem hắn đã đính hôn chưa, không muốn quang minh chính đại theo đuổi người ta sao?”

Đinh Linh nhìn về phía Diệp Khai.

Diệp Khai lắc đầu, “Ta chưa đính hôn.”

Đinh Linh vui vẻ ra mặt, “Ta vừa thấy đã biết ngươi chưa đính hôn rồi.”

Diệp Khai cười cười, “Đính hôn thì không, nhưng ta đã cùng người khác làm vợ chồng rồi, rượu giao bôi cũng đều đã uống qua. Cảm ơn tình cảm của tiểu thư, đại tiểu thư khả ái như vậy, nhất định có rất nhiều nam nhân thích. Huynh đệ chúng ta thật sự có việc, không thể phụng bồi.”

Đinh Linh trông thấy thành khẩn trong mắt hắn, ngữ khí lại khẳng định như vậy, tuyệt không giống như đang giả bộ.

Phó Hồng Tuyết nói, “Hắn nói bậy đấy.”

Đinh Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Diệp Khai lấy ra trúc tiêu lúc nãy mới mua trên đường về, thỉnh giáo bí quyết của Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết nói vài lần, thấy Diệp Khai vẫn ấn sai, liền để Diệp Khai ngồi trước người mình, từ phía sau vươn tay, dẫn ngón tay Diệp Khai đè lên thanh khổng.

Ngón tay hai người đều đều thon dài, Diệp Khai thấp hơn so với Phó Hồng Tuyết một chút, ngón tay tinh tế, bàn tay cũng nhỏ hơn tay y, bị y nắm gọn trong lòng bàn tay.

Liễu Thiên đã quen nhìn huynh đệ hai người thân cận, chỉ ngồi một bên bình luận Diệp Khai thổi đúng hay sai.

Tư thế này nhìn vào giống như Diệp Khai được Phó Hồng Tuyết ôm vào trong ngực, Diệp Khai thập phần nghiêm túc, Phó Hồng Tuyết cũng không thấy tỏ vẻ gì khác thường.

Đinh Linh yên lặng nhìn một hồi, quay đầu sang hướng khác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play