Đôi mắt anh mong đợi nhìn cô, mi mắt thật dài khẽ khép lại, chớp chớp tạo thành một vệt bóng dài, môi mỏng khẽ mở, bộ dáng đó không có nửa phần dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, ngược lại điềm đạm đáng yêu, cực kỳ khiến người yêu mến.
Lâm Thiển Y bị ý nghĩ của mình doạ cho hết hồn, nhưng bộ dạng này của anh đối với một người phụ nữ như cô dường như có lực hút trí mạng.
Đáng sợ hơn đó là cô còn là một hủ nữ, khi anh say rượu cũng không phải là bộ dạng của một Tổng giám đốc lạnh lùng mà cô biết, cũng không phải là sự xinh đẹp tà mị như lúc gặp anh ở Bất Dạ Thành, anh giờ phút này bởi vì cảm giác say mông lung mà trong con ngươi mang theo chút ít mê man, trong mắt anh rõ ràng chỉ có bóng dáng của một mình cô, gương mặt hoàn mỹ đến nỗi không có chỗ nào để bắt bẽ, cho dù có thêm dấu bàn tay cũng không có vẻ gì chật vật, ngược lại tản ra một loại mỹ cảm khác.
Á! Trời ơi! Giết cô đi! Một người đàn ông đẹp như vậy, để cho bọn họ... những người phụ nữ yêu cái đẹp như mạng phải sống như thế nào đây?
Mấu chốt chính là bộ dáng tỉnh tỉnh mê mê của anh lúc này, dáng vẻ trong sạch đơn thuần, rất dễ khiến người ta phạm tội **** a a a a!
Còn để cho người khác sống hay không!
"Tiểu Y, tôi buồn ngủ, chúng ta về nhà đi!"
Giọng nói mang theo chút làm nũng khiến cho nội tâm Lâm Thiển Y một chút xíu tức giận cũng biến mất hoàn toàn.
Liếc mắt nhìn người đàn ông đang ngoan ngoãn chờ cô lên tiếng, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác thoả mãn! Được rồi, thật ra thì cô là một cô gái rất mềm lòng nha.
"Đi thôi!"
Lâm Thiển Y bất đắc dĩ thoả hiệp, chuyện hôm nay bị anh bóc lột ngày mai hãy tính vậy.
"Đợi chút..."
Lâm Thiển Y đã đi ra bên ngoài cửa thì bị gọi lại, sau đó quay đầu lại, người đàn ông kia đứng tại chỗ bất động, con ngươi hẹp dài như cũ chớp chớp gắt gao nhìn cô, tức giận lớn hơn nữa dưới con mắt không chút nào phòng bị của anh như vậy cũng bị luân hãm.
"Thế nào?"
"Nắm tay..."
Hạ Minh Duệ chìa bàn tay thon dài tới trước mặt Lâm Thiển Y, ánh mắt tràn đầy mong mỏi nhìn cô…
Lâm Thiển Y trong phút chốc có loại cảm giác bị đánh bại, người đàn ông này chẳng lẽ uống say nên đầu óc biến thành con nít?
Cuối cùng chỉ vì ánh mắt buồn bã uỷ khuất của anh, Lâm Thiển Y nhịn không được khoé mắt giựt giựt vươn tay nắm tay anh, sau đó liền nhìn thấy khoé miệng tên kia lộ ra một nụ cười thoả mãn vui vẻ, bỏ lại sự tức giận ở phía sau.
Lâm Thiển Y không biết là làm sao cô có thể nhét người này vào trong xe, tóm lại lúc ngồi lên xe, cô rốt cục nhận thức được cảm giác mệt lả là như thế nào.
Về tới nhà, Hạ Minh Duệ rất biết điều ngồi trên ghế sa lon, đôi mắt lấp lánh trong veo, giống như toàn bộ thế giới chỉ có một mình Lâm Thiển Y cô, ánh mắt chuyên chú như vậy khiến cho lòng cô cũng bị hoà tan theo từng chút một.
"Ngồi yên, quay mặt sang đây!"
Lâm Thiển Y cầm cục đá trong tủ lạnh, dùng một cái khăn lông bọc lại, nhẹ nhàng xoa trên mặt anh.
"Lạnh..."
Hạ Minh Duệ kéo kéo khoé miệng, không ngừng lui về sau, trên mặt nóng hừng hực, vừa lạnh vừa đau.
"Ngoan, sẽ tốt thôi, ráng nhịn một chút!"
Hoàn toàn là giọng nói dụ dỗ trẻ con.
Hạ Minh Duệ nhìn gò má nghiêm túc của Lâm Thiển Y, lúc này mới quệt miệng, không lộn xộn nữa.
Cô cho là uống nhiều rượu sau đó làm nũng chính là cực hạn của người đàn ông này, cho nên lúc ngủ người đàn ông này lại phát huy luôn khiến cô hận không đá cho anh một cước rớt xuống giường. Lâm Thiển Y lại một lần nữa hết ý kiến.
Tại sao lại thế?
"Ôm!"
Một người đàn ông ngồi ở chỗ đó, đôi mắt lấp lánh chớp động, gương mặt vô tội, đây cũng lại là vẻ mặt ngây thơ tinh khiết khiến cho Lâm Thiển Y muốn nổi giận mà không phát tiết được.
Được rồi, cô nhịn!
Vì vậy một người đàn ông giống như một con gấu ôm cô chặt tới nỗi gió thổi không lọt, cô thậm chí hoài nghi đêm này cô sẽ bị anh siết chết.
Trong lúc đang ngủ, người đàn ông kia ở bên tai cô nỉ non.
"Tứ, đừng bỏ em!"
Hạ Minh Duệ nói không rõ ràng, cho nên Lâm Thiển Y trong lúc đang say ngủ cũng không nghe rõ anh đang lẩm bẩm cái gì, chỉ là miễn cưỡng nghe được câu kia - đừng bỏ em.
Lâm Thiển Y lật người lại, lại bị người đàn ông phía sau ôm chặt hơn, cô mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói thầm.
"Yên tâm, sẽ không bỏ anh!"
Sáng hôm sau, Lâm Thiển Y mở đôi mắt mờ mịt ra thiếu chút nữa giật mình.
Hạ Minh Duệ tên kia đang đen mặt đứng trước mặt nhìn cô chằm chằm, Lâm Thiển Y dụi mắt, đợi nhìn rõ vẻ mặt Hạ Minh Duệ, lúc này trong lòng đánh bộp một tiếng.
Người này đã tỉnh rượu? Ánh mắt kia nhìn thế nào cũng không giống đôi mắt trong suốt mê mang tối hôm qua, ngược lại lạnh lùng, hiện đầy mùi nguy hiểm.
"Hi, chào buổi sáng!"
Lâm Thiển Y từ trong chăn đưa tay ra, mặt cười vô hại, đúng cái gọi là ai nỡ lòng đánh người đã biết nhận sai?
Nhưng cô tại sao lại chột dạ chứ? Người làm sai cũng không phải cô mà!
Trái lại khuôn mặt Hạ Minh Duệ giống như chuẩn bị tính sổ!
"Tối hôm qua, sao em lại ở cùng một chỗ với người đàn ông kia?"
Lâm Thiển Y chớp chớp mắt, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại từ đêm qua với người đàn ông nào đó.
"Em với Chu Văn Bân có quan hệ gì? Em thích anh ta?"
"Gì chứ?"
Có lầm hay không!
"Anh nhìn thế nào mà lại nói là tôi thích anh ấy?"
Lâm Thiển Y từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh.
"Vậy tại sao hai người lại ở cùng một chỗ? Còn nữa tại sao khuya hôm trước em cũng cùng anh ta ngủ chung một chỗ?"
Gương mặt tuấn tú của Hạ Minh Duệ lạnh lùng, đại khái nếu Lâm Thiển Y nói không ra một lý do khiến anh hài lòng không biết anh sẽ làm gì cô.
"Cái gì gọi là ngủ chung một chỗ? Có lầm hay không vậy? Ngày đó uống say, tôi chẳng qua chỉ ngồi ở đó, làm sao có thể ngủ? Anh có bị bệnh không vậy?"
Người đàn ông này chẳng lẽ say một đêm, đầu cũng trở nên hồ đồ?
"Hừ, tốt nhất là vậy!"
Hạ Minh Duệ kiêu ngạo hừ một tiếng, từ tủ lạnh lấy một ly nước trái cây uống một hớp.
Xì! Mới sáng sớm nhìn chằm chằm cô chỉ vì hỏi cái này? Cô sẽ hiểu lầm có được không? Hiểu lầm anh thích cô.
Nhưng mà điều này là không thể, bạn gái anh Cố Hiểu Kha đang ở đây, cô cũng không có tự luyến đến vậy.
Ăn sáng xong, Lâm Thiển Y chở Hạ Minh Duệ tới công ty, dường như gần đây nhiệm vụ của cô lại nhiều thêm một việc, tài xế chuyên dụng cho Hạ Minh Duệ.
Trước kia đều là anh lái xe chở cô, cô có loại dự cảm nhiệm vụ này bắt đầu có thay đổi cũng liên quan tới tối hôm qua. Cô không phải số khổ sao?
Hạ Minh Duệ kia sau khi đến công ty đã không thấy bóng dáng đâu cả, điều này khiến Lâm Thiển Y trong lòng âm thầm khinh bỉ.
Chẳng qua cô mới vừa vào phòng làm việc của Tổng giám đốc không bao lâu, liền có người đến giao hàng.
"Xin hỏi, cô có phải Lâm Thiển Y không?"
Lâm Thiển Y sửng sốt, vội nói:
"À, phải!"
"Đây là máy tính xách tay giao cho cô. Xin cô ký tên lên chỗ này!"
Nhân viên giao hàng đưa cho Lâm Thiển Y tờ hoá đơn, Lâm Thiển Y hồ nghi nhận lấy ký tên mình trên đó.
Cô không có mua máy tính nha. Lâm Thiển Y suy nghĩ một chút, chẳng lẽ là cái tên Hạ Minh Duệ kia mua?
Được rồi! Quản ai mua làm gì, có máy tính còn không biết dùng cho tốt sao? Dù sao tài liệu ngày hôm qua đã chỉnh lý xong, Hạ Minh Duệ kia lại không có đây, cô liền len lén chơi game một chút.
Lần này cô mới sẽ không bị anh bắt được, bởi vì chỗ cô ngồi đối diện với cửa, cô tin chắc khi có người đi vào, cô sẽ kịp thời thoát game, huỷ diệt chứng cớ! Moa ha ha ha!
Trong game, Tề Diệu không có đăng nhập, chỉ có Chung Ly Hàn. Người phụ nữ này hình như ngày nào cũng đăng nhập, thế mà lực chiến đấu lại chẳng tăng lên.
Lâm Thiển Y vừa đăng nhập liền có người chat với cô. Cô mở cửa sổ chat ra, vừa nhìn, là Biệt Thái Phóng Tứ!
Người này?
Biệt Thái Phóng Tứ: “Hữu Chủng Ngươi Đừng Chạy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT