Đường Mộ Dương hiện tại vô cùng bực tức.

Hắn tức không phải bởi vì đánh nhau với người ta đến nỗi mặt mũi bầm dập chật vật, cũng không phải bởi vì xe mô tô yêu quý bị trầy trụa, lại càng không phải vì cái tên tiếng Anh Yannis đại danh đỉnh đỉnh của mình không được mấy người ở đây quan tâm, mà là bởi vì ── bởi vì bọn cảnh sát chết tiệt này cư nhiên chưa được hắn cho phép mà dám gọi cho anh trai hắn!

Lần này thì hay rồi.

Tiểu lưu manh hai mắt nhìn trời, đem chính mình ngụy trang thành một con cá nằm trên thớt sắp bị giết, chuẩn bị nghênh đón trận cuồng phong bão táp sắp ập đến.

Nhịn, mày nhất định phải nhịn xuống. Coi như nể tình anh ta nhiều năm như thế một mình tân tân khổ khổ chăm sóc lão cha, mày trăm ngàn lần phải nhịn xuống, không đuợc cãi nhau, không được tranh luận!

Nhưng mà…… tiểu lưu manh liều mạng cổ vũ tinh thần cho mình rồi nhưng vẫn cảm thấy thực nghẹn khuất. Hắn đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao cái rắm gì cũng phải tìm người lớn trong nhà chứ? Bọn cảnh sát chết tiệt!

Tức chết đi! Cả đêm chẳng làm được việc gì thuận lợi!

Đường Mộ Thần đến cục cảnh sát, vừa nhìn thấy cái bảng màu xanh quen thuộc kia, cơn tức nguyên bản được người yêu làm cho hạ xuống lại bắt đầu trào dâng.

Kì An Chi nhìn thấy sắc mặt y, liền biết cái chỗ này lại gợi đến rất nhiều ký ức không hay ho gì về cậu em vợ, vội vàng nắm lấy tay Đường Mộ Thần,“Em đã hứa với anh là không nổi nóng ngoài đường, không được nói mà không giữ lời.”

Đường Mộ Thần hậm hực trừng hắn, thuận tiện giãy tay ra,“Được rồi, đi vào!”

Kì An Chi vẫn là lo lắng, vọt vào trước, vào cửa liền hỏi,“Chúng tôi là anh của Đường Mộ Dương, nó đâu rồi?”

“Nga, cậu ta không sao cả, xin mời đi lối này.” Một viên cảnh sát cười ha ha ra đón, mời bọn họ đi về phòng tạm giam.

Vừa vào cửa, chỉ thấy Đường Mộ Dương ôm đầu ngồi rầu rĩ, tóc đã bị vò cho rối thành ổ quạ, trên mặt chỗ xanh chỗ tím, giống hệt như trước kia mỗi lần họ đến cục cảnh sát đón về.

Kì An Chi thiếu chút nữa không nhịn được mà phì cười, quay qua nhìn Đường Mộ Thần, lúc này biểu tình của y cũng là rất cổ quái, nhưng có thể khẳng định là không phải bởi vì tức giận.

Bởi vì chỗ này rất nhỏ, Kì An Chi liền ấn người yêu ngồi xuống cách chỗ cậu em vợ xa nhất, mình thì đi qua hỏi,“Mộ Dương, em không sao chứ? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

Đường Mộ Dương thấy bọn họ đã đến, rất là nhụt chí, cảm thấy thật mất mặt, ánh mắt cũng không dám nhìn ai, chỉ nhìn vách tường, lầm bầm nói,“Ai mà biết?”

Đường Mộ Thần nghe hắn nói cái kiểu đó, mặt nhất thời đen đi ba phần.

Kì An Chi thấy Đường Mộ Dương không muốn đáp, đang muốn hỏi thăm viên cảnh sát kia thì có một người cảnh sát đã lớn tuổi dẫn theo một viên cảnh sát trẻ cũng mặt mũi bầm dập đi vào.

“Yêu! Kì tiên sinh, Đường tiên sinh, đã lâu không gặp!” Ông cảnh sát thấy bọn họ còn tỏ ra rất vui mừng vì đã lâu không gặp, chỉ là trong nháy mắt mặt Đường Mộ Dương liền dài thuỗn ra.

Lão già này sao còn chưa chịu về hưu vậy cà? Nhớ năm đó, hắn nhiều lần phạm tội, mỗi lần bị tóm về cảnh cục thì tám chín phần mười đều là bị lão già này ghi biên bản, không nghĩ tới nhiều năm qua như vậy rồi vẫn còn gặp lại tình huống này.

Mình với ổng không phải là bát tự xung khắc đó chứ? Tiểu lưu manh đang cân nhắc không biết có nên mang nhang đèn đến chùa cúng bái không đây?!

Đường Mộ Thần cảm thấy thật mất mặt, em mình trước kia còn có thể nói là còn nhỏ không hiểu chuyện, giờ đã lớn tướng như vậy rồi mà vẫn còn gây chuyện, đúng là mặt mũi của Đường gia mất sạch rồi.

Đường Mộ Thần bối rối, mặt cương cứng, thật sự là cười không nổi, Kì An Chi vội vàng đứng lên ôn chuyện cùng đối phương,“Vương cảnh quan, không nghĩ tới chú vẫn còn làm ở chỗ này!”

“Đúng vậy!” Vương cảnh quan có chút cảm khái nhìn cả nhà bọn họ,“Bấy nhiêu năm không gặp, nhoáng cái đứa nhỏ này đã lớn như vậy rồi, đúng là năm tháng không chừa bất kì ai a! Vừa nãy chú có nghe nói, bắt được một người gọi là Yannis, cũng chẳng để ý. Ai mà ngờ được, cư nhiên là em trai của hai đứa! Ha ha, đúng là duyên số mà!”

Duyên số cái khỉ gì? Tiểu lưu manh cúi đầu căm giận lầm bầm, là số tui xui thì có!

Nếu là người quen cũ thì mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng rất nhiều, Vương cảnh quan đem viên cảnh sát trẻ đẩy ra phía trước, “Cốc Tâm Dương, mau xin lỗi nhà người ta đi!”

Cốc Tâm Dương cảm thấy thật là khó chịu, đuổi theo tên đua xe khiến cho nhiều chiếc xe tông nhau tạo ra tai nạn liên hoàn, gây ra chuyện lớn như vậy, mình càng ra sức tróc nã tên “hung thủ” về quy án, không nghĩ tới cư nhiên hắn lại là ngôi sao đua xe, càng không ngờ tới, cư nhiên là “bạn cũ” của cục trưởng. Lần này thì đúng là mình gặp xui thật rồi!

Đành phải cong người chín mươi độ,“Thực xin lỗi! Tôi không nên đánh nhau với anh ta, là do tôi quá lỗ mãng, thực xin lỗi.”

“Không có việc gì không có việc gì!” Kì An Chi vội vàng đỡ người đứng lên,“Nhất định là em trai tôi cũng có lỗi, nếu như có gì cần bồi thường thì chúng tôi sẽ trả tiền.”

Cốc Tâm Dương ngẩng đầu, thấy rõ dung mạo của Kì An Chi thì đột nhiên trở nên rất kinh ngạc, nhỏ giọng lẩm bẩm,“Sao giống chú Diêu quá vậy?”

Ách? Đầu óc Kì An Chi vốn nhanh nhạy, lập tức nghĩ ra,“Cậu quen với ba tôi sao? Cậu họ Cốc à? Vậy cậu là con trai của chú Cốc Duyên Tiệp đúng không?”

“Đúng vậy!” Cốc Tâm Dương rất là hưng phấn,“Anh trai của tôi là Dương Tâm Cốc, cũng có cùng nhà các anh có quan hệ làm ăn. Bất quá tôi không có khả năng kinh doanh, đành theo nghề của lão cha làm cảnh sát. Anh trai và ba tôi thường xuyên nhắc tới nhà các anh, có vài lần anh tôi cũng mang tôi đến nhà các anh chơi nhưng chưa từng gặp được mọi người, chỉ nhìn thấy ảnh chụp gia đình mà thôi. Bất quá, bộ dạng của anh đúng là rất giống chú Diêu.”

Vương cảnh quan cười ha ha,“Nếu là người quen, vậy càng dễ nói chuyện, chúng ta trước đem chuyện rắc rối này giải quyết cho xong hẵng từ từ ôn chuyện đi!”

Kỳ thật sự tình trải qua cũng không phức tạp, nguyên nhân chính là Cốc Tâm Dương và Đường Mộ Dương hai người trẻ tuổi đua xe một lát liền nghiện, vì muốn ép Đường Mộ Dương dừng lại, Cốc Tâm Dương bất đắc dĩ phải tông vào xe của hắn tạo thành sự kiện tông xe liên hoàn kia, rồi sau đó máu nóng bốc lên đầu, cả hai liền lao vào đánh nhau thành như vậy.

Cốc Tâm Dương tuy rằng bắt đầu thì đúng là vì chức trách, nhưng sau đó lại hoàn toàn là hành động theo ý bản thân cho nên trên cơ bản cả hai người bọn họ đều phải chịu một nửa trách nhiệm; còn vết thương của họ thì đúng là gieo gió gặt bão.

Nhưng bởi vì chuyện này đã khiến cho rất nhiều người bị liên lụy, suy xét đến việc Đường Mộ Dương coi như là nhân vật công chúng, cảnh sát cũng không hy vọng đem sự tình nháo ầm ĩ lên. Nếu song phương đều là người quen, liền chuyện lớn hóa thành nhỏ, việc nhỏ hóa thành không, nhẹ nhàng hòa giải mọi chuyện.

Song phương gánh vác một nửa trách nhiệm bồi thường, trên biên bản thì ghi chép nguyên nhân là vì phanh xe của Đường Mộ Dương bị hỏng, vì tránh cho nhiều người bị thương nên mới làm ra việc này vân vân, như vậy đối ngoại cũng coi như được dàn xếp xong xuôi.

Giai đại vui mừng.

Cuối cùng Cốc Tâm Dương không cần chịu tiếng xấu thay cho người khác còn thực nghĩa khí vỗ vỗ vai Đường Mộ Dương,“Nếu cậu muốn sửa xe thì cứ việc tới tìm tôi, tôi quen với một người có kỹ thuật siêu tốt, bảo đảm sẽ sửa lại cái xe hoàn hảo như mới!”

Đường Mộ Dương bĩu môi, không nhận tình của người ta,“Tôi biết lái xe mà lại không biết sửa xe sao? Tự lưu lại mà dung đi! Cho xin số điện thoại.”

“Chi vậy?”

Liếc nhìn ông anh trai của mình vẫn còn đen mặt đứng một góc, nhỏ,“Đánh hiệp hai chứ chi, hồi nãy còn chưa phân thắng bại mà!”

“Ai sợ ai a?” Hai mắt híp lại, đọc một chuỗi số,“Bất quá hiệp hai chúng ta tìm chỗ nào kín đáo chút để luận bàn. Tên nhóc nhà cậu thật khá, muốn xiếc xe thì xiếc xe, lại da dày thịt béo, đánh còn tuyệt hơn đánh bao cát nữa!”

“Cậu cũng vậy! Ai, có chuyện này muốn hỏi cậu, ông già Vương đó còn làm bao nhiêu năm nữa vậy?”

Khó hiểu, “Cậu hỏi cái này làm gì? Cuối năm nay ông ấy về hưu.”

Vậy yên tâm rồi. Tiểu lưu manh quyết định không cần đi thắp hương bái Phật, sống qua nửa năm nay liền mọi sự đại cát.

Kì An Chi hàn huyên vài câu với Vương cảnh quan, vừa quay đầu thì thấy hai cậu chàng vừa mới đập nhau túi bụi giờ đã kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.

“Sao hai đứa nó lại hòa thuận thế nhỉ?!”

Đường Mộ Thần từ hai hàm răng nghiến chặt tuôn ra một câu,“Chỉ sợ là [ngưu tầm ngưu, mã tầm mã], cuối cùng cũng tìm được tri kỷ!”

“Thôi kệ đi, người trẻ tuổi có cách kết bạn của riêng họ mà.”

Kì An Chi lái xe đến, đem mô tô bị hỏng của Đường Mộ Dương an bài ổn thỏa, sau đó đem đôi anh em đang làm mặt lạnh với nhau nhét lên ghế trước ghế sau ổn thỏa rồi mới cùng nhau về nhà.

Đường Lập Hiền nhìn thấy mấy đứa con đều bình an trở về, lúc này mới an tâm. Sợ lão đại phát giận, vội vàng lôi đứa con út kéo lên lầu, đau lòng lải nhải,“Nói không cho con lái xe thì con không chịu nghe, giờ coi con bị thương thế này đây! Con nhịn đau một chút, cha bóp thuốc cho.”

Kì An Chi đem người yêu kéo về phòng, hai mắt lấp lánh nói ra một bí mật trọng đại,“Biết không? Số liên hệ khẩn cấp đầu tiên của Mộ Dương là để tên em, cho nên cảnh sát mới nhanh như vậy đã liên lạc với em. Bỉ nhân thực vinh hạnh được xếp thứ hai. Đây chẳng phải chứng minh, chúng ta ở trong lòng nó quan trọng như thế nào? Lúc nãy khi anh ở cảnh cục nghe thấy chuyện này thì rất là vui đó, còn em?”

Đường Mộ Thần ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy cơn tức trong người tựa như bong bay bị xì hơi, thoát ra hết.

Tác giả:

Còn nhớ Cốc Duyên Tiệp từng câu dẫn heo cha ở phần một trư trảo hem? Còn có Dương Khải Phiếm cảnh quan giúp heo cha tìm được Tiểu Hiên Hiên lúc Tiểu Hiên Hiên bỏ nhà trốn đi nữa? Bọn họ ở trong phần đó làm diễn viên phụ, con họ cũng kế thừa sự nghiệp, trong phần này cũng đến góp vui.

Cốc Tâm Dương khóc: Vi sao tui không được làm nhân vật chính?

Quế Hoa sờ sờ: Ngoan đi, Quế Hoa liền cho con một người yêu yêu hén?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play