“Theo như tin tức mới nhất chúng tôi vừa nhận được, viện trưởng của bệnh viện đã xuất hiện, đang chuẩn bị tiến hành đàm phán với tên tội phạm.”
Trên chiếc ti vi lớn được đặt ở sân bay, đang truyền hình trực tiếp tình hình ở hiện trường, trên màn hình là một người thanh niên sắc mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt đầy trấn định đang đi cùng với cảnh sát, tiến vào bên trong bệnh viện đang bị phong tỏa.
“My god!”Rihanna không quan tâm sẽ gây sự chú ý, kêu lên thất thanh,“Yannis! Mau nhìn kìa, là Mộ Dung! Anh ta đang ở trên ti vi!”
Cái gì? Đường Mộ Dương đang làm thủ tục hoảng hốt ngẩng đầu, trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, hình ảnh ngắn ngủi xẹt qua, thân ảnh cao gầy thon dài kia chẳng phải là Mộ Dung Cương sao?
Khu phòng bệnh nhi đồng, cảnh sát không thể đi tiếp, chỉ có một mình Mộ Dung Cương kiên định tiêu sái tiến vào khu vực tràn ngập nguy hiểm.
Tiểu lưu manh choáng váng, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhân viên công tác ở sân bay thấy bọn họ dường như quen biết người trên ti vi, hảo tâm nói,“Là một người cha có con bị bệnh, bởi vì con của anh ta không nhận được tủy hiến tặng nên sắp chết, vì thế trở nên điên cuồng bắt cóc mấy đứa bé trong bệnh viện, bức viện trưởng của bệnh viện này phải đến cứu. Từ ngày hôm qua rồi, bất quá cho dù là……”
Đường Mộ Dương đã muốn nghe không nổi nữa, chỉ rống giận một câu, “Bây giờ tôi đi được chưa?”
Nhân viên hoảng sợ, nhìn hộ chiếu của hắn, vội vàng đưa trả,“Không thành vấn đề.”
Đường Mộ Dương liền điên cuồng mà lao ra bên ngoài, Rihanna vội vã đuổi theo, ở đây lạ nước lạ cái, cô cũng không muốn gây ra chuyện gì làm trò cười cho kẻ khác.
Cùng lúc đó, nhìn truyền hình trực tiếp trên ti vi, còn có Mộ Dung Liệt,“Ba ba! Ba ba mau tới đây! Anh hai về rồi, đang ở bệnh viện!”
Kì Hạnh Chi đang ở trong nhà bếp chuẩn bị cơm trưa, nghe thấy vậy liền cắt trúng tay, bất chấp máu tươi đầm đìa, hai ba bước vọt ra ngoài, sắc mặt trắng bệch,“Trời ơi! Tiểu Cương về rồi sao? Nó đang ở bệnh viện à?! Ba ba phải đến đó ngay!”
“Ba ba! Tay ba bị đứt rồi!”
“Kệ nó!” Kì Hạnh Chi vừa đi dép vừa mặc áo khoác, con trai đang gặp nguy hiểm, ai mà quan tâm được cái gì khác chứ?
“Ba ba bình tĩnh một chút đi!” Mộ Dung Liệt tuy rằng tuổi không lớn, lại thích giả thần giả quỷ, nhưng mà cậu ngược lại so với Kì Hạnh Chi quan tâm quá tất sẽ bị loạn trấn tĩnh hơn một chút,“Chúng ta trước gọi điện thoại cho cha, ba ba băng bó vết thương đi con đi lấy chìa khóa xe!”
Mộ Dung Liệt dùng tốc độ nhanh nhất lấy chìa khóa xe, sau đó đi lấy hộp thuốc gia đình ra, Kì Hạnh Chi miễn cưỡng khôi phục chút bình tĩnh, đến vòi nước rửa sạch miệng vết thương, tùy tiện dán hai miếng băng cá nhân, sau đó đi giày rồi cùng con trai chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Mục Sam.
Khi bọn họ gần đi tới bệnh viện, Diêu Nhật Hiên cũng gọi điện thoại đến,“Vận Phúc con đừng hoảng loạn, cha và ba ba lập tức đến đó, Tiểu Cương nhất định sẽ không sao! Bảo Tiểu Liệt chạy chầm chậm một chút, trăm ngàn lần đừng hoảng hốt!”
Chuyện gây chấn động toàn thành phố như thế lại là liên quan đến bệnh viện của nhà bọn họ, cơ hồ mỗi người ở Kì gia đều thời thời khắc khắc chú ý đến tiến triển của sự kiện.
