Ôn Uyển Thiến đi ra ngoài vừa vặn gặp phải Ôn Hinh đang đi tới.
"Ôn Hinh? Sắc mặt sao lại kém như vậy?"
Ôn Uyển Thiến đứng lại, ánh mắt mang theo sự ôn hoà cùng yêu thuơng hiếm có.
"Chắc là do tối qua ngủ không ngon?"
Con ngươi của Ôn Hinh loé lên, nhẹ nhàng trả lời.
"Con đó, về sau nên chú ý nghỉ ngơi, còn có phải nắm thật chặt trái tim người đàn ông này mới đúng!"
Lời này của Ôn Uyển Thiến có ý tứ sâu xa, Ôn Hinh trái lại mờ mịt.
"Cô, lời này là có ý gì?"
Ôn Uyển Thiến đột nhiên nhìn trước nhìn sau, mãi đến khi xác định xung quanh không có ai mới kề sát vào Ôn Hinh nói nhỏ.
"Con thành thật nói cho cô nghe, con rốt cuộc có mang thai con của Hạ Minh Duệ không?"
Ôn Uyển Thiến nói quá mức trắng trợn, thế cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh hoàn toàn bị màu đỏ bao trùm, sau đó cô nhanh chóng cúi đầu, cực kỳ ngại ngùng nói.
"Cô sao lại có thể nói như vậy?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh đỏ đến mức có thể chảy ra nước.
"Con đứa nhỏ này, cô là đang giúp con nha. Nếu con mang thai con của Hạ Minh Duệ, còn sợ không đuổi được con đàn bà Lâm Thiển Y kia sao? Mọi việc phải để tâm một chút!”
"Con biết rồi, cô!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hinh đỏ hồng, mất tự nhiên nói.
"Con vẫn chưa trả lời cô là có hay không?"
Ánh mắt Ôn Uyển Thiến không còn sự ôn hoà mà tràn ngập sự sắc sảo. Bà cứ như vậy chăm chăm nhìn Ôn Hinh, Ôn Hinh cơ hồ có thể cảm giác được áp lực cực lớn trên đỉnh đầu, đành phải thật cẩn thận mà khó xử nói.
"Từng có một lần!"
Ôn Uyển Thiến nghe xong lời này của Ôn Hinh tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt mang ý cười.
"Con nói như vậy thì cô yên tâm rồi. Nhớ rõ, đàn ông cần phải dỗ dành, có một lần liền làm thêm vài lần, sớm mang thai chút!"
Sắc mặt Ôn Hinh trong nháy mắt khó coi, có điều rất nhanh liền khôi phục sự khéo léo. Ánh mắt cô nhu thuận nhìn Ôn Uyển Thiến, trả lời.
"Ôn Hinh biết rõ mà cô!"
"Ừ, cô có thể giúp con cũng chỉ như vậy, về sau chính con phải cố gắng thêm nữa!"
Nói xong, Ôn Uyển Thiến liền muốn nói lại thôi đi về phía văn phòng Hạ Trí Vũ, theo ánh mắt Ôn Uyển Thiến, sắc mặt Ôn Hinh có chút không tốt lắm.
Anh Vũ không có ở đây, cô biết anh Duệ sẽ tạm thời thay vị trí anh Vũ, từ tận đáy lòng cô cảm thấy vui mừng thay anh.
Cô hy vọng người đàn ông mình yêu là một người có sự nghiệp thành công, mà không phải giống như Hạ Minh Duệ một người không có lý tưởng, cả ngày biếng nhác.
Nhưng mà từ lâu về trước cô đã yêu anh như vậy, cho nên cô hy vọng về sau Hạ Minh Duệ sẽ cố gắng thật nhiều, coi như không thể so sánh với anh Vũ, nhưng ít nhất cũng có một công việc ổn định, có thu nhập không tệ, hơn nữa anh là người nhà họ Hạ, chú hẳn sẽ không bạc đãi anh.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Ôn Hinh liền nở nụ cười ngọt ngào, tràn ngập khát khao đối với tương lai phía trước.
Trong văn phòng, Hạ Minh Duệ nhìn như thật sự nghiêm túc xem báo cáo trong tay. Lâm Thiển Y cực kỳ xứng chức một người thư ký tận tâm với công việc, không ngừng đấm bóp cho Hạ Minh Duệ, thỉnh thoảng bóp bóp chỗ này, xoa xoa chỗ kia, nhìn biểu tình của Hạ Minh Duệ liền biết giờ phút này tâm tình không tệ.
"A, anh làm gì vậy?"
Lâm Thiển Y đang bóp vai cho Hạ Minh Duệ đột nhiên kinh hô một tiếng. Thì ra bàn tay to của Hạ Minh Duệ không biết lúc nào đã vòng ra sau lưng cô, vừa vặn nhéo vào cái mông nhỏ co dãn mềm mại của cô.
"Em nói xem?"
Hạ Minh Duệ từ trong đống báo cáo ngẩng đầu lên, trong mắt chợt loé lên ánh sao. Không thể không thừa nhận, năng lực Hạ Trí Vũ quả thực không tồi, ít nhất tập đoàn Hạ thị được anh điều hành gọn gàng ngăn nắp.
Lâm Thiển Y liếc Hạ Minh Duệ một cái, đẩy bàn tay đang làm loạn kia ra.
Hạ Minh Duệ lơ đễnh, thuận thế nắm lấy eo nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y. Lâm Thiển Y hoảng hốt la một tiếng, người đã cách mặt đất, bị Hạ Minh Duệ ôm ở trên đùi anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thiển Y sớm đã đỏ bừng, lại càng không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt tà tứ của Hạ Minh Duệ, chỉ đành cúi đầu, ánh mắt không ngừng chuyển động.
"Anh Duệ!"
Ôn Hinh vui vẻ đẩy cửa vào, khi thấy tình cảnh trước mắt, tiếng nói im bặt.
"Ôn Hinh? Sao em lại tới đây?"
Hạ Minh Duệ buông Lâm Thiển Y ra, Lâm Thiển Y đúng lúc từ trong lòng Hạ Minh Duệ thoát ra. Cô thành thật đứng ở một bên, chỉnh lại quần áo của mình, vẻ mặt có chút phức tạp, trong lòng lại càng thêm một tia chua xót cùng đau khổ. Anh vội vã buông mình ra như vậy, là vì sợ Ôn Hinh hiểu lầm sao?
"Anh Duệ, Ôn Hinh quấy rầy hai người rồi!"
Một đôi mắt bồ câu của Ôn Hinh tràn đầy sương mù, hơi có chút uỷ khuất cùng thương tâm nhìn Hạ Minh Duệ một cái, sau đó ngậm chặt miệng, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi. Lâm Thiển Y chỉ nghe được tiếng cửa đóng ‘ầm’ một cái. Ngay sau đó liền hoa mắt, Hạ Minh Duệ như một cơn gió xông ra ngoài.
Văn phòng to lớn trong chớp mắt chỉ còn lại một mình Lâm Thiển Y ngơ ngác đứng ở nơi đó, khoé miệng thoáng hiện ý cười chua sót, trong mắt gợn sóng lăn tăn.
Trong lòng anh, cô chung quy chỉ là một người không quan trọng, không liên quan, mà Ôn Hinh mới đúng là người anh để ý.
Cô chưa từng thấy Hạ Minh Duệ khẩn trương vì người nào cả, cho dù là trước kia với Cố Hiểu Kha, biểu hiện của anh cũng cực kỳ lạnh nhạt.
Cuối cùng cô cũng chỉ bất đắc dĩ hít sâu một hơi, mới không để cho nước mắt chảy xuống. Cô như thế nào lại quên, Hạ Minh Duệ và Ôn Hinh đã xảy ra cái loại quan hệ kia. Như vậy cô có nhất định phải lưu lại không?
Lâm Thiển Y thở dài, đi tới vị trí Hạ Minh Duệ ngồi khi nãy, trên bàn đặt rất nhiều loại hồ sơ, trong đó có một bản kế hoạch mới tiếp nhận.
Hai mắt Lâm Thiển Y không khỏi nhìn lâu hơn chút.
Không lâu sau, điện thoại di động của Lâm Thiển Y vang lên, cô bắt điện thoại.
"Tiểu Thiển a, em thật là nham hiểm nha. Thời gian dài như vậy lại chẳng quan tâm tới người ta, người ta thật sự là đau lòng, cảm thấy không thể yêu nữa rồi!”
Sắc mặt Lâm Thiển Y đen thùi, không cần nghĩ cũng biết người này là ai, có thể nói như vậy với cô ngoại trừ Mộc Nam thì còn ai vào đây?
Lập tức tức giận mở miệng.
"Tôi nói Mộc đại minh tinh, anh thân phận tôn quý, có nhiều fan nhớ đến như vậy, sao lại cứ bám lấy tôi vậy hả?”
"Nhưng mà em với mấy cô đó không giống nhau!"
Giọng nói Mộc Nam tựa hồ mang theo rất nhiều ai oán cùng uỷ khuất.
Lâm Thiển Y thật muốn ném điện thoại di động đi, này nha có thể nói chuyện bình thường không chứ hả?
“Anh nói chuyện bình thường chút đi!”
Lâm Thiển Y gầm thét với cái điện thoại.
"Người ta bị thương...."
"Bị thương thì đi bệnh viện."
Lâm Thiển Y tức giận mở miệng, giọng nói oán hận.
"Đi rồi..."
"Vậy thì ngoan ngoãn mà ở trong bệnh viện đi!"
"Tôi ở nhà........ cũng không ai tới chăm sóc tôi. Tôi đói bụng, không có cơm ăn, tôi khát, cũng không có nước uống..."
"Quản lý của anh đâu?"
Lâm Thiển Y hồ nghi đưa điện thoại tới bên lỗ tai bên kia.
"Đang bận việc..."
Giọng nói Mộc Nam nghe qua ỉu xìu.
"Sao anh lại bị thương? Có nghiêm trọng không?"
"Hai ngày trước say rượu lái xe, đụng xe với người ta!"
Mộc Nam vô cùng ai oán nói, dường như bản thân là người bị hại vậy.
"Vậy sao anh không đến cục cảnh sát? Đây không phải là say rượu sao?”
"Em liền hy vọng tôi bị bắt đi ư? Thật sự là không có lương tâm, thật khổ mà, oa oa...!"
Đầu bên kia điện thoại, Lâm Thiển Y có thể nghe rõ tiếng Mộc Nam lăn lộn, cùng với giọng nói chán nản của anh, rốt cuộc lương tâm trỗi dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT