Hạ Minh Duệ mang khuôn mặt đen xì đi vào, bàn tay như một loại kìm sắt bắt lấy cổ tay Lâm Thiển Y, không nói hai lời liền kéo người rời đi.

"Làm gì vậy? Này, đợi đã, giày của tôi, túi xách của tôi!!..."

"Này, này, Hạ Minh Duệ, anh chờ một chút!"

"Túi xách của tôi, a, túi xách của tôi!"

.....

Hai tay Lâm Thiển Y kéo lấy bàn tay có lực kia của Hạ Minh Duệ, dùng sức kéo lui về sau, nhưng Hạ Minh Duệ vẫn không chút lay chuyển, tiếp tục lôi cô ra ngoài.

Lúc này, cuối cùng không chịu nổi tiếng la hét om sòm của cô, anh hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái.

"Câm miệng!"

Lâm Thiển Y biết điều im lặng, cái quái gì chứ? Dữ như vậy, không có chút dịu dàng gì cả!

Tiếp theo Lâm Thiển Y cảm giác mình nhẹ bẫng, quả nhiên bị Hạ Minh Duệ ôm ngang lên. Khi cô kịp thời phản ứng thì đã bị Hạ Minh Duệ không chút thương tiếc ném vào trong xe.

Bên trong chỗ ngồi phía sau xe, Lâm Thiển Y ngủ mơ hồ, gió lạnh luồn vào cửa sổ xe đang mở, lạnh run.

Thật dễ dàng khiêng Lâm Thiển Y vào nhà, vẫn ném người lên giường như bao bố như trước!

Cuộc sống về đêm lúc này mới chính thức bắt đầu!

Cả đêm này Lâm Thiển Y bị giày vò chết đi sống lại, không ngừng cầu xin tha thứ, mãi cho đến khi trời sáng!

Rạng sáng ngày hôm sau, hậu quả của một đêm phóng túng đó chính là toàn thân Lâm Thiển Y đều đau nhức, lại còn có dấu hiệu cảm mạo, cặp mắt gấu mèo cho thấy tối hôm qua cô bi thảm đến cỡ nào. 

Hôm nay Lâm Thiển Y không đi làm, mà xin phép Hạ Minh Duệ nghỉ, thật sự là đi bộ còn không xong. Tình hình lúc này là người của ông chủ lớn đúng là có chỗ tốt, đó chính là lúc không muốn làm việc có thể tuỳ ý xin nghỉ, dĩ nhiên nếu có thể bỏ qua khuôn mặt đen đến khoa trương kia của Tổng giám đốc đại nhân thì còn tốt hơn.

Lâm Thiển Y không biết một lần say rượu này của cô đến tột cùng làm liên luỵ tới bao nhiêu người. Chu Văn Bân bởi vì một lần mắc phải một sai lầm nhỏ liền bị giáng chức xuống thành nhân viên, mà Lâm Na trực tiếp bị đuổi khỏi bộ phận thiết kế, kết quả sau cùng chính là lần nữa được gọi về phòng văn thư an phận thủ thường. Về phần Trần Hi, là ở một lần mắc lỗi trong báo cáo thống kê số liệu, kết quả ư, có thể nghĩ được, Hạ Minh Duệ dùng sở trường khấu trừ tiền lương.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong công ty oán khí dày đặc, không ngừng kêu khổ!

Ngày hôm sau Lâm Thiển Y hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi làm, nhàm chán ở nhà chơi máy tính cả một ngày, thoạt nhìn tâm tình cô cũng không tệ.

Trong phòng làm việc, Lâm Thiển Y há to mồm, giật mình trước đống văn kiện trước mắt kia còn cao hơn so với đầu cô, nhất thời hai mắt biến thành màu đen.

"Trước khi trời tối, đem những văn kiện này chỉnh sửa lại cho tốt, sau đó phân loại ra, nếu làm không kịp thì tăng ca!"

Hạ Minh Duệ trước khi rời đi đã phân phó như vậy.

Lâm Thiển Y vô cùng buồn bã nhìn Hạ Minh Duệ ưu nhã sải bước dài đi ra ngoài, bóng lưng cao ngất đẹp thì đúng là đẹp, nhưng điều tiên quyết là không nặng nề như công việc trước mắt. 

Cuối cùng cô bất đắc dĩ thở dài một cái, bắt đầu sửa sang lại tài liệu trên bàn.

Đến gần trưa cô nhận được một cú điện thoại, là của Hứa Hạo Trạch gọi tới, nói giữa trưa cùng nhau ăn cơm, mẹ Hứa Hạo Trạch muốn gặp cô.

Lâm Thiển Y vốn muốn cự tuyệt, nhưng Hứa Hạo Trạch lại nói giờ nghỉ trưa ở dưới cửa công ty chờ cô.

Làm cái gì thế? Đúng là âm hồn không tan! Lâm Thiển Y cô lại không nợ bọn họ, rõ ràng là bọn họ thiếu cô cơ mà!

Nếu không phải là sợ Hứa Hạo Trạch ở cửa công ty gây chuyện, Lâm Thiển Y mới mặc kệ, trực tiếp đợi trong công ty không đi ra, xem anh làm sao bây giờ?

Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi trưa Lâm Thiển Y dây dưa không muốn đi ra ngoài, nhưng điện thoại Hứa Hạo Trạch hết cuộc này tới cuộc khác, cô bây giờ có chút không kiên nhẫn.

Từ xa cô đã nhìn thấy Hứa Hạo Trạch đỡ một bà cụ đứng ở dưới bóng cây chờ cô tới.

Sắc mặt Lâm Thiển Y sa sầm, đi tới trước mặt bọn họ. Đầu tiên là nhìn Hứa Hạo Trạch một cái, mặt không chút thay đổi, sau đó khi nhìn sang mẹ Hứa Hạo Trạch trên mặt mới có chút tươi cười. Cho dù trong lòng bà nghĩ như thế nào, cô vẫn luôn ghi nhớ bà trước kia là một bác gái ân cần tốt bụng.

"Bác gái, bác sao rồi ạ?"

Lâm Thiển Y không nói thì thôi, cô vừa mở miệng, mẹ Hứa Hạo Trạch lập tức quỳ xuống trước mặt Lâm Thiển Y. Khuôn mặt đầm đìa nước mắt của bà cụ nhất thời khiến tay chân Lâm Thiển Y luống cuống. 

"Bác gái đứng lên trước đi, có chuyện gì chúng ta nói chuyện là được!"

Lâm Thiển Y muốn kéo bà đứng lên, nhưng bà lại bắt được hai tay của cô, nói gì cũng không chịu đứng lên. Lâm Thiển Y không khỏi có chút nóng nảy, nhiều người nhìn như vậy, có thế nào cũng phải đem cô ép tới đường cùng sao?

"Tiểu Thiển, bác trước kia cũng không cầu xin con chuyện gì, bác cũng biết rõ chuyện trước kia là Hạo Trạch có lỗi với con, cũng biết ta không có mặt mũi nào yêu cầu con làm bất cứ cái gì cả, nhưng bác thật sự là cùng đường rồi!”

Bệnh viện đã tìm được nguồn thận thích hợp, bác sĩ nói bác nhất định phải nhanh chóng nộp tiền phẫu thuật. Nhưng mà chi phí phẫu thuật của bác đã đủ rồi, tiền của con cho lần trước vẫn còn nhiều, nhưng Hạo Trạch cũng cần phải phẫu thuật, phí phẫu thuật cho hai người tăng lên, tiền không đủ. Bác biết tiền con có được không dễ dàng gì, bác cũng hết cách rồi. Bác đã nhiều tuổi không biết sẽ phải đi lúc nào nhưng Hạo Trạch còn trẻ mà, bác không thể trơ mắt nhìn nó từ từ chờ chết. Bác cũng định không làm giải phẫu để nhường cho nó, nhưng đứa nhỏ này kiên quyết không đồng ý!