Đợi cho Mộ Dung Liệt đầu đầy mồ hôi mở được xe, chạy tới bệnh viện, hơn phân nửa Kì gia đã có mặt. Cậu xuống xe, hờn dỗi nhào vào trong lòng ông nội, nói năng lộn xộn nói,“Con chạy vượt đèn đỏ …… anh ở bên trong…… ba ba cứ thúc giục!”
“Không có việc gì không có việc gì, đừng sợ đừng sợ!” Tình huống bây giờ, ai còn có thể quan tâm vượt đèn đỏ hay không chứ? Ngay cả Diêu Nhật Hiên, tuân theo pháp luật bao nhiêu năm, hôm nay chẳng phải cũng vượt đèn đỏ đó sao?
Kì An Tu khẩn cấp triệu tập đám con trai và con rể lại thương nghị,“Cha đã gọi điện thoại cho anh cả của các con ở nhà chuẩn bị tiền, mặc kệ muốn bao nhiêu tiền, chúng ta đều đưa cho hắn ta. Còn việc gì có thể làm thì nhanh chóng đi hỏi cảnh sát, chúng ta phải cố gắng hết sức!”
Mục Sam gật đầu đang muốn đáp lại, nhưng Kì An Na đã sớm nghĩ tới điểm này, bảo Trần Võ đi mời người phụ trách hiện trường đến đây.
Đối mặt với người nhà viện trưởng, viên cảnh quan chỉ có thể ngắn gọn thông báo tình huống,“Hiện tại Mộ Dung viện trưởng đã đi vào, anh ta nói có thể đàm phán được với tên tội phạm, chúng tôi cũng đã liên lạc với vợ của hắn ta, hy vọng có thể nhanh chóng mang cô ta đến đây. Xin các vị yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo đảm an toàn cho Mộ Dung viện trưởng. Trên người anh ta có cài đặt máy nghe lén, nếu như xảy ra tình huống nguy hiểm thì chúng tôi nhất định sẽ xông vào. Xin các vị kiên nhẫn chờ đợi, được chứ?”
Mọi người Kì gia hai mặt nhìn nhau, chỉ có thể tạm thời như vậy thôi.
Để tránh bọn họ nôn nóng mà hành động nông nổi, cảnh sát an bài bọn họ đứng chung với thân nhân những đứa trẻ gặp nạn.
Mẹ của Tĩnh Tĩnh vừa nhìn thấy người đến, liền òa khóc,“Tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi không nên mang Tĩnh Tĩnh đến đây, thật sự không nên a!”
“Không sao cả, mọi chuyện sẽ ổn thôi! Viện trưởng đã đến rồi, nói không chừng Tăng tiên sinh gặp anh ta rồi thì sẽ hồi tâm chuyển ý.” Nhóm thân nhân vừa lo lắng sốt ruột, vừa phải bơm hơi lẫn nhau.
Nhưng có thật là như thế không?
Viên cảnh sát vẫn phụ trách việc nghe lén cuộc đàm phán không hề tỏ vẻ lạc quan.
“Tăng tiên sinh, là tôi, Mộ Dung Cương, tôi đã đến đây.”
Đứng trước cửa phòng bệnh xảy ra chuyện, Mộ Dung Cương nuốt nuốt nước miếng, nhịn xuống cơn cuồn cuộn trong dạ dày, trước thông báo một tiếng.
“Ai đó?” Trong phòng, Tăng tiên sinh thần kinh khẩn trương căng thẳng căn bản không nghe ra được giọng nói của Mộ Dung Cương, lớn tiếng hỏi một lần.
“Mộ Dung Cương, không phải anh vẫn muốn gặp tôi sao? Tôi vừa mới trở về, vừa xuống máy bay liền chạy đến đây.”
Cửa phòng đang đóng chặt mở ra he hé, một đôi mắt đỏ ngầu tơ máu cảnh giác nhìn ra. Mộ Dung Cương chợt rùng mình, ánh mắt này đã hoàn toàn mất đi vẻ đôn hậu chất phác ngày xưa, nhuộm vào vẻ điên cuồng cùng cố chấp của dã thú.
Tăng tiên sinh nhìn một chút, cuối cùng nhận ra Mộ Dung Cương, lúc này phẫn nộ gào lên, “Sao giờ này anh mới xuất hiện? Rốt cuộc anh đã chạy đi đâu?”
Mộ Dung Cương tận lực dùng ngữ khí bình thản nói chuyện,“Thật có lỗi, bởi vì tôi có chút việc tư cần xử lý, cho nên mới phải đi ra nước ngoài ít hôm. Xin hỏi, bây giờ tôi có thể vào bên trong nói chuyện không?”
Tăng tiên sinh nhìn nhìn phía sau lưng Mộ Dung Cương, Mộ Dung Cương thoải mái thối lui vài bước, để cho anh ta nhìn cho rõ ràng,“Anh cứ xem đi, đằng sau tôi không có ai, chỉ có một mình tôi sao.”
Tăng tiên sinh nghĩ nghĩ,“Vậy anh đặt hai tay ra sau đầu, từ từ đi vào! Đừng có làm càn, nếu không tôi sẽ giết nó!”
Anh ta tùy tai lôi lên một đứa bé bệnh nhân bị trói chặt chân tay, miệng bị nhét giẻ, dùng dao kề lên cổ đứa bé uy hiếp.
Mộ Dung Cương cảm thấy phát lạnh, tình huống của mấy đứa bé này rất không ổn! Bởi vì sợ bọn nhỏ phản kháng hoặc là khóc nháo, Tăng tiên sinh đã trói bọn chúng như thế hơn hai mươi mấy giờ. Mấy đứa bé này còn đang mang bệnh trong người, cần phải uống thuốc. Đã vậy còn bị trói chặt một thời gian dài, ngay cả người lớn cũng chịu không nổi, huống chi là mấy đứa bé bệnh tật? Trong lòng không khỏi nổi lên căm hận Tăng tiên sinh, từ từ theo như lời anh ta, đi vào.
Mấy đứa bé bị bắt cóc tổng cộng có sáu đứa, trừ bỏ Tĩnh Tĩnh, còn lại mấy đứa bé kia là bởi vì đang trong thời gian nghỉ nên đều đến khu vui chơi giải trí được thiết kế riêng trong bệnh viện.
Theo như lời nhân chứng, là sau khi Tăng tiên sinh bắt cóc Tĩnh Tĩnh thì trực tiếp chạy đến đây, đuổi đi hộ lý trực ban, ở trong phòng này cùng cảnh sát giằng co đến bây giờ.
Vì tính đến tình trạng thân thể bệnh nhi, phòng vui chơi này được thiết kế cũng không quá lớn, đặt những thứ trò chơi mà mấy đứa bé rất thích chơi, nhưng mà vào thời điểm này, lại mang đến không ít khó khăn cho cảnh sát.
Bởi vì thiết bị nhiều, nên không gian trống rất ít, lại vì để tiêu độc, cửa sổ rất nhỏ, thủy tinh lại là đặc chế, tay súng bắn tỉa của cảnh sát không cách nào ngắm bắn được. Hiện tại hy vọng duy nhất chính là đàm phán hoà bình, thỏa mãn điều kiện của anh ta để đổi lấy con tin bình an.
Mộ Dung Cương tiến vào, cảnh sát cũng đã dặn dò y, nếu như thật sự không được thì chỉ có thể dùng vũ lực đột phá, cố gắng cứu được con tin nào thì cứu.
Cho nên Mộ Dung Cương phải tiến vào, y là người duy nhất mà Tăng tiên sinh đòi gặp, mấy đứa bé lại không có sức chống cự. Nếu thật sự không được, cảnh sát muốn đột phá, có y quấn lấy Tăng tiên sinh, chỉ cần kéo dài được vài phút cũng đủ để giúp bọn nhỏ trốn thoát.
Hít sâu một hơi, Mộ Dung Cương đưa tay đặt lên bụng, bảo bảo, nếu như con thật sự ở trong này, con đừng quậy phá nhé, cùng ba ba đi cứu người, được không?
Không được! Cha không đồng ý! Tiểu lưu manh quả thực tức điên rồi. Cái đứa ngốc kia, sao có thể xông vào chỗ nguy hiểm như thế?
“Nhanh lên! Bác tài ơi mau chạy nhanh lên! Anh muốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề!”
Tài xế taxi sắp điên rồi, bàn tay đặt trên vô lăng cũng phát run, sớm biết như vậy, anh ta sẽ không bao giờ dám nhận chở ông khách phiền toái này!
Tác giả:
Bánh bao nhỏ khó hiểu hỏi, ba ba à, ba ba thực sự muốn người ta giúp ba ba cứu người a? Nhưng mà người ta còn nhỏ xíu hà, còn đang nằm trong bụng ba ba, có thể làm được cái gì nha? Hay là con đá đá đánh đánh, luyện luyện quyền cước ha?
Tiểu Cương run rẩy: Cục cưng, con có thể coi như ba ba chưa từng nói gì không?
Bánh bao nhỏ hồ đồ, rõ ràng ba ba có nói mà, sao có thể coi như ba ba chưa từng nói? Nói dối không phải là bé ngoan nha! Hay là như vậy đi, ba ba bảo mọi người vote nhiều nhiều một chút, nói không chừng con sẽ ngoan đó, hắc hắc!
[ Câu cuối cùng là Quế Hoa dạy người ta nói đó nha ~]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT