Mộ Dung Cương nhìn cái giường phủ kín quần áo mới, có chút không biết nên khóc hay nên cười,“Ba à, con chỉ đi có hai ngày, ba chuẩn bị nhiều quần áo cho con như vậy để làm cái gì?”

Kì Hạnh Chi vẫn luôn tay thu dọn đồ vào trong va li cho y, đáp,“Không nhiều lắm không nhiều lắm, con coi, bộ này là mặc khi đang ngồi trên máy bay, bộ này là bộ mặc khi đến nơi, bộ này là bộ con mặc khi ăn cơm với người ta, bộ này dành cho buổi hẹn tối. Hai ngày tám bộ, không nhiều lắm đâu, chỉ vừa đủ mà thôi!”

Mộ Dung Liệt không biết đã rón rén mò vào phòng từ khi nào, đoạt lấy một cái áo màu đen bán trong suốt, ướm lên ngực cười quái dị,“Anh, bộ này là để khi nào ngủ thì mặc đó nga.”

“Cút!” Hai người kia cùng rống lê, Kì Hạnh Chi giật lại cái áo, đem thằng con út đá ra ngoài. Quay sang cười híp mắt với đứa con lớn, đem cái áo đó cũng nhét vào trong hành lý, “Đồ lót của con ba ba đều tự mình giặt sạch sẽ, Tiểu Cương nhớ mang theo, mặc đẹp đẹp một chút, buổi tối đi ngủ cũng thấy thoải mái, đúng không?”

Mộ Dung Cương vô lực cho ba ba ngốc nhà mình một ánh mắt xem thường, nhưng bởi vì biết ba ba lương khổ dụng tâm nên trong lòng vẫn là mềm nhũn, dù sao thì tính tình của ba ba mình vẫn luôn tùy tiện như vậy, thôi cứ mặc kệ đi.

Trong đầu bỗng dưng nhảy ra một câu nói rất thịnh hành ở trên mạng: Cuộc sống tựa như cưỡng gian vậy, nếu không có cách nào phản kháng thì chi bằng nhắm mắt lại hưởng thụ.

Không biết tại sao, bất giác lại nghĩ tới tiểu lưu manh kia, vào cái đêm hôm đó, dùng sức mà tiến nhập thân thể của mình. Mộ Dung Cương đột nhiên kinh hoảng, mình nghĩ tới hắn làm cái gì chứ? Stop! Mau dừng lại!

Nhưng mà càng miễn cưỡng, trong đầu lại càng không thể không nhớ tới cảnh tượng đêm đó. Nhớ tới hương vị tràn ngập nội tiết tố nam tính của tiểu lưu manh, nhớ tới cơ thể tráng kiện cùng cơ bắp rắn chắc, càng nhớ tới cái cảm giác khi hỏa long nóng bỏng mà cứng rắn vùi vào trong cơ thể y, y có thể cảm nhận được mỗi một mạch máu trên cái thứ đó.

Y còn tưởng rằng mình đã bị thương, kì thật cơ thể của y so với y tưởng tượng tốt hơn rất nhiều, tuy rằng lúc đó đúng là rất đau, nhưng ngày hôm sau cũng không đến nỗi khó chịu lắm.

Cái chỗ đó, quả nhiên chính là trời sinh để cho đàn ông chơi! Mộ Dung Cương cảm thấy có chút thất bại, tuy rằng tri thức y học chuyên nghiệp nói cho y, đây bất quá chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, nhưng trái tim y thì vẫn không thể chấp nhận được bản thân mình như vậy.

Dưới cái tình huống như vậy bị đàn ông tiến vào, y còn có thể đối với người nọ nảy sinh nhớ nhung lẫn khát vọng không thể cho ai biết được. Quả thực là ── rất *** đãng!

Kì Hạnh Chi thấy con trai nhắm mắt nhíu mày, mặt còn hơi đỏ lên, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng đưa tay sờ trán y,“Tiểu Cương, con không thoải mái sao?”

Khoảnh khắc Kì Hạnh Chi chạm vào, Mộ Dung Cương nháy mắt phục hồi tinh thần lại, mặt càng đỏ hơn, ấp úng,“Không có việc gì, không có việc gì!”

Kì Hạnh chi thấy cửa phòng đã đóng, nhẹ ngồi xuống bên cạnh con mình, đưa tay ra như trước kia, ôm lấy thắt lưng con trai, dịu dàng an ủi,“Tiểu Cương, con không sao chứ?”

Mộ Dung Cương bị ba ba mình ôm thì càng thêm ngượng ngùng,“Ba ba, buông tay đi, con đã lớn như thế này rồi!”

“Con dù có lớn đến cả trăm tuổi thì vẫn là con của ba thôi!” Kì Hạnh Chi ôm càng chặt, đem đầu tựa vào vai con trai, lặng lẽ nói,“Kỳ thật tuổi này của con, thật sự sớm phải kết hôn, thân thể của chúng ta, không giống như người bình thường……”

Thân thể của song tính nhân cực độ mẫn cảm, nói một cách đơn giản, *** thức tỉnh đặc biệt sớm, tới cũng đặc biệt mãnh liệt. Tuy rằng được giáo dục tốt thì có thể khống chế phần nào dục niệm, nhưng thủy chung nó vẫn không thể mất đi. Đây là bản năng, cũng là thiên tính.

Kì Hạnh Chi lặng lẽ nói cho con trai,“Lầm đầu tiên khi cha con và ba ba làm chuyện đó, kì thật ba ba rất sợ hãi, nhất là khi cha con tiến tới mặt sau, ba ba vẫn luôn cảm thấy không thể được, nhưng sau khi bị tiến vào thì lại rất thích.”

“Ba ──” Mộ Dung Cương mặt đỏ đến độ sắp xuất huyết, tự dưng lại đi nói với y loại vấn đề này, sao lại giống như bà mẹ nói chuyện với con gái trước khi lấy chồng vậy?

“Tiểu Cương không cần ngượng, cũng không cần vì thân thể của chúng ta mà cảm thấy tự ti.” Kì Hạnh Chi cố gắng hoàn thành chức trách của một người cha, truyền thụ hết những gì cần phải truyền cho con mình,“Kỳ thật đàn ông đều rất thích thân thể của chúng ta, bởi vì phượng hoàng tộc chúng ta đặc biệt xinh đẹp, còn có thể khiến cho bọn họ thỏa mãn cả hai phía. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ thực tâm yêu thích chúng ta, chúng ta mới có thể giao thân thể mình cho bọn họ. Bất quá, chỉ cần một khi thân thể đã kết hợp, bọn họ sẽ không cách nào rời khỏi chúng ta được!”

Kì Hạnh Chi cười rất vui vẻ.

Mộ Dung Cương càng nghe càng không nhịn được mà méo xệch miệng, ba ba nói như thế, rốt cuộc là muốn y được ai đó yêu thì mới cùng người đó lên giường, hay là muốn y cùng người ta lên giường trước rồi dùng thân thể trói chặt trái tim người ta?

Kì Hạnh Chi cũng có chút hồ đồ, gãi gãi đầu,“Tóm lại thì tự con cứ tùy tình hình đi, nếu thích thì cứ tới luôn. Hồi đó ông An Tu của con chính là đem ông Hiên Hiên của con lôi lên giường trước rồi mới bắt đầu yêu nhau. Bọn ba đều biết cả! Còn có, gel bôi trơn với áo mưa ba ba cũng chuẩn bị cho con rồi, nhớ phải dùng nha!”

Mộ Dung Cương không nói gì nhìn trời.

Ăn cơm, dưới sự kiên trì mãnh liệt của y, Kì Hạnh Chi và đứa út chỉ có thể ở nhà cùng y phất tay nói lời từ biệt, Mục Sam lái xe đưa con trai ra sân bay.

Mộ Dung Liệt thần thần bí bí nhét cái gì đó cho y,“Anh, nếu thích thì thôi, nếu không thích, trăm ngàn không cần nương tay!”

Mộ Dung Cương không hiểu gì cả, cúi xuống nhìn, thằng nhóc này không biết lấy đâu ra cái kìm chích điện mini, tuy rằng nhỏ nhưng dòng điện lại rất mạnh. Đem cái thứ này mang lên máy bay, không khéo lại bị người ta tưởng là phần tử khủng bố mất!

Mỉm cười, đem cái thứ đó nhét vào trong hành lý, tới nơi hẵng lấy.

Đưa con trai đến sân bay, Mục Sam sợ y xấu hổ, chuẩn bị về trước. Trước khi đi ôm con mình một chút, chỉ nói một câu,“Chúc con may mắn, tìm được người mà mình thực sự yêu thương. Cha và ba ba con đều hy vọng Tiểu Cương hạnh phúc, khoái hoạt!”

Mộ Dung Cương cảm thấy hốc mắt cay cay, dùng sức gật gật đầu, xoay người kéo lấy vali, đi vào sân bay.

Đích đến của hành trình là một khu nghỉ mát rất xinh đẹp, một mặt là biển, có bờ cát trải dài cùng những hàng cọ xanh mướt, một mặt dựa vào núiLữ hành mục đích là một cái phong cảnh duyên dáng nghỉ phép thắng, một mặt là núi, có thể leo núi hoặc chơi những trò chơi vận động.

Nơi này đã được Diêu Nhật Hiên cùng mấy người lớn tuổi trong nhà tỉ mỉ chọn lựa, núi non đều đã được khai phá hết, không phải sợ sẽ gặp nguy hiểm hay những vấn đề khiến người ta xấu hổi gì cả, vô cùng thích hợp cho những cặp tình nhân hoặc là những người muốn đến đây để tìm bạn. Về phương diện khác, cũng có một ít trò chơi vận động có vẻ vất vả, có thể giúp cho mọi người thông qua hoạt động mà khảo nghiệm tính cách phẩm chất của nhau.

Người tổ chức tour du lịch này rất chu đáo, tất cả người trẻ tuổi đến đây khi nhận được thiệp mời đồng thời cũng nhận được một huy hiệu hình con sao biển độc đáo, giúp bọn họ có thể nhận ra nhau.

Nhưng mà, cũng giống như Mộ Dung Cương, cơ hồ tất cả mọi người đều đem cái huy hiệu vứt vào trong xó, chả ai mang theo.

Nói chuyện tình cảm vốn chính là tìm cảm giác, sao phải dùng đến thứ này? Gặp được đối tượng hợp mắt rồi kết giao chẳng phải là tốt hơn sao?

Vào cabin, Mộ Dung Cương liền cảm nhận được chuyến bay lần này không giống với những chuyến bay bình thường.

Tuy rằng có chia chuyến bay, nhưng người trẻ tuổi vẫn là không ít, đều là những chàng trai cô gái độc thân đang hy vọng tìm được bạn đời. Mọi người trông có vẻ như không chút để ý, nhưng hầu như ai cũng ăn mặc rấ tỉ mỉ. Mà mỗi một người bước vào đều được mọi người đồng loạt nhìn chăm chú.

Mộ Dung Cương tận lực cúi đầu tìm kiếm chỗ ngồi.

Một cái chân dài thình lình chặn đằng trước, tiểu lưu manh đội mũ mang kính đen tà tà cười,“Tới rồi, số bao nhiêu?”

Mộ Dung Cương hung hăng trừng hắn một cái,“Dù sao cũng không ở cùng chú!”

Rồi mới lập tức bước qua, thấy tên kia tựa hồ không muốn thu chân về, liền trực tiếp nhấc cái va li đi qua.

Đường Mộ Dương bĩu môi, hậm hực rút chân về.

Đi được mấy bước, Mộ Dung Cương tìm được chỗ của mình, đang muốn nâng va li để lên kệ, đằng sau đã có hai bàn tay đỡ lấy,“Tôi giúp cậu.”

Giọng nói quá quen thuộc, Mộ Dung Cương giật mình, không cần quay đầu y cũng biết là ai,“Chú năm.”

“Ê, cậu ta có tay có chân, ai cần anh phụ?” Đường Mộ Dương bởi vì mình không cướp được việc này, trong lòng khó chịu, vọt lại gây sự.

Kì Khang Chi không để ý đến hắn, giúp Mộ Dung Cương đặt hành lý ổn thỏa, tìm đến vị trí của mình ngồi xuống. Nhắm mắt lại, ai cũng không để ý tới.

Đường Mộ Dương muốn gây lộ cũng chả có đối thủ, đành phải tìm Mộ Dung Cương tán chuyện,“Cậu đâu phải đi chạy nạn, mắc mớ gì ôm theo cái va li chà bá vậy?”

Mộ Dung Cương cũng chẳng buồn để ý đến hắn, miệng ngậm chặt như con trai. Đeo tai nghe, bật nhạc lên.

Đường Mộ Dương rất buồn bực, nhưng cũng không đi, ngồi ở bên cạnh y, đợi ai đến thì sẽ đổi chỗ.

Nhưng rất nhanh, một người quen đến gần,“Hắc! Đường Mộ Dương, lại là cậu ha?!”

Da? Sao lại là tiểu cảnh sát vậy? Đằng sau lưng hắn là một thiếu niên rất trẻ, chỉ là người kia đang cúi đầu, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, chỉ nhìn thấy cái cằm màu tiểu mạch cùng phần ngực đằng trước bóng loáng màu chocolate mê người.

Cốc Tâm Dương cũng nhận được thiệp mời của Diêu Nhật Hiên, hắn vừa phạm sai lầm, tuy rằng không bị công khai ra ngoài nhưng cũng vẫn bị xử phạt nội bộ, tạm thời cách chức điều tra, đành phải chạy ra ngoài chơi đôi ba ngày giải sầu. Thậm chí còn kéo theo người con trai kia, chính là cao thủ sửa xe mà hắn đã thổi phồng.

“Cậu ta tên là Tô Minh, cũng là cô nhi như tôi, bất quá không có mệnh tốt như tôi được lão cha bọn họ yêu thương. Từ nhỏ cậu ta đã lưu lạc khắp nơi, sau đó bị kẻ xấu bắt đi huấn luyện thành kẻ trộm xe, trộm không được thì sẽ bị đánh bị trói rất thảm. Sau này cảnh sát phá được băng nhóm tội phạm này, tuy rằng cậu ta cũng là kẻ bị hại nhưng dù sao cũng đã tham gia gây án, suy xét đết tình huống lúc ấy cậu ta chưa trưởng thành, tòa án đã phán cậu ta được tại ngoại giáo dưỡng. Nhưng mà cậu ta lại chẳng có thân nhân, lão cha tôi lúc ấy cũng tham dự vụ án này liền mang cậu ta về. Cậu đừng thấy cậu ta ít học thì không thông minh nhé! Chỉ cần là xe mô tô, không cần biết là hỏng hóc gì, vào tay cậu ta liền không thành vấn đề. Bây giờ cậu ấy đang thực hiện nghĩa vụ bên chỗ trạm sửa xe gần khu của tôi. Không ai ở đó là không phục cậu ấy hết.”

Đường Mộ Dương nghe vậy trong lòng liền động,“Vậy cậu ta đã thi hành án phạt xong chưa? Đã đến tuổi trưởng thành chưa?”

“Xong rồi. Chắc là cậu có việc tốt để giới thiệu cho cậu ấy à?” Cốc Tâm Dương lại giới thiệu,“Cậu ấy đã vừa đủ tuổi trưởng thành rồi, có thể đi làm được, nhưng mà cậu ấy lại không rành kết giao với người ta. Lão cha tôi vốn định cho cậu ấy đi học bổ túc, rồi học thêm sửa xe ô tô gì gì đó, lại sợ cậu ấy không thích ứng được sinh hoạt tập thể, chỉ đành để cho cậu ấy đi học bổ túc ban đêm mà thôi.”

Đường Mộ Dương rất hứng thú, “Vậy cậu nói với cậu ta, bữa sau tôi sẽ gặp cậu ấy, nếu thực sự tuyệt như lời cậu nói thì tôi sẽ hợp tác với cậu ta mở một xưởng sửa xe!”

OK a! Bọn họ túm lại một góc ngồi nói chuyện náo nhiệt, không để ý đến, có một người con trai xán lạn tựa như ánh mặt trời đã ngồi xuống bên người Mộ Dung Cương, vui vẻ vươn tay,“Cậu là Mộ Dung Cương sao? Tôi là Đổng Uyển Khanh.”

Mộ Dung Cương vội vàng hạ tai nghe xuống,“Xin chào, tôi là…”

Người con trai này thật là đẹp, làn da trắng mịn như hoa Mộc Lan. Toàn thân phát ra một loại hương vị sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khoái, ánh mắt cậu ta tựa hồ như phát ra điện vậy, phi thường cuốn hút ánh mắt người khác.

Mộ Dung Cương nhìn một lúc cũng không nhịn được mà cảm thấy rạo rực, nếu như cùng một người đẹp như vậy…… dường như cũng không có gì xấu đi?

Ấn tượng đầu tiên của Đổng Uyển Khanh đối với y cũng rất tốt,“Thật là tốt khi được quen biết với cậu.”

“Tôi cũng rất…… vui.” Mộ Dung Cương muốn bắt tay lại với cậu ta, người kia cũng không ngại, còn cường ngạnh cùng y mười ngón giao nhau, dùng một loại phương thức dị thường ái muội cùng thân thiết.

Mộ Dung Cương cảm thấy hai bên tai bắt đầu nóng lên, cả người không biết làm sao liền cứng đơ.

Nhưng mà có người lại rất không vui, tiểu lưu manh hùng hổ xông lên,“Buông cậu ta ra!”

Tác giả:

Một tuần mới bắt đầu rồi, tình địch mới cũng xuất hiện rồi, một chương thật dài tặng mọi người nè. Thuận tiện xin thêm ít vote a, quà tặng a, xin mọi người ủng hộ nhiều hơn nha ~

Tiểu lưu manh rất là nổi giận: Bà là tra Quế(tra trong tra công ^^), sao phải làm cho tình huống phức tạp như vậy? Đồ não phẳng!

Tiểu Cương hai mắt lấp lánh: Tiểu Đổng thoạt nhìn thực đẹp trai ~ mình thích~~~

Cưng dám hồng hạnh ra tường? Tiểu lưu manh âm trầm nghiến răng, xem ra lão tử phải cho cưng thấy lợi hại!

@#¥%……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play