Nhìn điện thoại di động bị cúp ngang, thần sắc Tề Diệu trầm xuống. Bốn năm đại học, anh chỉ quen có một người bạn gái. Sau đó biết được Lâm Thiển Y cũng có bạn trai, mà anh cùng bạn gái chỉ qua lại trong vòng một tháng do tính tình không hợp mà chia tay. Từ đó về sau anh cũng không còn chủ động nói chuyện yêu đương.

Anh một mực yên lặng nhìn cô cùng bạn trai thân thân mật mật. Một người trải qua một cuộc sống âm thầm như vậy, thỉnh thoảng cũng sẽ lấy thân phận người anh xuất hiện bên cạnh cô, cùng cô giải buồn, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đối với anh oán trách vài câu, nói một chút tâm sự.

Anh cho là như vậy cũng tốt, chẳng qua là mỗi lần anh cùng Hứa Hạo Trạch đụng mặt, anh đều yên lặng lãng tránh, sau đó trầm mặc chơi game, hút thuốc lá.

Sau khi bọn họ chia tay, anh cho là anh có cơ hội, nhưng là từ khi nào bắt đầu, cô cư nhiên cũng không còn trở về căn phòng anh cho cô thuê miễn phí này nữa?

Thì ra là từ đầu tới cuối, anh hoàn toàn không có cơ hội, chỉ là vẫn không muốn buông tay, vẫn muốn biết cô sống có tốt không.

Anh cũng không biết bản thân còn có thể chờ bao lâu!

Ngày hôm sau vừa lúc là Chủ nhật. Tối hôm qua uống nhiều quá, cô ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh dậy, chỉ là đầu còn chút đau.

Hình như tối hôm qua Tề Diệu có gọi điện cho cô.

Lâm Thiển Y cầm lấy điện thoại gọi cho Tề Diệu.

"Dậy rồi?"

"Ừ, anh ở đâu?"

"Trong tiệm, Chủ nhật nên rất bận!"

"Cần giúp một tay không?"

"Em nghĩ sao?"

Biết rõ còn hỏi sao?

"Vậy buổi trưa em ghé cùng ăn cơm nhé, muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, nếu em có thể tự nấu thì càng tốt!"

Tề Diệu câu được câu không nói, anh cũng không trông cậy cái cô lười Lâm Thiển Y này sẽ đồng ý.

"Không thành vấn đề! Hôm nay em sẽ cho anh nếm thử chút trù nghệ, gần đây em có học vài món!"

"Thật hay không đây?"

Tề Diệu có chút hoài nghi, anh trước giờ chỉ thấy qua cô gái này ăn mì thôi!

"Khụ khụ, dám chất vấn khả năng nấu nướng của em?"

"Thôi đi, đồ em nấu ăn được sao? Ngàn vạn lần đừng khiến anh trở thành nạn nhân đầu tiên bị anh em mình làm món ăn độc chết.”

"Này, Tề Diệu, anh đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Anh cứ chờ mà xem!"

Lâm Thiển Y giận dữ cúp điện thoại, vội vã rửa mặt, sửa sang lại tóc, ra khỏi nhà!

Đến gần 12 giờ, Lâm Thiển Y xách theo đầy đủ nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị về tới quán cà phê Tề Diệu. Trong quán rất đông khách, vì thế cô một mình đi tới căn phòng của Tề Diệu ở phía sau, ở đó có đầy đủ các loại đồ dùng nấu ăn.

Có kinh nghiệm nấu cơm ở nhà Hạ Minh Duệ, Lâm Thiển Y liền bắt tay vào làm. Khi Tề Diệu mang bộ mặt hoài nghi ăn một miếng, kinh ngạc há to miệng, nước miếng cũng chảy ra, vì vậy ánh mắt nhìn Lâm Thiển Y có chút quái dị, quái dị đến mức không thể nói rõ được. 

"Em chắc chắn đây là do em nấu?"

Lâm Thiển Y quăng cho anh một cái liếc mắt, không để ý tới anh, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

"Bây giờ hình như anh đã hiểu, chẳng lẽ em không ở nhà anh mấy ngày là bị người đàn ông nào đánh cướp? Còn là đặc biệt cướp về để nấu ăn?"

Động tác ăn cơm của Lâm Thiển Y dừng lại, người này thật quá lợi hại, mặc dù cách nói có chút vấn đề, nhưng ** cụ thể cũng không sai, cô không phải cũng là bị Hạ Minh Duệ đánh cướp sao?

“Cút ra chỗ khác!”

Tức giận dùng chiếc đũa đánh anh một cái, lại thấy Tề Diệu hắc hắc cười khúc khích, sau đó tên kia ghé sát vào người cô thì thầm.

"Nếu không thì? Em nghĩ thử xem hay là gả cho anh? Mặc dù ông đây không phải trọc phú đời thứ hai, nhưng cũng không phải dạng tầm thường, nghiêm túc mà nói cũng coi như một người đàn ông đẹp trai ngời ngời có lòng cầu tiến."

"Ha ha..."

Lâm Thiển Y ngoài cười nhưng trong không cười, tiếng cười đó lạnh lẽo giống như tiếng cây già trong đêm bị thủy tinh cứa qua. 

"Anh là thích ăn cơm em nấu thì nói thẳng đi!”

Ý cười sang sảng của Tề Diệu chợt loé lên thất vọng, sau đó cợt nhả nói.

"Ai nha, thật không hổ là anh em, vậy mà cũng bị em nhìn ra? Nếu sau này anh không có cơm ăn, có thể đến nhà em xin cơm chứ?"

Lâm Thiển Y ăn không nói có, ăn một miếng cơm, nghiêm trang nhìn anh một cái.

"Khó nói!"

"Ai nha, thật đau lòng mà, em tại sao có thể đối xử như vậy với người nhà?"

"Chết tiệt, anh muốn chết ư!"

Tề Diệu kia giả giọng tức giận ẻo lả khiến cho cả người cô không thoải mái, cầm chiếc đũa lên liền gõ đầu anh. Nhưng Tề Diệu còn nhanh hơn cá chạch, như một làn khói từ trên bàn cơm chạy ra ngoài, Lâm Thiển Y vừa đuổi theo vửa thở hổn hển nói.

"Tề Diệu, anh đứng lại cho em. Bà đây hôm nay không đánh chết anh coi như mạng anh lớn........."

Thế là trong quán cà phê của Tề Diệu lại diễn một màn em đuổi anh chạy vui mắt, vui đến độ thu hút ánh nhìn của các vị khách trong quán.

Tề Diệu nhất thời vô cùng cảm khái.

Đây chính là dáng vẻ chân thực của cô, nhớ năm đó, ở đại học, vì có thể qua lại với Hứa Hạo Trạch, Lâm Thiển Y lúc nào cũng làm hình tượng chim nhỏ nép vào người, dịu dàng hiền huệ.

Có thể nói ở trước mặt người ngoài, Lâm Thiển Y chính là dáng vẻ dịu dàng yếu đuối, một con cừu thiện lương, nhưng ở trước mặt Tề Diệu anh chính là một cô gái cà lơ phát phơ, nói luyên thuyên không ngừng, làm gì có dáng điệu của phụ nữ chứ? 

Cho dù là như vậy người thích cô cũng không ít, Tề Diệu cảm thấy bọn họ đều bị vẻ ngoài thiện lương thuần khiết của cô lừa, quen không được bao lâu liền sẽ lộ ra nguyên hình.

Những năm gần đây, chỉ đáng thương một mình Tề Diệu anh thôi, lúc nào cũng bị cô hành hạ. Lâm Thiển Y trái tim em thật là tàn nhẫn mà!

Lúc xế chiều, Lâm Thiển Y ở trong quán Tề Diệu giúp một tay, buổi tối muộn mới trở về nhà.

Nhàm chán bật hết kênh này sang kênh khác, chẳng được bao lâu liền ngủ thiếp đi. Nửa đêm bên người lại đột nhiên xuất hiện thêm một người, Lâm Thiển Y từ trong giấc mộng giật mình tỉnh dậy, thiếu chút nữa kinh sợ mà kêu thành tiếng.

Người nọ lại đem mặt vùi vào cổ cô mà cọ cọ, giọng nói khàn khàn mang theo chút mệt mỏi.

"Đừng động, để tôi ôm một lát!"

Cũng không biết tại sao, lý trí nói cho cô biết nên đẩy người phía sau lưng kia ra, nhưng nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn ở phía sau thì đành im lặng, không biết từ lúc nào cô cũng ở trong ngực của người kia mà bình yên ngủ.

Sáng sớm lúc thức dậy không có Hạ Minh Duệ bên người, điều này làm cho Lâm Thiển Y có chút buồn bã, chẳng lẽ tối qua cô xuất hiện ảo giác? Không phải đâu?

Trong mộng của cô mà sẽ xuất hiện tên Hạ Minh Duệ kia? Nghĩ thế nào cũng có chút khó tin.

Ánh nắng mùa hè có chút chói mắt, trong công viên thành phố A cách nhà Hạ Minh Duệ nhường cho Cố Hiểu Kha ở không xa.

"Bác gái, bác gọi tôi ra đây có chuyện gì?"

Hạ Minh Duệ tựa vào một thân cây, tư thái có chút lười biếng, ánh sáng mặt trời chiếu trên người anh khiến anh thoạt nhìn càng thêm ảo mộng.

"Tiểu Duệ a, bác hôm nay tới không có chuyện gì khác, chỉ là muốn cầu xin con một chuyện!"

"Chuyện gì?"

Lông mày Hạ Minh Duệ nhíu lại, môi mỏng mím chặt, trên mặt không có chút biểu cảm dư thừa.

Hạ Minh Duệ là một người lãnh mạc, bà vẫn luôn biết, nhưng hôm nay bà đã cùng đường rồi, bà chẳng qua là hy vọng con gái ở quãng thời gian còn lại có thể sống hạnh phúc, không có tiếc nuối.

Diệp Tình Văn trực tiếp "bịch" một tiếng quỳ gối trên nền đá cứng rắn trong công viên.

Mắt lạnh nhìn hết thảy nhưng Hạ Minh Duệ không có ý tứ đem người đỡ lên.

Diệp Tình Văn thấy trên mặt Hạ Minh Duệ không có chút rung động, không khỏi cắn răng, trong mắt chợt loé lên tức giận. Đời này bà chưa từng phải ăn nói khép nép quỳ gối trước một ai, loại sỉ nhục này bà sẽ nhớ kỹ, nhưng Cố Hiểu Kha là tim là máu thịt của bà a!

"Tiểu Duệ, coi như bác cầu xin con, bác biết con không phải là một người đơn giản, có lẽ tình cảm đối với con không phải chuyện to tát, nhưng xin con hiểu cho tấm lòng của người làm mẹ, cũng như tình cảm mà Cố Hiểu Kha dành cho con, con đồng ý kết hôn cùng nó đi!

Coi như con không thích nó, cũng xin con rủ lòng thương vì thời gian nó không còn nhiều mà cho nó một cái kết viên mãn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play