Diệp Khai nằm trên nóc nhà, miệng hàm một nhánh cỏ xanh mập mạp.
Ánh trăng đêm nay thực sáng đẹp, ôn nhuận, tựa như vầng trăng tròn nơi cố hương trong tâm tưởng người lữ khách tha phương.
Diệp Khai vốn chẳng phải kiểu người ưa tưởng niệm quá khứ, tâm hắn ngược lại luôn hướng tới tương lai sáng lạn khoái hoạt, thế nhưng tại trong ánh trăng bao phủ này, lại vẫn nhịn không được có chút hoài cựu. Những năm tháng đã trải qua, cứ thế nhất nhất hiện lên trong tâm tưởng.
Đêm khuya hàn khí trầm trọng, ánh trăng thanh lãnh tựa hồ cũng trở nên lạnh lẽo bức người. Diệp Khai bỗng nhiên cảm thấy được ánh trăng nhu hòa chiếu rọi mặt đất tựa như sương như tuyết, nháy mắt có chút ngây ngốc.
Thời gian trôi qua thật nhanh, thế nhưng cách thời điểm chia tay Phó Hồng Tuyết đã muốn ba năm.
Nhớ ngày nào mẫu thân từng tại đỉnh Vân Thiên an ủi chính mình. “Ngươi không phải chỉ có một mình, ngươi còn có Phó Hồng Tuyết.”
Đỉnh Vân Thiên, mẫu thân trọng thương, Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết tan nát cõi lòng.
Sinh mệnh cũng chỉ ngắn ngủi như vậy thôi.
Hơn hai mươi năm báo thù dai dẳng.
Hơn hai mươi năm áy náy ngập tràn.
Hy vọng lớn nhất chỉ là một nhà ba người đoàn tụ, là “Thầm nghĩ cùng nương, cùng Diệp Khai cùng nhau hảo hảo sống.”
Tâm nguyện này, thế nhưng tới tận lúc mẫu thân rời trần, cũng không có đạt thành……
Diệp Khai thấy trên mặt chợt lạnh, thiếu niên luôn vui vẻ sang sảng dưới ánh mặt trời, thế nhưng tại đêm khuya tịch mịch không người, một mình đối diện ánh trăng trên cao, rốt cục nhịn không được rơi lệ.
Nam Cung Linh cùng Phó Hồng Tuyết vốn dĩ không thể cùng chung sống.
Thích một người là khi có thể quên đi nguyện vọng chân thật của bản thân để mang lại niềm vui cho đối phương, thế nhưng thích một người cũng không đồng nghĩa hiểu được đối phương suy nghĩ gì, hy vọng gì.
Thế nhưng nguyện vọng của bản thân vẫn tồn tại, chèn ép quá mức ngược lại sẽ gây nên hiệu ứng ngược, Nam Cung Linh cũng bởi vậy mà mỗi lần Diệp Khai nhắc tới Phó Hồng Tuyết sẽ sinh khí.
Linh nhi từng theo Diệp Khai kiên định nói “Phó Hồng Tuyết quan trọng hơn, bởi vì Phó Hồng Tuyết vui vẻ huynh mới có thể vui vẻ, Phó Hồng Tuyết khổ sở huynh sẽ khổ sở”, nhưng khi Diệp Khai buột miệng nói “Không biết Phó Hồng Tuyết lúc này thế nào?”, Nam Cung Linh vẫn không vui.
Cho nên, Phó Hồng Tuyết nguyện ý rời đi.
Một trận chiến trên đỉnh Vân Thiên tạo thành uy danh danh chấn giang hồ, thanh niên nội tâm ngập tràn băng tuyết kia kì thực vẫn luôn khoan dung với thế giới này. Bản thân y từng trải qua quá nhiều cực khổ, y càng nguyện ý nhìn thấy người khác hạnh phúc.
Phó Hồng Tuyết đi một mình, mang theo đao, từng bước một chậm rãi biến mất trong mây gió.
Nếu như cần có một người hi sinh để thành toàn cho những người khác, như vậy hẳn là để y vì huynh đệ mà hi sinh đi. Lúc trước bọn họ báo thù đã lợi dụng Khổng Tước Linh, khiến Nam Cung Linh cuối cùng bị Yến Nam Phi làm nhục, vậy nên, người phải đi chỉ có thể là Phó Hồng Tuyết.
“Thầm nghĩ cùng nương, cùng Diệp Khai cùng nhau hảo hảo sống” nguyện vọng kia tựa hồ đã sớm tiêu tán trong không khí, cũng nguyện không bao giờ theo đuổi nữa.
Nhưng là, Diệp Khai lại chẳng thể khống chế chính mình không tưởng niệm Phó Hồng Tuyết, đây là người suốt hai mươi năm qua hắn tối quan tâm, là huynh đệ chân chính của hắn, bảo hộ y, tưởng niệm y cùng với tình cảm yêu thương khoan dung đã sớm giống như một loại tín ngưỡng xâm nhập tận cốt tủy hắn.
Thế nhân hẳn không thể tưởng tượng được, Khổng Tước sơn trang lại là nơi hiếm khi nghe tới ba chữ Phó Hồng Tuyết nhất. Nhưng người Diệp Khai nhớ thương nhất vẫn luôn là Phó Hồng Tuyết. Hàng năm thời điểm tuyết rơi, hắn sẽ phá lệ hao tổn tinh thần, thường thường nằm cả đêm trên nóc nhà.
Nam Cung Linh tự nhiên không vui, loại tâm tình này, Diệp Khai biết phải làm gì mới có thể hóa giải. Quãng thời gian đầu nhu nhu trán nàng, sau chuyển thành hôn môi, lại qua một đoạn thời gian nữa, Diệp Khai thế nhưng phát giác chính mình bất lực.
Tâm nếu đã không nguyện ý, lý trí cũng không cách nào ép buộc thân thể hành động.
Tảng sáng Diệp Khai mới từ nóc nhà nhảy xuống, cảm thấy yết hầu có đôi chút khàn khàn, như là dấu hiệu nhiễm phong hàn.
Nội công hắn tu luyện sớm đã đạt tới tầng cao nhất, hàn thử bất xâm, vậy nên cảm giác không thoải mái này thực quái dị.
Diệp Khai đứng ở cửa, trong phòng có một vài thanh âm nhỏ vụn vọng ra.
Căn phòng nhỏ này của Diệp Khai bình thường đều chỉ có mình hắn, ngẫu nhiên có khách tới thăm cũng là Nam Cung Linh cùng vú em ôm theo hai hài tử.
Nam Cung Linh vào hai năm trước sinh hạ một đôi song bài thai, hai nhi nữ đồng dạng băng tuyết khả ái, nhưng vẫn không khiến mẫu thân cùng mẫu thân tộc vui vẻ, chỉ bởi đó là cốt nhục của Yến Nam Phi.
Hóa giải cừu hận, bốn chữ này nói đến thoải mái, có thể chân chính làm được lại có đến mấy người.
Nam Cung Bác nhận Mai hoa lệnh tham dự vây sát phụ thân Diệp Khai, mà muội muội của Nam Cung Bác cũng là kẻ thù giết cha Diệp Khai. Thâm thù đại hận như vậy, thế nhưng còn làm bộ như không có việc gì, muốn đem nữ nhi gả cho Diệp Khai.
Cừu hận của kẻ khác sao so được với người mình coi trọng, kể cả cừu hận kia chính mình cũng có phần. Cho dù lừa hắn cả đời cũng không quan hệ, chỉ cần người bọn họ coi trọng được vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng vụ lừa đảo này cuối cùng vẫn bị vạch trần.
Diệp Khai có thể buông tha cho cừu hận, là bởi hắn thân thế khúc chiết, cũng nhờ được su phụ dạy bảo, nên hắn đối người trên thế gian đều tràn ngập tình thương.
Kẻ trong lòng tất cả đều là dục vọng tính kế lọc lừa có thể khuyên người khác buông tha cho cừu hận, bản thân mình lại làm không được, kể cả khi đối mặt chỉ là hai tiểu hài tử vô tội, chưa từng làm sai chuyện gì. Sự tồn tại của hai hài tử này vĩnh viễn là minh chứng cho những sự việc đã phát sinh.
Diệp Khai dành cho hai hài tử này rất nhiều quan ái. Mới hai tuổi, hài tử đã hiểu được cách xem sắc mặt, học được ba chữ ‘Diệp bá bá’ còn sớm hơn ‘nương’.
Diệp Khai thu liễm biểu tình tưởng niệm trên mặt, đổi thành dương quang bàn tươi cười, đẩy cửa phòng bước vào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT