Không phải chỉ là mời Tổng giám đốc nhảy một điệu thôi sao? Có gì ghê gớm đâu? Anh ta cũng không phải quái thú ăn thịt người sẽ ăn luôn mình chứ.

Mang theo tâm tình hồ hởi át đi nỗi bất an trong lòng, Lâm Na từng bước tiến về khu vực trung tâm sàn khiêu vũ. Hành động này dĩ nhiên thu hút sự chú ý của không ít người ở đây.

Thật ra có rất nhiều mỹ nữ ở bộ phận thiết kế muốn mời vị Tổng giám đốc trẻ tuổi đẹp trai lại lãnh khốc bức người này nhảy một bản, thế nhưng chưa kịp tấn công đã bị ánh mắt của anh nhìn đến mà từ bỏ ý định.

Chính vì vậy, khi thấy Lâm Na, không ít người trợn to mắt nhìn, ghen tỵ có, xì xào bàn tán có, khinh bị cũng có, hâm mộ lại càng có.

Đối với những ánh mắt xung quanh này, Lâm Na làm như không thấy. Ngược lại chiếc cổ mảnh khảnh cứ thế ngẩng cao, nhìn không chớp mắt, chân thành đi về hướng Tổng giám đốc. Trong tay cô cầm một ly rượu chân dài, bên trong đựng hơn nửa chất lỏng trong suốt. Nếu có thể trong lúc cùng khiêu vũ mời Tổng giám đốc cạn ly, đó cũng là vinh hạnh rất lớn.

Cho dù Hạ Minh Duệ có thể không phải là người thừa kế của Hạ gia, nhưng có quan hệ gì chứ? Anh ta là phú gia đời thứ hai là sự thật không thể chối cãi, cho dù trước kia có những lời phát ngôn bừa bãi đi chăng nữa cũng không quan hệ gì.

Gương mặt Lâm Na lộ ra ý cười mỹ miều, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, khẩn thiết đi tới.

Ở phía sau, Lâm Thiển Y sớm đã khẩn trương không biết phải làm sao. Cô mong mỏi biết bao Lâm Na sẽ thành công trong việc quyến rũ vị Tổng giám đốc tính tình cổ quái, âm tình bất định này. Trong lòng Lâm Thiển Y, vị Tổng giám đốc này chính là sói đội lốt người! Bằng không đêm hôm đó cũng sẽ không phát sinh chuyện với cô.

Có điều sự tình lúc nào cũng không được như ý người mong muốn.

Nhìn thấy Lâm Na sắp tới gần trung tâm sàn khiêu vũ, thiếu chút nữa là tiếp cận Hạ Minh Duệ trên sân khấu, mọi người lúc này mới chợt nhận ra vị Tổng giám đốc mới đứng đó giờ đã không thấy đâu rồi.

Mọi người xôn xao một trận, nửa đồng tình nửa khinh thường nhìn Lâm Na. Nhìn xem, Tổng giám đốc không phải người cô muốn quyến rũ là quyến rũ được.

Sắc mặt Lâm Na thay đổi trong chốc lát rồi rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Xùy, chuyện này có gì lớn đâu?

Cái này chỉ có thể nói là Tổng giám đốc không phải khẩu vị của cô, vẫn còn rất nhiều soái ca đang chờ cô kìa!

Lâm Na dáng điệu phong tình liếc nhìn bốn phía, lắc lắc eo thon nhỏ không chút biến sắc mời một anh chàng đứng gần đó, ở giữa sàn khiêu vũ bắt đầu nhảy. 

Chính dáng điệu trời sinh ưu tú này của Lâm Na, không ít đồng nghiệp nam trong công ty mong ngóng chờ cô.

Lâm Thiển Y thấy Hạ Minh Duệ bước ra ngoài, hàm răng không khỏi nghiến kèn kẹt.

Uống hết một ly rượu trên bàn, cảm giác nóng rực cay nồng từ dạ dày xông thẳng lên não. Lá gan cũng theo đó mà lớn lên.

Cô nghĩ có nên chuốc say Hạ Minh Duệ, sau đó lấy tấm hình đi?

Lâm Thiển Y tách khỏi đám đông bước về phía Hạ Minh Duệ vừa rời đi.

Bên ngoài là dãy hành lang trải thảm lông dày, ở giữa hành lang là lối lên cầu thang. Lâm Thiển Y hồ nghi bước về phía cầu thang.

Ánh đèn mờ ảo khiến không gian xung quanh có chút mập mờ. 

“A, người ta nóng quá!”

Một giọng nói nũng nịu điệu chảy nước vang lên, Lâm Thiển Y đang bước vào thì đột nhiên ngừng lại, cả người rùng mình ớn lạnh. Người phụ nữ này còn có thể giả bộ thêm chút nữa không?

Lâm Thiển Y dán người vào vách tường, lặng lẽ quan sát cái đầu tóc xù đang đi đến, đôi mắt to nheo lại chỉ bằng một sợi chỉ.

Một người đàn ông đang đứng quay lưng về phía cô, chỉ nhìn thấy mỗi bóng lưng cao ngất này cũng đủ khiến con người ta sôi máu. Người đàn ông một tay đút vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc đang cháy, trông rất có phong độ.

Người phụ nữ đứng đối diện, vẻ mặt thẹn thùng, vừa kêu nóng, bàn tay trắng noãn nhỏ bé vừa để lên chỗ cổ chữ V trên lễ phục dạ hội, ánh mắt không ngừng ‘phát điện’.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play