Tôi Yêu Em

Một năm sau.

“Tớ đậu rồi.”

“Thật tốt quá, tớ cũng vậy.”

“Cậu đậu trường gì vậy?”

“Trời ơi! Tại sao có thể như vậy.”

“Tôi, lại, lại thi rớt sao?”

“Chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn, thật tốt qua, tôi rốt cuộc cũng thi đậu rồi.”

“Oa, điểm cậu cao quá, chắc chắn sẽ là thủ khoa.”



“Lạc, chúc mừng em.” Nụ cười sáng bừng như ánh mặt trời của Duẫn Thiên Khuyết hiện ra giữa vườn hoa tư nhân sau giờ trưa, làn da mềm mại như nước dưới ánh mặt trời trở nên nhu hoà. Thêm một vệt đỏ ửng bên dưới làn da trắng nõn trong suốt, dịu dàng an ủi trái tim thê lương của cậu. Nhưng mà Lạc Kính Lỗi biết rõ đằng sau tất cả những dịu dàng này, chính là dối trá cùng nguy hiểm. Khẽ động khoé miệng, tạo nên một độ cong thích hợp. “Cám ơn, cậu cũng vậy.” Dời tầm mắt, né tránh ánh nhìn của hắn.

“Lạc, du lịch tốt nghiệp muốn đến nơi nào?”

“Du lịch tốt nghiệp? À, sao, sao cũng được.”

Mặc kệ như thế nào cũng đều không sao cả! Chỉ cần là cùng một chỗ với Duẫn Thiên Khuyết, như thế nào cũng được! Tốt nghiệp sẽ như thế nào, vào được đại học tốt nhất lại như thế nào, vẫn là không thể ly khai nhà giam này. Không có không khí tự do để hô hấp, ở nơi nào thì có gì khác nhau đâu?

Cậu mất đi nhiều lắm, đã không thể bù lại được.

Bóng đêm thâm trầm khiến người hít thở không thông, tối đen không gì có thể rơi vào tầm mắt. Cảm thụ được gió biển Caribe độc đáo mát mẻ, là ai cũng sẽ thích ý vô cùng. Đây là một quốc gia vô cùng nhiệt tình.

Nếu không có Duẫn Thiên Khuyết ở bên người, đây hẳn sẽ là một chuyến du lịch khiến cậu cực độ hưng phấn. Những con người mặc áo choàng xanh vàng cao giọng hoan nghênh lữ khách đến thăm, đứng vững trong những toà kiến trúc châu Âu bên bờ biển, khiến cho Lạc Kính Lỗi nửa đời người chưa từng rời khỏi biên giới đất nước không khỏi nghẹn hòng trân trối. Khách sạn được điêu khắc hình những vì thần Hi Lạp cổ đại, thác nước nhiều tầng xen kẽ giữa những ngọn núi cao bên dưới cầu vồng; những bức tượng đá to lớn mang sắc thái thần bí ở khắp nơi, tất cả khiến cho cậu kinh ngạc không thôi. Hoàng hôn ở Caribe như một bức tranh lớn màu tím, xinh đẹp động lòng người. Những đám mây như những sợi tóc phân tán bao vây vùng phụ cận mặt biển, những dãy núi xa xa kết hợp lại, làm nhiễu loạn tầm mắt mọi người. Mặt trăng bị mây mù ngăn trở sáng mờ chỉ có thể từ những khe hở phát ra ánh sáng mỏng manh và thưa thớt vời những sắc thái không đồng điệu. Kỳ thật, cho dù có Duẫn Thiên Khuyết ở bên người, những cảnh sắc xinh đẹp kia vẫn hấp dẫn cậu thật sâu. Lòng người trống trải giữa thiên nhiên bao la kỳ bí, khiến cho cậu nhất thời quên đi hết phiền muộn.

Lạc Kính Lỗi đứng ở đuôi du thuyền tư nhân, nhìn xa xăm vào màu đen vô tận, không khỏi cảm thán một tiếng. Một năm này, cậu đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có của cuộc đời mình, sống một cuộc sống bị ép buộc hoang đường – cuộc sống chỉ có một mình Duẫn Thiên Khuyết.

Màn đêm trên biển Caribe gợi cho cậu vô vàn tưởng niệm…

“Tiểu Lỗi, vì sao con lại biến thành như vậy?”

“Cút, tao không có đứa con như mày.”

Cậu nặng nề bị đẩy ra khỏi căn nhà đã sống mười bảy năm. Trong nháy mắt cánh cửa đóng lại, một thiếu niên đầu tóc đủ màu, ăn mặc dáng vẻ lưu manh, miệng ngậm điếu thuốc từ trong mặt kính tiến vào tầm mắt cậu. Chỉ một giây sau, thiếu niên rơi lệ quỳ xuống mặt đất, dập đầu thật mạnh ba cánh về phía cánh cửa. Thật xin lỗi, cha, mẹ, xin hãy tha thứ con chỉ có thể dùng biện pháp hút thuốc, uống rượu, đánh bạc, đánh nhau để bức cha mẹ đuổi con đi. Con đã là một người không còn hi vọng, cũng không thể khiến cha mẹ trở thành những người bất hạnh khác. Xin hãy quên đi đứa nhỏ mà cha mẹ dưỡng dục mười bảy năm qua, con xin lỗi…

Duẫn Thiên Khuyết là ma quỷ, chuyện gì hắn cũng có thể làm được, con không thể ích kỷ mà đặt cược một lần được.

Gió biển lạnh lùng xâm nhập vào lòng, đông lạnh dòng máu chảy trong người, thổi bay vẻ ưu sầu sót lại của cậu. Cậu đã mất đi người nhà thân thương nhất, ngoại trừ nơi của Duẫn Thiên Khuyết, cậu chẳng còn nơi nào để đi.

Khắc Lâm được cha mẹ mang về nhà ông bà ở nông thôn để an dưỡng, từ đó về sau cậu mất đi liên hệ với cậu ấy. Cậu thậm chí ngay cả một cú điện thoại quan tâm cũng trở thành vọng tưởng. Đại Cao nghỉ học, vì phải chăm sóc em gái hôn mê và người mẹ đổ bệnh vì chuyện của con gái, anh đành phải đi làm công xung quanh. Gia cảnh căn bản không giàu có rốt cuộc không thể chịu nổi tiền thuốc men khổng lồ, phải bán đi nhà ở, chuyển đến một thành phố khác – thành phố mà cậu không thể nào biết được. Từ đó, cậu mất đi những người bạn tốt nhất, trở nên lẻ loi một mình. Không, cậu có Duẫn Thiên Khuyết, bên người cậu vẫn có Duẫn Thiên Khuyết. Cậu cho dù ảo tưởng cũng không có cách nào xem nhẹ sự tồn tại của hắn. Hai tay trói buộc khiến người khác không hít thở được, sợ hãi trói buộc càng lúc càng nhiều hơn. Đến tột cùng tới bao giờ mới có thể thoát khỏi được, có thể để cậu sống cuộc sống mà cậu muốn, tận tình rong ruổi trên sân bóng rổ…

Bóng rổ, một cảm giác đau đớn lan truyền khắp toàn thân, dùng hết sức giãy dụa cũng không thể phát tiết. Đã không còn có thể sao? Lửa đỏ nhiệt tình cùng màu vàng nguyện vọng đã theo bạn bè của cậu ra đi. Cậu không còn mặt mũi đối diện với ánh mắt hoài nghi và lời nói thân thiết của đồng đội, cũng không có cách nào ra vẻ thoải mái tự nhiên chơi bóng khi cậu đã biết rõ tất cả mọi chuyện. Không còn những ngày cùng bạn bè đấu võ mồm hay được cưng chiều che chở. Cậu lựa chọn rời xa câu lạc bộ bóng rổ, rời xa bóng rổ cậu yêu thương nhất.

Cậu không dám xem trận đấu bóng rổ nào, không dám nhìn quả bóng rổ trong tủ kính, không dám tới gần câu lạc bộ, không dám nghe âm thanh đồng đội mình đang cực lực tập luyện, không dám chạm vào trái bóng rổ mà bọn nhỏ vô tình đánh rơi bên cạnh cậu. Cậu chỉ có thể liều mạng trốn, thoát đi thế giới mà cậu từng yêu nhất…

“Suy nghĩ cái gì?” Một đôi tay hữu lực từ phía sau ôm lấy cậu, mùi dầu gội nhẹ nhàng xông vào mũi, cướp đoạt quyền lợi được thanh tĩnh hô hấp của cậu.

“Không có, không nghĩ cái gì.” Đã dần dần quen với cách sống nhẫn nhịn chịu đựng, Lạc Kính Lỗi mặt không chút thay đổi trả lời vấn đề của Duẫn Thiên Khuyết.

“Lạc, đợi đến khi khai giảng, chúng ta sẽ thành sinh viên, hẳn là sẽ không có người nào đối đãi với chúng ta như là trẻ con nữa.”

Người nào là ám chỉ cha hắn sao? “Chắc là vậy!”

“Lạc, cùng tôi vào học đại học, em không vui sao?”

“Không, sẽ không.”

“Vậy thì tốt rồi.” Hắn tiếp tục ôm, tựa đầu đặt trên vai cậu, mùi vị nước biển cùng hương sữa tắm xen lẫn vào nhau, Duẫn Thiên Khuyết hít vào trong mũi. Hắn say mê liếm cần cổ duyên dáng của Lạc Kính Lỗi. Lưu luyến lòng vòng luẩn quẩn, hương vị ngọt ngào khiến hắn dễ chịu.

“Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết. Đừng, đừng như vậy.” Chịu đựng cảm giác như bị côn trùng cắn trên người, Lạc Kính Lỗi tận lực hoạt động thân mình. Cùng một chỗ đã hơn một năm, động tác vô cùng thân thiết như vậy cũng có khi phát sinh, nhưng đến tận hôm nay cậu vẫn không thể quen. Toàn thân truyền đến khoái cảm hơi hơi tra tấn người, càng khiến cho cậu xấu hổ, lên án mạnh mẽ chính mình vô năng.

Theo đường cong trên cổ, tiến về phía trước, lao thẳng đến hai má nóng ẩm. Sắc da lúa mạch trái với làn da trắng nõn dán trên đôi môi hắn, nóng bỏng đuổi bắt theo dục vọng nguyên thuỷ. Hàm trụ vành tai nho nhỏ, càng không ngừng mút vào, như muốn nuốt khối thịt đó vào. Dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn cắn, như một con cún nhỏ không ngừng huấn luyện món đồ chơi của nó, cho đến khi phát hiện mục tiêu mới, mới buông tha cho mà vươn đầu lưỡi âu yếm vành tai âu yếm của cậu. Một vòng lại một vòng, ý đồ khởi dậy dục vọng của cậu.

Lạc Kính Lỗi thân mình cao 1m83, Duẫn Thiên Khuyết hơn cậu 3cm chỉ cần thoáng cúi đầu liền có thể tiếp cận được. Vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu, từ phía sau cổ sát nhập lên, mát xa như có như không khiến cậu không khỏi ngẩng cao cổ. Duẫn Thiên Khuyết hiểu được, đây là nơi mẫn cảm của cậu, cũng là phương pháp có thể gần gũi quan sát biểu tình cậu khi lâm vào dục vọng. Một bàn tay tiếp tục mát xa như vậy, tay kia thì nâng cằm cậu, nhấn môi mình lên trên.

Duẫn Thiên Khuyết không rõ, cơ hồ mỗi ngày đều hôn môi, vì sao vẫn khiến cho hắn quyến luyến không thôi. Mỗi một lần đều giữ lại hương vị mới mẻ như thế này, khiến cho hắn hôn trăm lần không chán. Đẩy ra chướng ngại mềm mại kia, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, khiêu khích bộ phận đồng dạng nhưng không chịu cựa quậy. Triền miên giữa màn đêm Caribe bao phủ.

Màn sao lấp lánh, đèn đường mờ nhạt trên bến tàu xa xa. Như ánh đèn dẫn dắt du thuyền đi tới, chậm rãi chảy trôi, như viên kim cương phát sáng từ mặt biển an lành, lóng lánh hào quang chữ thập. Dưới ánh trăng, một đôi người yêu thâm tình dựa vào lan can hôn nhau, hình ảnh xinh đẹp rung động lòng người.

Hơi lạnh từ gió biển khiến Duẫn Thiên Khuyết dần dần gia tăng dục vọng, thời điểm Lạc Kính Lỗi khống chế không được phát ra một tiếng rên rỉ mỏng manh, hắn rốt cuộc không thể áp chế được khát vọng nóng cháy đang bùng nổ. Đôi môi kề sát rời đi, ánh mắt Lạc Kính Lỗi nửa khép nửa mở, biểu tình sa vào trong đó khiến hắn ngứa tâm khó nhịn. Không cần quá nhiều ngôn ngữ, Duẫn Thiên Khuyết kéo tay Lạc Kính Lỗi, đi thẳng vào trong khoang thuyền,

Đột nhiên bị kéo khiến cậu thiếu chút nữa ngã nhào. Điều chỉnh tốt bước đi, Lạc Kính Lỗi nghi hoặc nhìn bóng dáng dồn dập của Duẫn Thiên Khuyết. “Duẫn Thiên Khuyết, cậu làm sao vậy?” Là cậu làm sai cái gì sao? Cậu đã cố gắng phối hợp động tác khiến cho cậu cực kỳ không quen này, nhưng vẫn khiến hắn tức giận sao?

Mở cửa phòng ra, sau khi kéo cậu vào phòng, đóng cửa thật mạnh, âm thanh khoá cửa thanh thuý cũng vang lên. Nhưng âm thanh này nghe vào tai Lạc Kính Lỗi lại giống như âm thanh khởi động bom hẹn giờ, trầm trọng khiến người khác kinh sợ. Hắn, hắn muốn làm gì? Dục hoả rõ ràng trong mắt hắn khiến lòng cậu căng thẳng. Không, không thể. Lạc Kính Lỗi khiếp sợ trước những chuyện sắp phát sinh – trong một năm này, cậu luôn lo lắng chuyện này. Duẫn Thiên Khuyết luôn chỉ hôn môi cậu, ôm ấp, cho dù ôm nhau ngủ cũng chưa từng phát sinh chuyện gì quá mức, khiến cho cậu đoán rằng Duẫn Thiên Khuyết chỉ mê luyến bề ngoài của cậu, chưa nghiêm trọng đến mức cần chính thức phát sinh quan hệ. Nhưng là lúc này đây, lại rõ ràng không giống như thế. Lửa nóng mãnh liệt tiến đến cắn nuốt người, vây quanh bọn họ. Thân là con trai, cậu rất hiểu loại cảm xúc này. Nhưng mà không, không thể, cậu làm sao có thể dễ dàng chấp nhận chuyện tình khuất nhục này phát sinh. “Duẫn, Duẫn, Duẫn Thiên Khuyết, cậu bình tĩnh một chút, Duẫn Thiên Khuyết…”

(Lời tác giả: Tạm thời tỉnh lược)



Nhận mệnh nhắm mắt lại, im lặng chấp nhận sự thật tàn khốc thấu tâm. Khoái cảm đến chết như rắn độc cắn chặt thân thể cậu, rốt cuộc khiến cậu hôn mê giữa những tầng kích thích.

Hàm chứa giọt lệ rơi từ khoé mắt cậu, Duẫn Thiên Khuyết nhìn chăm chú vào gương mặt đẫm mồ hôi đã ngủ say kia, vẫn là thế giới mà hắn yêu sâu đậm. Đúng vậy, là yêu, đây là yêu!

“Tôi yêu em, Lạc.”

C 16

By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment

6 Người yêu ♥

Đây Là Yêu

Tác giả: Quan Tuyết Yến

Editor: Hoại Băng

Beta: Den Shì

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play