Tiểu Thiển a, con đã giúp thì gúp Hạo Trạch luôn đi, coi như nể tình trước kia của hai đứa, coi như bác cầu xin con!"

Bà cụ khóc quá mức thảm thương, ngay cả Lâm Thiển Y cũng đầy nước mắt, cô không khỏi dời mắt nhìn về phía Hứa Hạo Trạch. Hứa Hạo Trạch cùng cô đối diện một lát, sau đó lại chột dạ dời mắt đi. Lâm Thiển Y cười lạnh.

"Bác gái, bác đứng lên trước đi!"

Lâm Thiển Y nói rất bình tĩnh, giống như đối đãi với một người xa lạ! Nếu như cô thật sự là con ruột của bà, liệu bà có dồn ép cô như vậy không? Bà làm sao có thể biết tiền của cô là từ đâu mà có?

Bọn họ có lẽ sẽ cảm thấy tiền của cô có được rất dễ dàng a? Thật là buồn cười mà.

"Tiểu Thiển, con đây là không đồng ý với bác sao?"

"Không phải, các người còn thiếu bao nhiêu tiền?"

Nghe được Lâm Thiển Y hỏi như thế, không riêng gì bà Hứa, ngay cả Hứa Hạo Trạch cũng có chút kinh ngạc. Cô lại có thể dễ dàng đáp ứng như vậy? Hắn cho là còn phải phí chút thời gian nữa cơ.

"Năm mươi..."

Lúc này bà Hứa đã được Lâm Thiển Y kéo dậy, bà còn chưa nói hết lời liền bị Hứa Hạo Trạch kéo sang một bên, ánh mắt vô cùng âm trầm.

"Chúng ta còn thiếu một trăm vạn!"

Buồn cười, anh tại sao có thể không nhân cơ hội lấy nhiều hơn chứ? Để lỡ dịp này thì sẽ không còn cơ hội nào giống vậy nữa.

"Được! Có điều từ nay về sau hai người không được trở lại dây dưa với tôi, cũng không cần xuất hiện trước mặt tôi!"

Giờ phút này trong mắt Lâm Thiển Y đã không còn chút ấm áp, đối với Hứa Hạo Trạch rất lâu trước kia cô đã sớm chết tâm, chỉ trách mình ban đầu mắt mù mới cho rằng hắn là người đàn ông đáng giá để phó thác cả đời.

Hứa Hạo Trạch suy nghĩ một chút, cũng không do dự liền đồng ý.

Lâm Thiển Y lạnh lùng nhìn anh một cái, để cho bọn họ đợi ở nơi này, cô đi rút tiền.

Lúc trở lại, Lâm Thiển Y đem tiền đập vào trong ngực Hứa Hạo Trạch, cũng không nhìn tới ánh mắt cầu khẩn của bà Hứa, chỉ là lưu loát xoay người rời đi.

Hứa Hạo Trạch, chỉ mong sau này anh đừng trở lại dây dưa với tôi. Những gì cô có thể làm cũng đã làm rồi, nếu như sau này anh lại dây dưa với cô, vậy cũng đừng trách cô không nể mặt!

Lần này là nể mặt bà Hứa, nếu không ai quản hắn chết sống? Thứ người cặn bã như thế chết sớm siêu sinh sớm!

Lúc Lâm Thiển Y rút tiền, điện thoại di động Hạ Minh Duệ nhận được tin nhắn số dư thay đổi. Đây là lần đầu tiên Lâm Thiển Y dùng tấm thẻ này, người phụ nữ này rốt cuộc chịu dùng tiền của anh sao?

Hạ Minh Duệ đang bận rộn chuyện phát triển của công ty không tự chủ nhếch miệng, nhiệt độ trong phòng họp lập tức được giảm đi rất nhiều, những cổ đông kia đều kinh hãi với biến chuyển của Hạ Minh Duệ. Vị Tổng giám đốc tân nhiệm mặt lạnh này lại có lúc dịu dàng như vậy? Không phải là bọn họ hoa mắt chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play