Qua một đêm, Thi Vũ ngủ coi như an ổn, lúc tỉnh dậy mặt trời đã lên cao, đẩy ra cửa phòng, liền thấy trong viện một thân ảnh đang bận rộn.

Cái người có thân hình nho nhỏ kia, đang rất hăng hái chiến đấu một cách liều mạng với một đám cỏ dại cao quá đầu gối nàng. Nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lựng lên khi dùng hết toàn thân khí lực mà cũng không làm cho đám cỏ kia nhúc nhích, xê chuyển. Sau đó nha đầu kia hổn hển thở rồi dùng chân đạp túi bụi vào đám cỏ ấy một cách phẫn hận, thế nhưng lại không cẩn thận té ngã trên mặt đất. Thi Vũ thật sự nhịn không được cười lên tiếng.

“Di, công tử, ngài tỉnh rồi à, chờ chút Linh Lung đi hâm lại điểm tâm cho ngài.” Vừa nhìn thấy Thi Vũ từ cửa phòng đi ra, Linh Lung đang lăn lông lốc trên mặt đất liền đứng ngay dậy, chạy vội mà đi, lưu lại Thi Vũ – cũng chính là Ninh Băng vừa muốn há mồm nói chuyện.

Đến thế giới này mới một ngày, Thi Vũ đối với người duy nhất mới gặp qua này đã muốn hết chỗ nói rồi [ hắn hình như đã quên đi cái tên cắt hình đã xxoo hắn], chỉ có thể phẫn nộ thu hồi bàn tay vừa vươn ra, khép lại cái miệng vừa mở.

Thi Vũ xoay người lại đi vào trong phòng, hắn còn chưa có rửa mặt chải đầu, thấy chậu rửa mặt nước trong văn vắt đã được chuẩn bị, Thi Vũ vừa lòng cười cười, nhất định là Linh Lung thừa dịp hắn còn chưa thức mà lo liệu sẵn. Hắn rửa sạch mặt, xong lại súc miệng, lúc này mới phát hiện trên bàn có một tấm gương đồng, thế này mới nhớ tới chính mình còn không có xem qua bộ dáng của thân thể mới này.

Ngồi vào trước bàn, cầm lấy gương đồng, Thi Vũ có điểm ngoài ý muốn thấy hình ảnh từ trong gương phản xạ ra, cũng không tuấn mỹ lắm, cùng lắm có thể miễn cưỡng cho là thanh tú. Kỳ thật Thi Vũ cũng không quan tâm thân hình người này xấu đẹp thế nào, nhưng mà “cái đó”, hắn biết cũng không lớn lắm so với trước đây.

Nhớ lại những quyển tiểu thuyết mà lão mẹ rất thích xem rồi mới đem tặng lại cho hắn, Thi Vũ vẫn cho rằng nếu “cái này” mà xuyên qua thân thể ai đó, tiến vào “cái nơi xinh đẹp ấy” chắc chắn sẽ không gây sóng gió.

Quả nhiên, tiểu thuyết là gạt người, nếu không hắn là một ngoại lệ, bằng không sao lại có thể đau đớn đến chết đi sống lại như vậy.

Đang cẩn thận quan sát khuôn mặt mình trong gương, nha đầu Linh Lung lại một lần nữa xâm nhập, đúng vậy, là xâm nhập, bởi vì tốc độ cùng âm lượng nàng vào cửa, không biết còn tưởng rằng một cơn lốc vừa quét vào phòng.

“Ta nói này Linh Lung, ta lại một lần nữa nhắc nhở ngươi một chút, không cần phải gấp gáp như vậy, ngươi có thể đi từ từ mà.” Thi Vũ bất đắc dĩ nói.

“Nhưng mà công tử phải lập tức dùng cơm, ngài đang đói bụng, cho nên, cho nên, Linh Lung mới vội vàng như thế.” Nha đầu thở phì phò nói.

“A, đã muốn trễ thế này sao, ta đây trước đã không ăn, hay chờ một lát đến ngọ thiện (bữa cơmtrưa) cùng nhau ăn luôn vậy.” Thi Vũ thật tự nhiên nói.

“Không được, không ăn đồ ăn sáng sao được.” Linh Lung đột nhiên lớn giọng kêu lên, làm cho Thi Vũ giật mình muốn thót tim.

Xem ra hắn phải nghĩ biện pháp để mà sửa đổi tật xấu của nha đầu kia.

“Linh Lung, ngươi định hù chết công tử nhà ngươi sao? Ngươi là đối ta có ý kiến gì? Hay là ngươi muốn làm chủ ta ư? Kêu lớn như vậy còn ra bộ dáng gì nữa? Ân?” Thi Vũ làm bộ nghiêm khắc, quả nhiên thu được hiệu quả như mong muốn.

“Ác, thật xin lỗi, công tử, Linh Lung biết sai rồi. Nhưng mà, tại công tử nói không muốn ăn sáng, làm cho Linh Lung nhất thời sốt ruột, công tử thân thể vốn là suy nhược, hơn nữa ngày hôm qua lại chảy nhiều máu như vậy, không ăn cơm ta sợ ngài thân thể chịu không nổi a.” Linh Lung càng nói càng nhỏ giọng, càng nói ngữ khí càng ủy khuất còn kèm theo lo lắng.

“Ân, ân, quên đi, ta nghe lời của ngươi, ta ăn ít một chút là được chứ gì.” Thi Vũ vẫn là thật cảm động, nguyên lai là do nàng lo lắng cho hắn a.

“Thật sự? Thật tốt quá, công tử, ngài nhanh ăn đi, ha ha.” Sau đó lại khôi phục thái độ bình thường, cười tủm tỉm nhìn Thi Vũ, điều này làm cho Thi Vũ có cảm giác vừa rồi nàng là giả vờ tỏ ra sợ hãi.

“Linh Lung, ngươi mới vừa rồi là đang làm cỏ ư?” Nhớ tới bộ dáng té lăn quay của nha đầu kia lúc nãy, hắn nhịn không được lại muốn cười.

“Đúng vậy, trong viện cỏ nhiều lắm, ta muốn nhổ hết cho sân được sạch sẽ a.” Linh Lung không thèm để ý đến công tử nhà mình trên mặt mang đầy ý cười, trả lời.

“Ân, như vậy đi, một hồi ta và ngươi cùng nhau làm cỏ, ngươi thấy thế nào?” Nếu chỉ để một mình tiểu nha đầu này làm thì biết đến khi nào cái sân  kia mới có lại hình dáng như bình thường.

“Như vậy sao được, tuyệt đối không được, công tử, ngươi yên tâm, Linh Lung một mình làm được.” Nàng cũng biết chính mình vừa rồi bộ dáng nhổ cỏ có điểm buồn cười, nhưng mà không thể để cho công tử phải nhún tay vào.

“Nhưng một mình ngươi nhổ thì đến khi nào mới xong, ta cũng không có việc gì làm, thật là buồn chán. Linh Lung, ngươi để cho ta giúp ngươi đi, được không?” Thi Vũ xuống giọng hòng muốn thay đổi nha đầu cố chấp này.

“Vẫn là không được, trước không nói ngài là chủ tử, không thể làm loại công việc này, hơn nữa thân thể ngài không khoẻ, ta càng không thể để cho ngài làm việc nặng nhọc này, công tử, ta một người là đủ rồi.” Linh Lung thật ngang bướng phản đối.

“Vậy được rồi. Vậy thì ngươi làm việc, còn ta ngồi ở một nơi râm mát trong sân quan sát thì được chứ?” Thi Vũ nghĩ sẽ ở bên cạnh giúp nàng đưa ra ý kiến gì đó làm việc thật hợp lý, chứ theo đà này cho dù nàng có sức mạnh mấy cũng không dễ dàng chiến thắng đám cỏ rậm rạp này a.

“Hảo, công tử, ta sẽ mang ghế dựa ra ngoài sân viện, ngài chờ a.” Nói xong, Linh Lung xách một cái ghế dựa bước đi.

Thi Vũ theo ở phía sau, thấy Linh Lung đem ghế dựa đặt ở dưới một tán cây râm mát, liền an vị ngồi xuống.

“Tốt lắm, công tử, ngài ngồi tại nơi này đi, nếu có cái gì không thoải mái, hoặc là muốn uống nước cứ gọi Linh Lung một tiếng.” Linh Lung xoay người chuẩn bị tiếp tục nhổ cỏ, nàng cũng không tin một mình lại chẳng dẹp nổi cái đám cỏ này.

“Cái kia, Linh Lung a, ngươi không nên thấy chúng cao quá mà cắt ngang hết phân nửa thân của chúng, tuy ngắn nhưng đâu có dễ nhổ đúng không? Không bằng ngươi cứ giữ nguyên như thế, rồi nắm lấy phần dưới gốc của nó mà nhổ thay vì ngươi nắm ở phía trên ngọn như hiện giờ.” Thi Vũ hảo ý nhắc nhở, hắn thật sự là nhìn không được, có người nào khi nhổ cỏ mà cứ nắm ngọn mà kéo thế kia, cứ thế thì làm sao nhổ cỏ nhổ tận gốc được. Linh Lung nhà hắn, thật đúng là có điểm ngốc nghếch a.

“Nga? Là như thế này sao? Để ta làm thử xem!” Linh Lung có điểm hoài nghi dùng toàn lực nắm lấy một bụi cỏ mà giật.

“Phốc…… Ai u……” Hai thanh âm sau khi kết thúc, hình ảnh trước mắt Thi Vũ là, Linh Lung nắm trong tay một bụi cỏ bị nhổ đến bật gốc, còn Linh Lung thì sao, nàng cũng đang ngồi bệt dưới đất, thế mà vẫn nhăn miệng ra cười.

“Công tử, ngươi xem, ta nhổ được rồi a, biện pháp ngài nói thật là hữu dụng, nga, ai u, đau quá.” Nha đầu kia vừa nói vừa xoa xoa cái mông, khẳng định là khá đau, nhưng lại lập tức đứng lên tiếp tục chiến đấu hăng hái.

“Linh Lung, ngươi cẩn thận một chút, cứ bị bật ngửa như vậy, vừa làm cỏ xong, ngươi cũng không đứng nổi.” Vốn Thi Vũ rất muốn nói nhổ cỏ xong rồi, cái mông của ngươi cũng nở hoa luôn đó.

“Hảo hảo, đã biết, công tử.” Linh Lung gật đầu đáp ứng, sau đó lại tiếp tục làm cỏ,  tình hình có vẻ thuận lợi hơn.

Sau gần một nén nhang, hơn phân nửa cỏ trong viện đều bị Linh Lung nhổ. Thi Vũ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Linh Lung càng ngày càng đỏ, còn chảy rất nhiều mồ hôi. Hắn liền đứng dậy đi vào nhà, rót một chén nước mang ra cho Linh Lung.

“Linh Lung, uống nước đi, chắc ngươi cũng mệt rồi, vào trong ngồi nghỉ một lát đi.” Thi Vũ vừa nói vừa đi tới chỗ Linh Lung.

“A, công tử, cám ơn ngài, nhưng mà về sau ngài đừng đi lấy nước cho Linh Lung như thế, đây là việc mà Linh Lung nên vì công tử làm.” Linh Lung mặc dù cảm kích tiếp nhận chén nước, nhưng vẫn còn phân biệt chủ tớ rất rạch ròi.

“Được rồi, đừng dong dài nữa, uống nhanh đi, sau đó vào trong nghỉ ngơi đã.” Thi Vũ lười cùng nàng nói, dù sao có nói nàng cũng nghe không thông.

“Công tử, ngài nghỉ ngơi đi, ta làm thêm một lúc là xong.” Xoay người liền muốn tiếp tục nhổ cỏ.

Thi Vũ thấy nha đầu kia không chịu nghỉ ngơi, mặt trời thì đã lên cao, nắng cũng bắt đầu gay gắt, sợ nàng mệt mỏi có thể ngã bệnh, nên mới nghĩ biện pháp khác ngăn cản nàng và thành công.

“Linh Lung, ta đói bụng, ta muốn ăn ngọ thiện.” Thi Vũ đột nhiên hô to chính mình đói bụng.

“A? Công tử, ngài vừa mới ăn xong chưa lâu a, nhanh như vậy đã đói rồi sao?” Linh Lung quay lại nhìn Thi Vũ, ngạc nhiên hỏi.

“Ta mặc kệ, ngươi đừng lo làm cỏ nữa, đi ngự trù phòng (nhà bếp) đem cơm về cho ta, ta đói bụng.” Đi lấy cơm so với nhổ cỏ thì nhẹ nhàng hơn, còn có thể làm cho nàng cùng mình ngồi ăn chung, thế này là có thể nghỉ ngơi rồi.

“Hảo hảo, ta sẽ đi ngay, dù sao cũng đến thời gian dùng ngọ thiện rồi, công tử, ngài chờ một lát, ta đi rửa tay cái đã.” Linh Lung nói xong quay vào trong phòng, sau khi rửa sạch tay liền trở ra, đi đến ngự trù phòng lấy cơm.

Thi Vũ vì thành công trong việc làm cho Linh Lung ngừng lại việc nhổ cỏ mà đắc chí, hắn đã phát hiện ra cách để làm cho tiểu nha hoàn ấy nghe lời a, mệnh lệnh cứng rắn không dùng được, nhất định phải áp dụng một chút chiến thuật thì mới có tác dụng.

Nhưng mà thật là kỳ quái, Thi Vũ hết đứng rồi ngồi ngóng ngóng mắt chờ, sao mà đợi mãi cũng chả thấy Linh Lung trở về. Thi vũ có điểm sốt ruột, chẳng biết là có chuyện gì xảy ra hay không, hắn quyết định đi đến ngự trù phòng tìm Linh Lung.

Nhưng cái chuyện bình thường nhất đã xuất hiện: Thi Vũ lạc đường.

Trên đường đi Thi Vũ có gặp một tiểu nha hoàn, hỏi nàng ngự trù phòng ở chỗ nào, nha hoàn kia tùy tay chỉ một cái liền xoay người không thấy. Hắn theo hướng tiểu nha hoàn chỉ, hêt đi sang trái rồi sang phải, thế là lạc đường, chả biết sao lại chạy đến bên hồ, Thi Vũ chỉ có thể thầm mắng chính mình ngu ngốc. Nha đầu Linh Lung kia nếu khi quay trở về, phát hiện hắn không thấy, nhất định sẽ rất lo lắng.

Đang lúc Thi Vũ rầu rĩ, hắn chợt phát hiện bên hồ có người, hắn vội vàng chạy nhanh tới hỏi đường.

“Vị công tử này, xin chào.” Nhìn bộ dáng, chắc đây là một nam nhân, nhưng mà có vẻ hơi gầy, Thi Vũ cũng không biết nên xưng hô như thế nào, cũng chỉ có thể xưng là công tử.

“Ân?” Nam tử không có xoay người lại, cũng không có nói chuyện.

“Vị công tử này, quấy rầy ngài, xin hỏi muốn đến ngự trù phòng thì đi về hướng nào?” Thi Vũ cảm thấy người này có điểm kỳ quái, nhưng vẫn phải lên tiếng hỏi, lúc này hắn chuyển qua thân, Thi Vũ vừa thấy dung mạo người trước mặt, choáng váng.

“Ách, thật xin lỗi, vị tiểu thư này, ta cứ tưởng…tưởng ngài là vị công tử.” Người đứng ở trước mắt  phi thường xinh đẹp, nếu dùng hoa để hình dung, tuyệt đối là một đóa mẫu đơn diễm lệ, Thi Vũ không nghĩ tới người này đúng thật là một vị tiểu thư.

“Ta hận nhất người khác nói ta là nữ nhân, mở to mắt của ngươi mà nhìn cho rõ ràng, bản công tử làm sao giống nữ nhân, hả?” Người này đột nhiên rống to, ngữ khí thập phần tức giận.

Vì vừa rồi Thi Vũ chỉ chú ý tới dung mạo người này, bởi vì quá mức xinh đẹp, cho nên hắn trong một phút cứ tưởng là một tiểu thư. Hiện tại nhìn kỹ, người trước mắt, trừ bỏ dung mạo bên ngoài hoa nhường nguyệt thẹn, thì thân hình thon dài, trước ngực phẳng lì, một điểm mấu chốt nữa là hắn còn có hầu kết, rõ ràng là một nam nhân.

“A, thật xin lỗi, vị công tử này, là ta nhận sai.” Thi Vũ vội vàng nhận lỗi, má ơi, thật đúng là không thể tưởng được, một nam nhân mà lại xinh đẹp đến như vậy. Hiện nay hắn đã biết khuôn mặt của mình ra sao nên cùng người trước mắt làm một phép so sánh, quả thật là một trời một vực a, cùng là nam nhân mà lại có sự khác biệt lớn đến vậy.

“Quên đi, ta cũng không chấp nhất ngươi làm gì. A, mà ngươi vừa mới nói cái gì?” Quả nhiên vừa rồi người này không có nghe những Thi Vũ hỏi hắn.

“Xin hỏi ngự trù phòng đi hướng nào?” Thi Vũ lại đặt câu hỏi.

“Nga, ngươi tên là gì?” Người này không đáp mà hỏi ngược lại, Thi Vũ có điểm kinh ngạc, bất quá vẫn là nhẫn nại trả lời, ai kêu có việc cầu người ta.

“Ta gọi là Ninh Băng.” Thi Vũ nói ra tên của người mang thân thể này, lúc này hắn cũng bắt đầu nhắc nhở chính mình, về sau mình chính là Ninh Băng, để tránh phát sinh thêm nhiều chuyện phiền toái.

“Ninh? Ngươi kêu Ninh Băng?” Người này tiếp tục đặt câu hỏi.

“Đúng vậy.”

“Nga, ngươi nói muốn đi ngự trù phòng, vừa lúc ta cũng muốn đi, chúng ta cùng nhau đi thôi.” Nói xong người này liền xoay người bước đi, không cho Ninh Băng có thời gian ngây người.

Ninh Băng vội vàng chạy nhanh đuổi theo, trên đường hai người không nói với nhau câu nào nữa, Ninh Băng đối với người đi phía trước ở trong lòng thầm đưa ra kết luận, ân, đây là một quái nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play