Bé con đầu bóng lưỡng bị bộ dáng hung thần ác sát của tiểu lưu manh khiến cho sợ hãi, nhìn ra phía sau hắn, thấy anh viện trưởng từ trước tới nay mặc dù không phải là hòa ái dễ gần nhưng dù sao cũng là người quen, thế là lập tức chui qua người Đường Mộ Dương chạy tọt vào trong phòng, bổ nhào vào lòng Mộ Dung Cương, mím mím môi quay đầu lại nhìn tiểu lưu manh, có vẻ rất là kinh hoảng.

Tiểu lưu manh sờ sờ hai má, bộ mình giống người xấu đến vậy sao?

“Đừng sợ đừng sợ!” Mộ Dung Cương dịu dàng dỗ dành, thấy xiêm y của mình coi như cũng hoàn hảo, bèn bật đèn lên.

Có ánh sáng, bé con liền trấn định hơn, nghi hoặc nhìn y, rồi nhìn nhìn tiểu lưu manh, ngơ ngác hỏi,“Các anh ở trong phòng tắt đèn làm gì thế ạ? Trời đã tối rồi!”

Ách…… Mộ Dung Cương cảm thấy hai lỗ tai nóng rần lên, tiểu lưu manh chẳng hề để ý liếc nhìn bé con một cái,“Con nít con nôi quan tâm đến chuyện người lớn làm cái gì?”

Bé con đầu bóng lưỡng có chỗ dựa, dũng cảm trừng mắt nhìn hắn một cái. Chỉ là không rõ tình hình nên không dám chọc giận hắn.

Mộ Dung Cương sợ bé con ra ngoài nói lung tung, ấp úng nói dối,“Bọn anh đang chuẩn bị đi, vừa mới tắt đèn thì em đến.”

Nga, bạn nhỏ thành công bị gạt.

Mộ Dung Cương hỏi lại,“Sao em lại chạy tới đây?”

Bé con bị y hỏi đúng chuyện đau lòng, nhất thời đôi mắt to vì bệnh tật mà có quầng thâm lại ầng ậc nước mắt,“Anh viện trưởng, mẹ em có phải không cần em nữa không? Lâu lắm rồi mẹ không có đến thăm em. Cha em gần đây cũng hay mắng em, nhưng mà em rất ngoan, không có chạy loạn mà.”

Mộ Dung Cương trong lòng trầm xuống, chuyện nhà của Tăng tiên sinh y cũng có nghe nói, vợ anh ta đúng là đang gây chuyện đòi ly hôn với anh ta, bản thân vẫn chưa từng ra mặt, chỉ là nhờ luật sư đến, còn có một người chú của cô ta đến đây nói chuyện.

Kỳ thật những cặp vợ chồng bởi vì không thể chịu nổi cảnh người nhà ốm đau bệnh tật mà chia tay cũng không phải là ít. Thậm chí có vài người còn từ bỏ việc điều trị, đem người thân về nhà, chấp nhận cho người đó bị bệnh tật hành hạ vì không có tiền để điều trị tiếp.

Nhưng mà về chuyện của Tiểu Bân thì rõ ràng là đã có bệnh viện của y hỗ trợ, vậy mà vẫn còn muốn chia tay thì đúng là rất hiếm có. Nếu như là một người già, thời gian không còn nhiều lắm, không muốn để cho người đó phải chịu khổ sở trong điều trị thì còn hiểu được. Đằng này Tiểu Bân nhỏ như thế, cuộc đời của bé chỉ vừa mới bắt đầu, tương lai vẫn còn ở phía trước, vì sao cô ta lại nhẫn tâm vứt bỏ đứa con mà mình dứt ruột đẻ ra chứ?

Vấn đề này đừng nói Tăng tiên sinh không nghĩ ra, Mộ Dung Cương cũng không thể nghĩ ra nổi. Nhưng mà trước mặt Tiểu Bân, y vẫn miễn cưỡng cười vui, mở to mắt mà nói dối,“Không phải là mẹ em không thương em, chỉ là mẹ bận rộn rất nhiều việc, cho nên không thể đến thăm em. Cha em cũng không cố ý nổi giận với em, chắc là do đúng lúc đó em không ngoan nên cha mới giận. Cha mẹ Tiểu Bân là những người yêu thương em nhất trên đời, sao có thể không cần Tiểu Bân được chứ?”

Bé con đầu bóng lưỡng cúi đầu nghĩ nghĩ, quyết định tin tưởng lời y, thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng tâm tình không ít. Bé con ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Cương, có chút ngượng ngùng từ trong túi áo móc ra một cái hộp giấy nhỏ.

“Tặng cho anh nè!” Bé con dùng ánh mắt mong đợi nhìn y,“Tự tay em làm đó, anh viện trưởng, anh mở ra coi có thích không?”

Cái hộp chính là hộp thuốc của bệnh viện, bên trên vẽ một bông hoa nguệch ngoạc rất xấu xí khó coi.

Mộ Dung Cương tận lực khống chế biểu tình trên mặt, làm ra vẻ kinh hỉ, mở cái hộp ra. Bên trong có để một mớ gì đó lẫn lộn, hoàn toàn nhìn không ra được nó là cái gì.

Bé con thấy vậy, nhất thời gấp đến độ phát khóc,“Rõ ràng không phải như thế! Rõ ràng em đã làm rất đẹp mà!”

Mộ Dung Cương vỗ vỗ đầu của bé,“Không có việc gì không có việc gì, vậy nó vốn là cái gì, em làm lại cho anh xem thử nào?”

Bé con dùng sức gật đầu, đem cái mớ lung tung bên trong nhất nhất xếp trở về vị trí cũ,“Hòn đá nhỏ này là một con đường, bên này là nhà, chung quanh nhà có cỏ, cha mẹ ở trong này chơi thả diều, đây là cục cưng, cục cưng ở bên này chơi đùa với cún con.”

Mộ Dung Cương cố gắng đem hòn đá nhỏ, hình giấy, bình nhỏ… mớ đồ vật lung tung tưởng tượng thành bộ dáng mà bé con miêu ta, rồi mỉm cười xoa xoa cái đầu trọc lóc của bé con,“Đây là ba người một nhà em đi?”

Bé con ngượng ngùng gật gật đầu, nhưng mà nhìn xem kiệt tác của mình, lại liếc nhìn cái tủ kính đằng sau lưng Mộ Dung Cương một cái, uể oải cúi đầu,“Có phải xấu lắm không? Em……cha em nói không có tiền mua đồ chơi cho em như Tĩnh Tĩnh, em không làm được những thứ xinh đẹp như vậy.”

Mộ Dung Cương cả người chấn động, đứa nhỏ này, bé con cư nhiên vẫn đều ghi tạc trong lòng?

Trong tủ kính sau lưng y, trang trí một món đồ chơi mô hình rất xinh đẹp, là Tĩnh Tĩnh sau khi giải phẫu thành công, ở trong phòng vô khuẩn tĩnh dưỡng, đã nhờ cha mẹ cô bé cố ý mua đến, tự tay xếp lại rồi tặng cho Mộ Dung Cương.

Cô bé ngây thờ không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là đơn thuần cảm thấy,“Anh viện trưởng đã chăm sóc cho em, bây giờ Tiểu Tĩnh phải về nhà, mô hình này tặng cho anh, sau này anh phải nhớ đến em nha!”

Ngay lúc đó Mộ Dung Cương đương nhiên là cảm động mà vui sướng, không nghĩ tới một màn này ở trong mắt của Tiểu Bân lại tựa như là mũi kim đâm vào lòng bé.

Bé con khẳng định là đang nghĩ, nếu như mình cũng có thể làm mô hình tặng cho anh viện trưởng thì bé có thể về nhà.

Mà bé khiến cho cha bé tức giận, chỉ sợ cũng chính là bởi vì muốn một bộ đồ chơi đắt tiền như vậy đi?

Tim Mộ Dung Cương ẩn ẩn đau, ôm lấy bé con,“Cám ơn! Thật là đẹp, anh sẽ cất nó cẩn thận, cũng đặt trong tủ kính, sau này Tiểu Bân về nhà, anh cũng sẽ nhớ đến em.”

Thật vậy sao? Bé con cuối cùng cũng mở miệng nhỏ nhắn nở nụ cười.

Ngay cả Đường Mộ Dương cũng nhìn thấy, nụ cười sáng lạn này khiến cho khuôn mặt ốm yếu của bé tươi tắn hơn rất nhiều.

Nhưng mà bóng ma tử vong cũng không bởi vậy mà biến đi nửa phần, vẫn như cũ quấn theo bé, bao phủ lấy thân hình gầy gò của bé.

Trên đường về nhà, Mộ Dung Cương vẫn không nói gì, yên lặng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi như trút nước, rào rào không ngừng.

Tiểu lưu manh thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt của y, nhưng mà không hề lên tiếng.

Xe sắp đi đến cửa tiểu khu, Mộ Dung Cương cuối cùng cũng mở miệng,“Không cần về nhà. Tôi có chút…… không muốn về.”

“Vậy em muốn đi đâu?”

Mộ Dung Cương không biết.

Đường Mộ Dương thật sâu nhìn y, chuyển động tay lái, đem xe trực tiếp chạy về một hướng.

Đây là một trường học nằm sau triền núi, là nơi trước đây bọn họ thường xuyên đánh nhau, cũng là nơi mà khi Đường Mộ Dương trở về hẹn Mộ Dung Cương ra gặp mặt. Xung quanh thanh tĩnh không người, rất thích hợp để ngẩn người.

Dừng xe, tắt đèn, Đường Mộ Dương hạ cửa kính hai bên xuống một chút. Mưa lúc này đã ngớt, không khí mang theo hơi nước mát mẻ ùa vào, khiến cho người ta không nhịn được mà run lên.

Mở ngăn để đồ nhỏ đằng trước ra, sờ sờ một hồi mới nhớ đây là xe của Mộ Dung Cương, không có thuốc lá. Có chút bực mình không biết nên làm gì, đập tay xuống một cái, tiếng kèn chói tai vang lên, dọa hai người nhảy dựng.

Mộ Dung Cương nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười,“Đang tìm cái này à?”

Y lấy từ trong cái hộc bên ghế lái ra một hộp thuốc lá, còn có một cái bật lửa.

Đường Mộ Dương sửng sốt,“Khi nào thì em học hút thuốc vậy?”

Kéo áo y lại ngửi ngửi, nhưng hoàn toàn không ngửi ra mùi khói thuốc.

Mộ Dung Cương bật cười,“Không lẽ tôi không thể học sao? Lúc trước anh vốn cũng đâu có hút?”

Đường Mộ Dương im lặng, dừng một chút mới nói,“Một mình ở nước ngoài cũng có lúc sẽ nhớ nhà, nghĩ đến rất khó chịu, anh liền cho phép mình hút một điếu.”

“Vậy anh còn tốt hơn tôi.” Mộ Dung Cương rất muốn cười nhưng không có cách nào nhếch miệng lên được,“Tôi vừa vào đại học thì liền bắt đầu học hút, chưa được mấy ngày thì liền nghiện, sau đó bị ba ba phát hiện, đánh cho tôi một trận. Nhìn không ra đi, một kẻ ngây ngây ngốc ngốc như ba ba, tính tình vô cùng hiền lành, cư nhiên cũng có lúc phát hỏa như vậy.”

Y từ từ nói, hai mắt nhìn bầu trời, mưa vẫn còn rơi lất phất, vài hạt mưa đập vào trên mặt, lạnh lạnh, rất là thoải mái.

“Khi đó Tiểu Liệt cũng không còn nhỏ mấy, nhưng mà ở bên cạnh thấy vậy, sợ tới mức khóc thét, sau đó đến hơn nửa tháng cũng không dám nói chuyện với ba ba. Khiến cho cha cũng sợ quá mà mang nó đến bác sĩ tâm lý, mới từ từ bình thường trở lại. Bất quá cũng tốt, từ đó về sau, mặc kệ nó quậy phá đến cỡ nào, nếu như thấy ba ba thật sự muốn phát hỏa thì nó vẫn là biết thu liễm.”

Y nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng Đường Mộ Dương cảm thấy trong lòng càng lúc càng lạnh lẽo, bàn tay cầm bao thuốc siết chặt lại đến méo mó, gằn từng tiếng hỏi y,“Nếu đã muốn từ bỏ, vì cái gì còn lưu giữ?”

“Đúng vậy! Vì cái gì còn muốn lưu giữ chứ? Đã trải qua thống khổ như vậy, vì cái gì còn muốn lưu giữ?” Mộ Dung Cương tự giễu cười cười, trên mặt có chút cô đơn,“Lưu giữ, kì thật cũng không dám động đến, chỉ là có đôi khi…… vẫn là muốn cảm nhận một chút. Anh hút đi, để cho tôi ngửi mùi một chút là được rồi.”

“Cảm nhận cái rắm!” Tiểu lưu manh xanh mét mặt mày đem bao thuốc lá ném ra ngoài cửa sổ, đem Mộ Dung Cương xoay lại, nhìn thẳng vào mắt y,“Em mau sinh con cho anh, đừng có nhớ đến mấy thứ quỷ quái gì đó nữa!”

Mộ Dung Cương nhìn vào mắt hắn, sắc mặt càng lúc càng lạnh, không phải là lạnh nhạt như bình thường, mà giống như là một đứa nhỏ làm sai chuyện, lột bỏ lớp mặt nạ giả dối, chỉ là ánh mắt mang theo chút đáng thương tội nghiệp, sợ hãi hỏi,“Nếu, tôi không thể sinh con, anh còn có thể kết hôn với tôi không?”

“Kết!” Đường Mộ Dương nhìn hắn, chém đinh chặt sắt chỉ có một chữ,“Đừng nói em là không sinh được con, dù cho em trông giống như một ông già, lão tử cũng vẫn sẽ làm cho bụng em lớn được!”

“Thật sao?” Mộ Dung Cương nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười tà mị mà động lòng người, nhưng trong mắt lại ẩn ẩn có ánh sáng lưu động, tựa như đang dụ hoặc hắn, đưa lưỡi liếm lên môi hắn một cái,“Đánh cuộc đi, nếu như anh có thể làm cho tôi to bụng, sau này tôi ở trên giường, cả đời đều nghe lời anh.”

“Thao!”

Tiểu lưu manh phát hỏa, hai tay giữ lấy mặt y,“Em đang câu dẫn lão tử sao?”

Mộ Dung Cương cười cười lắc đầu, nửa ngây ngô nửa mang theo vài phần mị ý,“Tôi đang câu dẫn con trai của anh, để cho nó nhanh chóng chui vào bụng tôi đầu thai chuyển thế.”

Một bàn tay còn khiêu khích luồn vào trong quần tiểu lưu manh, bắt lấy phân thân của hắn bắt đầu xoa nắn.

Cái gì có thể nhịn được chứ cái này không thể nhịn được nữa!

Tác giả:

Ách…… Tiểu Cương: Cái kia, tôi có thể không làm tiếp được không? Người ta muốn thu hồi!

Tiểu lưu manh: Nằm mơ!

Tiểu Cương khóc: Quế mama, xóa đi mà! Người ta nhầm rồi……

Quế Hoa: Xoa xoa, cục cưng à, dũng cảm chấp nhận sự thật đi. Nếu mọi người không vote, không com, không tặng quà, mẹ đây sẽ giúp con xóa.

Hôn ~ mọi người sẽ không tàn nhần với Quế Hoa như vậy đâu ha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play