Không nghĩ ra Lâm Thiển Y đi nơi nào, trong lòng Hạ Minh Duệ nôn nóng bất an, nhưng mà lại không biết chỗ Lâm Thiển Y có thể đi.
Bực bội, Hạ Minh Duệ sốt ruột uống một ngụm nước, sửa sang lại cà vạt, lúc này mới lấy chìa khoá trên bàn, vội vã đi ra cửa.
Anh không biết đã trễ thế này Lâm Thiển Y sẽ đi nơi nào, chỉ lái xe lang thang trên đường. Cũng không biết vì sao Hạ Minh Duệ lại lái xe tới Công Thể, đó là quán bar Lâm Thiển Y thỉnh thoảng sẽ tới.
Ôm tâm trạng có khả năng tìm thấy Lâm Thiển Y ở đây, Hạ Minh Duệ mang khuôn mặt lạnh lùng đi vào trong.
Trong quán bar, chỗ nào cũng đầy ắp người cuồng hoan, từng trận tiếng nói tiếng cười, Hạ Minh Duệ cũng không để ý tới, chỉ vừa đi vào trong vừa nhìn ngó chung quanh, ý định tìm kiếm bóng dáng Lâm Thiển Y, nhưng mà đi hơn nửa vòng vẫn không phát hiện thấy bóng dáng quen thuộc kia.
Hạ Minh Duệ không khỏi dừng ở quầy bar, tiện tay gọi một ly Whisky, cầm trong tay tao nhã uống một ngụm.
Không nghĩ tới từ lúc Hạ Minh Duệ đi tới quầy bar đã bị một đám người phụ nữ ngồi ở phía đối diện chú ý tới.
Mấy thiếu nữ ăn mặc hoặc xinh đẹp hoặc tao nhã, vài người tập trung tại một chỗ, hiển nhiên tạo thành một cảnh đẹp lộng lẫy.
Khiến cho người ta không thể không chú ý chính là những cô gái hoạt bát thanh thuần này mang trên người hơi thở cao quý tao nhã, hoàn toàn khác xa so với những cô gái lúc nào cũng trang điểm loè loẹt muôn hình muôn vẻ thường xuyên ở trong này.
Bọn họ ở cùng một chỗ líu ríu thảo luận những đề tài mà mỗi người cảm thấy hứng thú, có điều không khó nhìn ra vài người trong số họ xuất thân nổi trội.
Trong đó nổi bật nhất chính là cô gái hoạt bát xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, mặc một cái quần short. Toàn thân cô tràn ngập sức sống khoẻ mạnh như ánh mặt trời, làm cho tâm tình người ta nhịn không được mà bay bổng theo nụ cười trên mặt cô.
Từ sau khi Hạ Minh Duệ đi vào nơi này, liền bị bọn họ chú ý tới.
Ấn tượng đầu tiên người đàn ông này cho người ta chính là đẹp trai. Vô cùng đẹp trai. Quả thực đẹp trai đến ngây người. Nhất là vẻ mặt lạnh như băng của anh, không có biểu tình gì, cùng mấy người đàn ông vừa rồi tuỳ tiện đến gần hoàn toàn không giống nhau.
Anh tựa hồ đang tìm người nào đó, thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người phụ nữ bởi vì một chút cơ duyên khéo chẳng may đi đến trước mặt anh, lại bị người đàn ông này không dấu vết tránh né.
Thật là thú vị! Hiện tại loại đàn ông giữ mình trong sạch như vậy thật sự gặp không nhiều.
Quý Khiết không khỏi thấy hứng thú, trong tay bưng một ly cổ cao, thật lâu chưa hồi phục lại tinh thần.
Mấy năm nay, cạnh mình cũng xuất hiện quá nhiều người đàn ông muôn hình muôn vẻ, nhưng lại không ai có thể để cho cô động tâm lớn đến vậy. Khi mới vừa thấy người đàn ông này, lòng của cô liền không có lý do xao động một phen.
Trong khoảnh khắc Quý Khiết ngây người, không biết bên cạnh cô gái nào lại đẩy vai cô một cái.
"Thất thần làm gì? Thích thì nhích? Mấy năm nay lại chưa thấy cậu dùng loại ánh mắt này nhìn một người đàn ông!"
Quý Khiết bị người đẩy như vậy, nháy mắt phục hồi tinh thần lại, trên mặt hiếm thấy nổi lên một rặng mây hồng, đáng yêu cáu kỉnh liếc nhóm cô gái ồn ào bên cạnh.
"Xùy, nói cái gì vậy! Tớ ngay cả người đàn ông này là ai cũng không biết, tuy nói bộ dáng đẹp, ai biết là người thế nào? Có khi lại là một người đàn ông hèn hạ dã man cũng không chừng!”
“Ngưng, nếu cậu không tiến tới, vậy chúng tớ đi nha? Quản anh ta là loại đàn ông gì làm gì? Bộ dáng đẹp trai như vậy, chị em chúng tớ... nhiều năm cũng chưa thấy qua một người!"
"Tuỳ thích!"
Nghe xong lời nói của mấy người chị em xung quanh, Quý Khiết tức giận hừ một tiếng, trong lòng có chút không cam lòng. Rất không dễ dàng gặp phải một người vừa mắt, chẳng lẽ cô cứ như vậy không công buông tha?
Lúc Quý Khiết đang định đánh giá cẩn thận người đàn ông kia, lại phát hiện người đã không thấy nữa.
Thật sự là kỳ quái.
Quý Khiết không khỏi cùng mấy người xung quanh trong lòng nghi hoặc, nhưng bọn họ tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Hạ Minh Duệ.
Cũng không phải Hạ Minh Duệ đi nơi nào khác, mà là mặc dù anh không tìm thấy Lâm Thiển Y nhưng lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc, Ôn Hinh.
Lúc Hạ Minh Duệ phát hiện Ôn Hinh, Ôn Hinh đã uống tới khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm đỏ. Khi cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt, không khỏi vui mừng.
"Anh Duệ? Thật là anh sao? Không phải em nằm mơ chứ?"
Ôn Hinh run rẩy vươn tay xoa khuôn mặt tuấn lãng của Hạ Minh Duệ, đáng tiếc lại bị Hạ Minh Duệ không dấu vết né tránh.
Trong lòng Ôn Hinh bỗng thấy mất mác, đang chuẩn bị nói chút gì, Hạ Minh Duệ lại mở miệng trước. Bộ dáng lo lắng như vậy khiến cho lòng cô đau xót, rượu cũng tỉnh được vài phần.
"Ôn Hinh, em có thấy Lâm Thiển Y không?"
Ôn Hinh ngơ ngẩn nhìn người mình yêu sâu đậm trước mặt, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
"Anh Duệ, trong lòng anh chỉ có mỗi một mình Lâm Thiển Y thôi sao? Vậy còn Ôn Hinh? Anh, không cần Ôn Hinh nữa ư?"
Càng nói càng uỷ khuất, cô không khỏi cắn chặt cánh môi mình, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, đây là anh Duệ nói sẽ bảo vệ mình cả đời ư? Đây là anh Duệ nói vĩnh viễn cũng sẽ không rời bỏ mình ư?
"Ôn Hinh, rốt cuộc em có gặp qua Lâm Thiển Y không?"
Hiển nhiên, Hạ Minh Duệ không có để ý tới biểu tình của Ôn Hinh, trước mắt, trong lòng anh chỉ nghĩ tới Lâm Thiển Y.
Ôn Hinh thu hồi thần sắc bi thương muốn chết trên mặt, hít một hơi thật sâu, để cho bản thân bình tĩnh một chút.
"Buổi chiều em có gặp cô ấy, chúng em cùng uống cà phê, sau đó cô ấy nói phải về nhà. Chẳng lẽ cô ấy không ở nhà sao?"
Ôn Hinh hồ nghi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Hạ Minh Duệ. Khuôn mặt kia đã từng biểu lộ sự quan tâm đối với cô giờ phút này trong lòng nghĩ tới hoàn toàn không phải là cô.
"Đúng vậy, cô ấy không có trở về, cho tới giờ vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi được. Nếu em thấy cô ấy, nói cô ấy gọi điện cho anh!"
Nói xong cũng không chờ Ôn Hinh phản ứng, tự nhiên xoay người bỏ đi.
Ôn Hinh há miệng thở dốc, câu nói muốn anh lưu lại bị nghẹn ở trong miệng, cổ họng nghẹn ngào.
Có phải chỉ khi Lâm Thiển Y biến mất, anh Duệ mới có thể trở lại là anh Duệ mà trước kia cô quen biết hay không?
Chỉ là sau khi Hạ Minh Duệ rời đi, trên mặt cô cũng không khôi phục lại sự điềm đạm đáng yêu, ngược lại một vẻ lạnh lùng.
Buổi chiều sau khi Lâm Thiển Y tạm biệt Ôn Hinh xong, đang trên đường về, đi ngang qua một con hẻm hẻo lánh liền bị một người bịt mặt từ phía sau che miệng, sau đó gáy đau đớn, mất đi ý thức.
Lúc cô một lần nữa tỉnh lại lại phát hiện bản thân đang ở một nơi xa lạ, hơn nữa hai tay hai chân bị trói, trên miệng còn quấn băng dán.
Cô im lặng đánh giá toàn bộ căn phòng lúc này, không thể phủ nhận phòng này rất lớn, bày trí đơn giản sạch sẽ. Hiện giờ cô đang nằm ngang trên gường lớn.
Đỉnh đầu là đèn chùm thuỷ tinh vĩ đại, người bắt cóc mình chắc cũng thuộc dạng giàu có.
Nhưng là ai chứ? Cô lại không đắc tội với người nào? Chẳng lẽ là Hứa Hạo Trạch?
Lâm Thiển Y giật mình ớn lạnh, bóng ma ngày trước bị Hứa Hạo Trạch bắt cóc nổi lên trong lòng. Cô bị trói không cách nào nhúc nhích, cũng không biết bản thân hôn mê bao lâu, càng không biết Hạ Minh Duệ có phát hiện mình đã mất tích chưa.
Sau một lúc sợ hãi trong lòng, Lâm Thiển Y nghĩ nếu mà là Hứa Hạo Trạch, vậy anh bắt cô làm gì? Chẳng lẽ là vì không có tiền?
Ánh mắt Lâm Thiển Y tối sầm lại, miễn cưỡng cựa quậy tay chân, lại phát hiện mình bị trói thật chặt, thậm chí có chút mất cảm giác.
Cô muốn chạy trốn, nhưng trong phòng ngay cả một lưỡi dao cũng không có, càng miễn bàn sợi dây thừng đang cột chính mình rồi.
Lúc này cô vừa đói lại vừa mệt, lại thêm trong lòng khủng hoảng, có chút không biết phải làm sao, cũng không biết qua bao lâu, Lâm Thiển Y nghe được tiếng cửa phòng mở ra. Cô không khỏi miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT