Ta đúc kết lại rằng, hiện tại ta căn bản không có lập trường để quản mấy chuyện này. Tên khốn khiếp đó, nói là sẽ theo đuổi ta, nghe lời ta, nhưng nếu nói là hắn giữ lời thì thật sự giống như đang tát vào mồm vậy.

Rõ ràng là đi nhanh, nhưng trước sau vẫn không chịu tiến lên phía trước một bước nào. Ta nghĩ, hắn đang đợi ta mềm hóa. Nhưng rõ ràng ta đã mềm hóa rồi, hắn lại đợi ta tan chảy … o(╯□╰)o

Bà mẹ nó chứ, ta đột nhiên phun ra một ngụm oán khí, đập mạnh cuốn sách xuống bàn. Âm thanh phát ra trong phòng tự học dị thường rõ ràng.

Cách ba hàng ghế phía sau có một đôi tình nhân cười khúc khích, hôn hít nhăng nhít không coi ai ra gì. Cách ba hàng phía trước có một bạn nữ đang cầm điện thoại di động nhỏ giọng líu ríu kể chuyện, trông rất vui vẻ. Các đồng bào còn lại không ngờ cũng rất nhẫn nại, lẩm nhẩm đọc quyển sách trên tay, coi như không biết không nghe không thấy gì hết.

A! Thật là buồn chán.

Đang than thở thì đột nhiên có một người vỗ vai ta. Ngẩng đầu lên nhìn, một gương mặt đột nhiên phóng đại trước mặt ta. Ta hoảng, phải mất hai giây ta mới có thể tha thứ cho cái tội dám làm ta sợ của hắn, dù sao cũng là một anh chàng đẹp trai.

Hắn tươi cười ấm áp nhìn ta, mở miệng. “Bạn ơi, có thể cho mình mượn một cây bút được không?”

Ta nghiêng đầu liếc nhìn hắn. Sau ba giây, ta ý thức được: Người bạn đang tiến đến gần ta đó, trong tay hắn còn cầm một quyển sách “Trung cấp quản lý tài vụ”, bên trên còn cắm hai cái nắp viết…

Theo thói quen, ta mỉm cười, nghĩ cái lý do đó thật buồn cười. Nhưng còn chưa cười xong, một cây bút đột nhiên rơi xuống trước mặt ta và hắn. Vừa chuyển đường nhìn, khuôn mặt vô cảm của Nghiêm Tử Tụng đã ở sát ngay bên cạnh, chẳng biết đã hấp dẫn toàn bộ tầm mắt của mọi người từ lúc nào.

“Cho đó, đi đi.” Bốn chữ sạch sẽ, lưu loát.

Ta miết miết miệng, cười cười với anh chàng đẹp trai, sau đó dựng thẳng cây bút trong tay mình, “Bạn cứ lấy đi.” Dù sao siêu thị cũng bán đầy, một đồng một cây, mười đồng một tá.

Anh chàng đẹp trai đã đi rồi. Ta hiếm khi gặp được đối tượng có ý đồ tiếp cận, hại ta đột nhiên có xung động muốn chụp ngay lấy cái gương để ngắm nghía lại mình. Ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tử Tụng, đột nhiên mắc nghẹn, đành phải cúi gập đầu xuống, tiếp tục lật sách đọc.

Nghiêm Tử Tụng liều chết ngồi xuống sát rạt ta, gần đến mức giống như dựa hẳn vào người.

Hai người bạn ngồi bên cạnh ta giống như không chịu nổi, dứt khoát thu dọn đồ đạc bỏ đi.

Nghiêm Tử Tụng có vẻ không vui, vừa dán vào người ta vừa túm lấy tay ta. Ta nghĩ, có lẽ hắn không biết ta đã gặp bác gái, chẳng còn chút tâm tư nào nữa nên cũng mặc kệ hắn, lười phản ứng với hắn.

Nghe thấy giọng nói của hắn từ phía sau vang lên: “Em ngủ một chút đi…”

Ngủ cái đầu anh.

Ta thở dài một hơi, tiếp tục duy trì không phản ứng.

Từ dãy phòng tự học của chúng ta đi ra, phải leo xuống một tầng lầu nữa mới đến phòng học.

Không biết là bởi vì đèn trường quá mờ hay sao mà trước khi ta bước xuống cầu thang, suýt nữa là đạp vào khoảng không, thiếu chút nữa đã té ngã. Nhưng chẳng biết sao Nghiêm Tử Tụng đi ở phía sau lại đột nhiên nhảy lên, từ đầu cầu thang lăn thẳng xuống dưới…

Hại ta giống như một bà điên tự tử, vội vàng lao vút xuống theo hắn.

Rốt cuộc, ta nâng đầu hắn lên, vô cùng khẩn trương nhìn hắn. Thoáng nhìn thấy hắn đẩy gọng kính đã bị lệch sang một bên mũi lại cho ngay ngắn rồi nói với ta: “Tương Hiểu Mạn, anh tàn phế rồi, em phải nuôi anh cả đời.”

Ta thoáng chốc chưng hửng, không nói thành lời. Hắn đột nhiên lại vẽ ra một khuôn mặt tươi cười, nói tiếp: “Hay là đổi lại, anh sẽ giặt quần áo nấu cơm cho em?”

Chân thành thông báo:

“Hay là đổi lại, anh sẽ giặt quần áo nấu cơm cho em?”

! ! !

Ta nhìn hắn. Đầu của hắn còn đang gối lên đùi ta, tóc xõa lung tung, cổ áo sơ mi còn chưa cài nút cẩn thận. Bởi vậy, để lộ ra cảnh xuân sạ tiết, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện.

Mắt kính sau khi được hắn điều chỉnh lại, hiếm hoi trượt trên sống mũi. Nhất là cặp mắt hoa đào câu hồn kia, trong vẻ mê ly còn bắn ra những tia lửa nóng rực. Dưới ánh đèn đường vàng vọt mơ màng, ta nhìn thấy cảnh tượng này, thật sự là khó nhịn tà dâm…

Ta tuyệt đối không hoài nghi, trong thời đại này, nam sắc cũng có thể làm loạn thiên hạ. Nhất là khi trên đời này còn có loại nữ nhân điên cuồng như ta đây.

Ta cúi đầu, cắm hàm răng tà dâm của mình vào khuôn mặt trắng nõn của hắn. Nghe thấy hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ta càng cắn mạnh hơn nữa, hầu như ngoạm hết nửa khuôn mặt hắn, còn tiết đầy nước bọt.

Sau đó, hai tay liều chết vò tóc hắn, vò đến mức hắn không hiểu ra sao. Ta lại ngắm nhìn hắn, thật lâu, thật lâu, rồi thần kỳ rống lên một tiếng ——

“Gâu!”

“…” Hắn nhìn ta, mặt đầy vẻ mờ mịt.

Ta bắt chước chó là giống nhất. Tiên khí tụ ở đan điền, bốn chân đè dưới bụng, lúc rống thành tiếng thì hai chi trước dễ dàng phóng lên, hai chi sau thu lại. Âm thanh phát ra có đến mười phần lực xuyên thấu.

Khi còn bé, láng giềng nhà chúng ta có nuôi một con chó săn khổng lồ. Vậy mà nó lại thường xuyên bị tiếng rống của ta hù dọa đến mức gào khóc thảm thiết, tè cả ra quần. Đương nhiên rồi! Tên kia dù hung hãn thế nào cũng chỉ được gọi là chó mà thôi.

Nếu không phải vì nó bị sợi dây trói lại trông quá thảm rồi, thì ta đã sớm chạy đến vật cho nó chết!

“Tương Hiểu Mạn…” = =

“Ngao ——” Mặt ta lộ hung sắc, thay đổi cách rống, chê tiếng chó sủa không quý phái. Xưa có Liễu thị là sư tử Hà Đông*, nay có Tương Hiểu Mạn ta làm sói tru dưới thang lầu. Nghiêm Tử Tụng, ta hỏi ngươi có sợ không!

Vừa hay có người đi ngang qua, quay đầu lại nhìn với ánh mắt nóng bỏng.

Tưởng… Đời ta mà sợ những thứ này hả… thì đã sớm chết mấy nghìn lần dưới những ánh mắt hữu thần đó rồi. Không cần phải lo, lắc đầu lắc đầu, Không cần phải lo!

Ta lắc mái tóc, rống to hơn một câu, “Anh vừa mới nói gì đó?”

Con bà nó, ta đột nhiên lại hùng tâm vạn trượng, dõng dạc!

Đừng cho là ta không hiểu chuyện. Ta đương nhiên biết chuyện hệ trọng cả đời lúc nào cũng cần phải có mấy người mục kích làm nhân chứng.

Ngày hôm nay, nếu Tiểu yêu quái nói mà không giữ lời, xem ta sẽ đối phó hắn thế nào! !

“Anh nói… Anh…”

Cứ tưởng Nghiêm Tử Tụng cả đời luôn dãi nắng dầm mưa quen rồi chứ, nào ngờ hôm nay lại bị khí thế rào rạt của ta hù dọa, nghẹn đến đỏ cả mặt. Trong miệng cứ ấp a ấp úng, “Anh anh” mãi không nói tiếp được.

Ta lại nương theo cảm giác của mình, một người cho dù hung dữ thế nào cũng không nên già mồm cãi láo. Vì vậy, ra vẻ đáng yêu – ta cho là thế thôi chứ cũng không biết biểu tình của mình lúc này là thế nào nữa. Rống tiếp: “Nói!”

“Anh…” Nghiêm Tử Tụng đột nhiên lén lút nhéo vạt áo ta, ý đồ kéo lý trí của ta quay về. Lúc trước hắn không đeo kính cho nên không nhìn thấy ai, hôm nay cuối cùng cũng đã thấy được rõ ràng sắc mặt bát quái của mọi người đang nhìn vào mình. Phỏng chừng lúc nãy ngã xuống còn có vài cô gái bàn tán nói tư thế ngã của hắn quá mức tự nhiên đi, bây giờ bắt đầu xuất hiện di chứng, hoàn toàn không còn dáng dấp tự nhiên như lúc ban đầu ——

Huống chi, trên mặt hắn còn có dấu răng cùng nước bọt của ta.

Hê! Nghiêm Tử Tụng ngươi đã là người của Tương Hiểu Mạn ta rồi. Rốt cuộc hôm nay ta cũng có thể đóng dấu sở hữu của mình lên sản phẩm!

Xem sau này có sắc lang nào còn dám tòm tèm ngươi nữa không!

“Nghiêm ca ca,” Ta đột nhiên nũng nịu gọi hắn một câu, sau đó lại hung hãn rống. “Nói!”

Nghiêm Tử Tụng nhìn ta đầy thâm tình, đột nhiên đưa tay lên lau mặt rồi tháo mắt kính xuống. Sau đó, hắn nói với ta lời nói nghiêm khắc nhất cả đời này. Hắn nói: “Anh tàn phế rồi, em không nuôi anh cả đời sao?”

“Anh tàn phế ở đâu?”

“…” Hắn dừng một chút, đột nhiên sờ sờ chân. Sau đó hắn đứng dậy, cùng ta mặt đối mặt, bắt lấy tay ta rồi đặt lên lồng ngực hắn, “Ở đây!”

Đám người xung quanh được dịp xôn xao. Mọi người đều sắp bị Nghiêm Tử Tụng làm cho buồn nôn hết rồi.

Ta nhất thời giật mình, bị hành động bất ngờ của hắn giật điện tê tê, hiếm khi lại rụt rè xì một tiếng, “Nếu em nuôi anh, vậy thì anh sẽ làm gì?”

Hắn suy nghĩ một chút, có lẽ đã chấp nhận bằng bất cứ giá nào. “Giặt quần áo nấu cơm cho em.”

“Còn gì nữa?”

“… Nuôi con…”

“Mấy đứa?”

“Tùy em định đoạt.”

“Nói thích em đi.”

“…” Nghiêm Tử Tụng đưa mắt nhìn ta, đột nhiên như hiểu ra nhiều điều. Không đeo kính, vậy mà tự nhiên có thể nhìn ta rõ ràng hơn. Hắn nhìn ta, miết miết miệng, ánh mắt hoa đào mê ly ẩn tình, mang theo ba phần xấu hổ mở miệng, bóp méo lời kịch:

“Anh yêu em.”

“…” Đầu óc ta ong ong, hét lên “A!”. Ta mạnh tay đánh hắn, vừa đánh vừa rống. “Cái đồ buồn nôn, đồ ác tâm, đồ vô liêm sỉ… Anh còn nói nữa em sẽ diệt anh!”

“Tương Hiểu Mạn? !”

Bỗng dưng một tiếng rống sợ hãi vang lên như muốn trả lời ta… Nhìn qua, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, không ngờ ta vẫn có thể nhận ra Quách Tiểu Bảo đã mất tích từ lâu, bộ dáng ngây ngốc đang trừng mắt há mồm nhìn ta.

Ta còn chưa mở miệng ra nói câu nào đã nghe hắn nói với vẻ bình tĩnh như thường, vững như Thái Sơn, “Tôi không phải là Quách Tiểu Bảo, cô đã nhận lầm người rồi.”

“…”

Hứ, ta mặc kệ hắn, quay đầu lại ngọt ngào mật đường đưa mắt nhìn Nghiêm Tử Tụng, bỗng dưng lại nổi điên, trừng mắt chỉ chỉ vào mái tóc như tổ quạ của hắn, tỏ vẻ kinh khủng, “Bán cao! Ai đã làm cho tóc anh thành ra thế này?”

Mờ hồ nghe được âm thanh tan vỡ của mọi người…

Là cô chứ ai

Là cô chứ ai

Là cô

Là cô…*****

Chú thích:

*Ở đời nhà Tống, có người họ Trần tên Tháo, tự Quý Thường, hiệu Long Khâu cư sĩ; cũng được gọi là Phương Sơn Tử. Vợ của Trần Quý Thường tên gọi Liễu Thị, tánh nết hung dữ, thiếu nhã nhặn. Thuở tráng niên, Trần Quý Thường thích việc kiếm cung, mỹ tửu và bằng hữu. Quá nửa đời người, công danh không thành toại, ông lui về sống ẩn dật, chuyên tâm về bút pháp và đạo Phật. Mỗi lần nhà mở yến tiệc mời khách, nếu có ca kỹ đến hát xướng mua vui thì Liễu Thị, viện cớ này cớ nọ, quát tháo om sòm để đuổi khách. Trần Quý Thường có lúc hốt hoảng, lơi tay rớt gậy. Tô Đông Pha nhân đấy, có làm bài thơ sau để bỡn bạn: “Thùy tự Long Khâu cư sĩ hiền

Đàm Không thuyết Hữu dạ bất miên

Hốt văn Hà Đông sư tử hống

Trụ trượng lạc thủ tâm mang nhiên”

Dịch nghĩa:

Ai hiền bằng cư sĩ Long Khâu

Bàn Thuyết Không thuyết Có suốt đêm thâu

Bỗng nghe sư tử Hà Đông rống

Kinh hoàng bỏ gậy rớt nơi đâu

Hai chữ “Hà Đông” dựa trên một câu thơ của Đỗ Phủ đời Đường để ám chỉ Liễu Thị. “Hà Đông nữ nhi thân tính Liễu” (Có gái Hà Đông người họ Liễu) “Sư tử hống” có nhiều cách diễn giải khác nhau : (1) Trong kinh Phật, sư tử là chúa tể sơn lâm, tiếng rống làm khiếp đảm muôn thú, để vừa chỉ tánh hung tợn của Liễu Thị vừa chỉ Quý Thường là tín đồ Phật giáo. (2) Giọng thuyết pháp của Phật tổ, âm thanh uy nghiêm làm chấn động thế giới. (3) Xưa, một số kinh sách nhà Phật bên Trung Quốc, lấy hình đầu sư tử há miệng rống làm phù hiệu. Đồng thời, cũng có một quyển kinh tên gọi “Liễu nghĩa kinh”, dạy tánh hạnh cho nữ Phật tử. Kinh đó thường được gọi là “Sư tử hống, Liễu nghĩa kinh”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play