Ôn Hinh uống một hồi, cảm giác tâm tình bình tĩnh rất nhiều, nhưng thời gian vẫn còn sớm, cô lại không muốn ngủ sớm như vậy, đành phải một mình ra ngoài hóng gió!
Bởi vì hôm nay là hôn lễ của Hạ Trí Vũ, buổi tối còn rất nhiều người, Ôn Hinh xuyên qua đám người lại cảm thấy vô cùng xa lạ.
Lúc này cũng có vài người đàn ông có thân phận đến gần bắt chuyện nhưng đều bị Ôn Hinh khéo léo từ chối, trong lòng cô ngoài Hạ Minh Duệ ra, không thể chấp nhận người nào khác.
Cuối cùng, Ôn Hinh tùy ý tìm một bàn trong góc ngồi xuống, một mình chống cằm nhìn về biển rộng xa xa hòa cùng một thể với chân trời đen như mực.
Trên bàn để không ít rượu, Ôn Hinh tiện tay cầm lấy rót cho mình một ly, từ từ thưởng thức!
Lúc mới bắt đầu cô còn chậm rãi nhấm nháp, nhưng rất nhanh sau đó cô lại uống cạn một ly, đến cuối cùng cô cũng không biết mình uống được mấy ly rồi, trên mặt mang theo vẻ ửng đỏ do say, trong đêm tối vô cùng mê người.
“Ôn Hinh? Một mình sao?”
Theo giọng nói, đôi mắt to trong veo mờ mịt của Ôn Hinh chậm rãi xoay chuyển, đập vào mắt là một người đàn ông vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Thẩm Phi Phàm? Là anh? Sao anh lại đến đây?”
Ôn Hinh uống say, rốt cuộc cũng cởi bỏ vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt trong veo như nước nhẹ nhàng chớp chớp, cánh môi bị rượu làm cho đầy mọng, tản ra hơi thở hấp dẫn. Thẩm Phi Phàm nhìn mãi nhìn mãi liền say đắm.
“Anh? Ngủ không được, đành phải ra ngoài đi dạo, hóng chút gió biển!”
Thẩm Phi Phàm dịu dàng chăm chú nhìn Ôn Hinh, trong ánh mắt kia là tình ý nồng đậm không cách nào tan biến.
“À!”
Ôn Hinh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, lại rót cho mình thêm một ly. Ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, đáng tiếc anh Duệ của cô không có ở đây, có lẽ bây giờ anh đang ở bên cạnh người phụ nữ đáng ghét kia, làm chuyện mà cô không thích, nhưng cô lại không có cách nào, chỉ có thể ngồi đây mượn rượu giải sầu.
Thẩm Phi Phàm cẩn thận chăm chú nhìn bóng lưng Ôn Hinh, cô cũng không giống trước đây chán ghét đuổi anh đi. Vì vậy anh hạ thấp giọng, nhu hòa thử dò hỏi.
“Ôn Hinh, anh có thể ngồi ở đây không?”
Ôn Hinh nhàn nhạt nhìn Thẩm Phi Phàm một cái, ánh mắt mê mang mang theo vài tia đánh giá.
Ở cùng nhau ba năm, cô còn chưa từng cẩn thận quan sát người đàn ông này. Nói thật người đàn ông này dáng dấp rất tuấn tú cũng rất dịu dàng, quan trọng là… đối với cô cũng rất tốt.
Đáng tiếc trước đó nhiều năm cô đã thích một người đàn ông tên Hạ Minh Duệ, mà từ đó về sau cũng không cách nào vãn hồi được.
Thẩm Phi Phàm nhanh nhẹn ngồi đối diện Ôn Hinh, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, sắc mặt của cô đặc biệt ôn hòa, khiến cho anh không khỏi động lòng.
Ánh mắt Ôn Hinh vẫn như cũ nhìn về phía biển rộng, tựa hồ không chú ý tới ánh mắt dịu dàng của Thẩm Phi Phàm. Cô cứ từng ngụm từng ngụm uống rượu trong tay.
“Em say rồi, đừng uống nữa!”
Nhìn Ôn Hinh như vậy, trong lòng Thẩm Phi Phàm đau xót, không nhịn được đưa tay giành lấy ly rượu trong tay cô.
“Ai cần anh lo!”
Ôn Hinh hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Phi Phàm một cái, trong đôi mắt trợn to có tức giận.
Thẩm Phi Phàm bị Ôn Hinh nhìn một cái như vậy, chậm rãi ngồi xuống, cũng không dám có thêm động tác dư thừa nào, chỉ cần có thể nhìn cô như vậy cũng tốt!
Nghĩ tới đây đáy lòng anh không khỏi yên lặng thở dài, đến lúc nào cô mới có thể thấy điểm tốt của mình chứ?
Người đàn ông kia đến tột cùng có gì tốt? Để cho cô nhớ mãi không quên?
Hạ Minh Duệ, đúng không? Chuyện đầu tiên sau khi Thẩm Phi Phàm về nước là đi điều tra người đàn ông này. Cậu ba nhà họ Hạ, rõ ràng là một kẻ ăn chơi trác táng, anh không hiểu một cô gái ưu tú như Ôn Hinh, sao có thể thích một người hào nhoáng bên ngoài như Hạ Minh Duệ được.
Nghĩ đến đêm hôm đó, dưới ánh đèn mập mờ, một cô bé ánh mắt mê ly đẹp đến động lòng người, chỉ một cái nhìn đã khiến một người từng trải vô số người như anh động lòng!
Đó là một buổi tối ba năm trước đây, Thẩm Phi Phàm bởi có chuyện nên đi quán bar một chuyến. Vốn anh hẹn mấy người bạn ở trong đó tùy tiện hàn huyên một chút, nhưng không ngờ chỉ một cái nhìn đã thấy cô ngồi ở trong góc.
Cô gái ấy có mái tóc dài xõa ngang vai, tóc cắt ngang trán chỉnh tề, đôi mắt to lấp lánh như nước trong đêm tối như nhuốm lấy tầng u buồn.
Anh nhịn không được bỏ đi lời mời thịnh tình của bạn bè, chậm rãi đi tới góc bàn không ai chú ý đó, ôn hòa lễ độ hỏi.
“Cô ơi, tôi có thể ngồi đây không?”
Ôn Hinh chẳng qua là nhàn nhạt ngẩng đầu lên nhìn người đến một cái, cái nhìn đó không có chút cảm tình dao động gì, chung quy anh cũng chỉ là người xa lạ.
Sự im lặng của Ôn Hinh làm Thẩm Phi Phàm lúng túng trong chốc lát, nhưng cuối cùng anh vẫn ngồi xuống.
Ôn Hinh không nói lời nào, anh cũng duy trì sự trầm mặc, chẳng qua là lo lắng nhìn cô uống xuống từng ly từng ly rượu. Cuối cùng anh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Cô ơi, cô uống nhiều quá rồi!”
“Ai cần anh lo!”
Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút tình cảm khiến cho Thẩm Phi Phàm cười khổ. Đây là lần đầu tiên có người phụ nữ chẳng thèm ngó tới anh như vậy.
Hai người cứ duy trì tình huống quái dị như vậy, một người buồn bực uống rượu, một người im lặng không lên tiếng nhìn.
“Nào, uống, uống cùng tôi!”
Lúc Thẩm Phi Phàm cho rằng cô gái trước mặt không để ý đến mình thì cô lại nói chuyện, mà câu nói đầu tiên của cô lại là muốn anh cùng cô uống rượu!
Có lẽ là ánh đèn mập mờ làm người ta quáng mắt, có lẽ là cô gái đang cố chuốc say khiến anh không đành lòng cự tuyệt, anh, một người trước giờ không bao giờ chè chén bên ngoài lần đầu tiên cầm chai rượu ùng ục tu một hơi.
Có lẽ là sự thoải mái của anh khiến cô bất giờ, cô nở nụ cười hiếm thấy, giơ ly rượu trong tay về phía anh, uống một hơi cạn sạch!
“Uống! Cụng ly!”
Ôn Hinh lim dim đôi mắt to say khướt, nói chuyện cũng có chút lộn xộn.
Thẩm Phi Phàm bất đắc dĩ nhìn cô, rốt cuộc dưới ánh mắt u buồn của cô đưa ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch.
Anh rõ ràng ghét nhất những cô gái hồ đồ ban đêm ở trong quán bar, nhưng không biết vì sao lần đầu tiên nhìn thấy cô đã kinh ngạc, bị khí chất tinh khiết trong suốt hấp hẫn. Rõ ràng cô và nơi này không hợp nhau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cô mới một mình đến đây uống tới như vậy?
Lúc Thẩm Phi Phàm đang thầm suy đoán thì cô gái trước mặt lại ngã sấp trên bàn, hẳn là đã uống say.
Thẩm Phi Phàm thở dài một cái, ưu tú đứng dậy bước chậm rãi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai của cô.
“Cô ơi? Cô ơi? Tỉnh dậy? Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về!”
Nhưng bất luận anh kêu thế nào, Ôn Hinh trước mặt cũng không có chút phản ứng. Bất đắc dĩ Thẩm Phi Phàm đành thở dài bế người lên, đặt một phòng ở quán rượu.
Nói thật thì tối nay anh uống cũng hơi nhiều.
Anh vốn tính đưa cô gái anh có thiện cảm vào phòng rồi tự mình trở về, nhưng anh vừa mới đặt người lên giường, cô bé kia lại thình lình giơ hai cánh tay ôm lấy cổ anh.
“Anh Duệ, anh đi đâu? Ôn Hinh rất nhớ anh… Đừng đi!”
Ngay sau đó là nụ hôn ngây ngô mang theo mùi rượu.
Đầu óc Thẩm Phi Phàm nóng lên, nhưng vẫn duy trì sự tỉnh táo cuối cùng, anh muốn đẩy người ra, nhưng anh càng đẩy lại càng bị ôm chặt hơn.
Không biết là do tác dụng của cồn hay là như thế nào, cả đời không cho rằng sẽ phát sinh chuyện tình một đêm như anh, lần đầu mất đi lý trí!
Mà anh càng không ngờ đến đó là đêm đó lại là lần đầu tiên của Ôn Hinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT